Ông Mục cực kỳ có lòng tin với con trai mình, vì thế ông ta không tin rằng con mình sẽ cầu hôn cái loại người như vậy.
Cầu hôn sẽ phải quỳ một chân, từ nhỏ Mục Lâm Kiên đã được nhiều người theo đuổi. Anh luôn kiêu ngạo không dính bụi trần, làm sao có thể làm chuyện mất mặt như thế được.
“Phụ nữ đưa tới cửa cho con trai tôi chọn mấy vòng trái đất đếm còn không hết, làm sao mà phải đi cầu hôn.”
Ông Thẩm nghe ông Mục tự cao tự đại nói xong thì cảm thấy ông ta muốn nói con gái mình chẳng là gì, cũng không quan trọng gì.
Thế nhưng Mục Lâm Kiên đúng là con rể được lựa chọn hàng đầu trong lòng những ông bố vợ.
Cúp máy, ông ấy ra lệnh cho thư ký: “Dồn cô ta vào chỗ chết cho tôi! Để cho ba người làm nhục con gái tôi? Thế thì tôi muốn mười người thay phiên làm cô ta! Khiến cô ta đời này không muốn làm đàn bà nữa!”
Buổi tối.
Trong phòng ngủ mờ tối, đột nhiên Vũ Vân Hân thức giấc.
Cô mơ màng mở mắt, loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc…”
Nửa đêm, sao còn có người gõ cửa chứ?
Cô nhìn về phía ba đứa bé đang ngủ say, trông như ba thiên thần nhỏ vậy.
Vũ Vân Hân ngáp một cái, cô còn tưởng tiếng gõ cửa vừa rồi là mình nghe nhầm nên lại tiếp tục nằm xuống.
“Vũ Vân Hân, cứu tôi! Nhanh lên, mau cứu tôi!”
Tiếng gõ cửa càng ngày càng trở nên gấp gáp hơn, ngoài cửa còn có giọng nói quen thuộc đang kêu cứu.
Là Vũ Thư Anh!
Cô vội vàng đứng dậy đi đến cửa.
Nhìn qua mắt mèo cô thấy mặt Vũ Thư Anh đầy máu đang đứng ở đó.
Cô mở cửa: “Sao vậy?”
Vũ Thư Anh chợt ôm chầm cô, nước mắt không ngừng chảy ra: “Xin cô cứu tôi! Làm ơn đó! Cô mau cứu tôi, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ?! Tôi cảm thấy mình sắp chết rồi!”
Cả người Vũ Thư Anh run lập cập, đôi tay nắm chặt lấy quần áo của cô: “Trừ cô, không ai có thể cứu tôi ngoài cô cả!”
“Cô vào nhà trước đã rồi nói tiếp.”
Vũ Thư Anh lắc đầu: “Không được! không còn thời gian đâu!”