Ông ta rốt cuộc đã hiểu ra vì sao mình bị gài, Nam Cảnh Thâm căn bản không có ý định hợp tác với ông ta, ngay từ đầu đã có chủ ý muốn đùa giỡn ông ta, báo thù cho người tình bé nhỏ của anh!
Cả một đời đi tính kế kẻ khác, thế mà lại lật thuyền trong tay một cô bé.
Ý Ý ngây người một lúc lâu, một lúc sau cơ thể mới giật giật, nâng mắt lên, lặng lẽ nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc.
Anh ngồi nghiêng người, gương mặt anh tuấn, đôi lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt âm trầm khó lường khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì, cũng không nhìn thấy dấu vết của sự tức giận nào trên người anh, một người có dáng vẻ thản nhiên, ung dung như thế lại có thể chỉnh một người vào chỗ chết.
Ý Ý rốt cuộc đã hiểu ra cái gì gọi là giết người không thấy máu.
Đồng thời cô cũng hiểu, thật ra ngay từ ban đầu, Nam Cảnh Thâm đã giúp cô.
Cô quả thật không dám tin, môi hơi hé mở, giống như muốn nói điều gì đó, bên tai cô đột nhiên vang lên một giọng nói trêu chọc: “Còn thất thần ở đó làm gì, cô còn không nhanh ôm cổ lão tứ, hôn cậu ta một cái à?”
Cô hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng thu hồi tầm mắt đang nhìn Nam Cảnh Thâm lại, ánh mắt hoảng hốt, xấu hổ cúi đầu.
Trong nháy mắt, gương mặt cô đỏ bừng.
Cô nhóc ngây thơ đáng yêu, ngay cả Phó Dật Bạch đều sắp ghen ghét đến chết rồi, lão tứ tìm được một cục cưng đáng yêu này ở đâu thế, anh ta nửa đùa nửa thật nói: “Cô xấu hổ à? Có muốn tôi và lão Cố để lại không gian riêng cho hai người không?”
Sắc mặt của Ý Ý càng lúc càng đỏ hơn, cô càng thêm ngượng ngùng, mí mắt giống như bị một vật nặng đè lên, rất khó khăn mới có thể nâng lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bóng người đi đến, cô cũng không kịp nhìn những thứ khác liền vội vã cúi đầu xuống: “Anh đừng cười tôi nữa.”
Cô còn chưa nói xong, trên vai cô bỗng nhiên có thêm một cánh tay.
Cô giật nảy mình, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, bả vai đụng vào lồng ngực của Nam Cảnh Thâm, trong nháy mắt, cái tay vẫn luôn đặt trên eo cô siết chặt lại, cô không nhịn được nghiêng mắt đi nhìn, sắc mặt anh đã âm trầm đến mức không thể âm trầm hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới.
Nhìn cánh tay đang đặt trên vai Ý Ý.
Phó Dật Bạch giống như không nhìn thấy, anh ta cố ý ôm lấy bả vai Ý Ý: “Tôi không cười cô, tôi nói cho cô biết nhé, lão tứ là một cái hũ nút, tính khí của cậu ta rất nóng nảy, cậu ấy muốn che chở cô, đó chính là bảo vệ, đừng cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.”
Tính tình của anh nóng nảy ư?
Ý Ý nghĩ thầm, cô cảm thấy anh khá tốt.
“Tối nay bị dọa sợ sao?”
“… Vẫn ổn.”
Hơi thở của người đàn ông nào đó ngồi bên cạnh đã trở nên nặng nề.
Phó Dật Bạch lén nhìn anh, cố ý đem mặt đến gần: “Cô đói bụng không, để tôi gọi cho cô ít đồ ăn.”
Ý Ý vội vàng xua tay, cô không muốn làm phiền người ta.
Lúc này chiếc ghế sofa ở bên cạnh phồng lên, vốn dĩ người đang ngồi bên cạnh Ý Ý đột nhiên đứng dậy, đi đến cửa.
Lời Ý Ý muốn nói cũng theo bước chân của Nam Cảnh Thâm quay lại trong cổ họng.
Cô ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu còn đùa được sao, tôi thấy gần đây cậu bị ngứa da rồi.” Cố Đình Thâm liếc thoáng qua tay của Phó Dật Bạch: “Cậu còn không bỏ tay ra à.”
Phó Dật Bạch ngượng ngùng sờ lên mũi.
“Được rồi, bé ngoan, cô mau đuổi theo lão tứ đi.”
Ý Ý quay mặt lại, vẻ mặt mờ mịt: “Phải đuổi theo anh ấy sao?”
Phó Dật Bạch từ từ há to miệng, sau đó lại nhanh chóng dừng lại, anh ta thật đúng là khiếp sợ, cô nhóc này lại ngốc như thế: “Đương nhiên là phải đuổi theo, cậu ấy đã cứu cô, nói gì thì nói, cô cũng phải đuổi theo nói tiếng cảm ơn.”
Lời này rất đúng.
Không do dự nữa, Ý Ý lễ phép nói lời tạm biệt, sau đó đuổi theo, trên hành lang chỉ có một khu vực thang máy, cô không chút suy nghĩ liền đi thẳng đến đó.