Nhưng đây là tập đoàn Mục Lâm, nơi nơi đều có camera nên ông ấy không thể làm vậy được.
“Lần này tôi sẽ để cho ông Mục phán xử, nếu không tôi sẽ để cho cô phải ăn trái đắng!”
Ông Thẩm tự bắc thang cho mình leo xuống xong thì quay người bỏ đi.
Thật ra thì ông ấy đã cảm nhận được ông Mục không hề giúp đỡ.
Nếu ông Mục ra mặt thì chắc chắn Vũ Vân Hân sẽ phải xin lỗi, chứ không phải ăn nói như thế.
Trong người nghẹn tức khiến ông ấy rất khó chịu.
Lên xe, phụ tá đưa tài liệu của Vũ Vân Hân cho ông Thẩm.
Trước đây chỉ cảm thấy người phụ nữ này chỉ vướng víu một chút thôi, giờ lại thành nhân vật chính khiến cho ông Thẩm phải chú ý.
“Cho người theo dõi cô ta, tôi muốn cô ta sống không bằng chết!”
“Nhưng mà… người của giám đốc Mục luôn ở bên cạnh cô ta.”
Trợ lý để cho rất nhiều vệ sĩ đi theo Vũ Vân Hân.
Dù là ở công ty, trên đường, nhà ở, từ lúc sáng sớm cho tới tối khuya, người của Mục Lâm Kiên luôn đi theo.
“Chúng tôi không có cách nào đến gần được. Ngoài ra thì ông cũng biết đấy, sản nghiệp của Mục Lâm Kiên là sản xuất kỹ thuật khoa học điện tử, thiết bị của chúng ta kém hơn anh ta rất nhiều.”
“Đã thế thì chỉ có thể tận dụng mọi mặt.” Ông Thẩm nhếch miệng đầy thâm ý.
“Trước tiên xử lý việc dạy dỗ ở trường học đi đã, tôi nhìn thấy là phiền.” Cô Võ nghĩ tới vị trí chủ tịch của mình thì trong lòng rất tức giận.
“Rõ!” Trợ lý làm ngay lập tức: “Thế nhưng mà ông Thẩm à, chúng tôi mới nhận được tin tức, hai ngày tới Mục Lâm Kiên muốn cầu hôn Vũ Vân Hân.”
“Sao cơ?”
Trong mắt mọi người, ai cũng cảm thấy Mục Lâm Kiên chỉ chơi đùa với cô, không ngờ giờ lại nghe thấy chuyện cầu hôn…
Chắc chắn là một trò đùa.
“Lời này tôi không tin đâu.” Ông Thẩm tặc lưỡi lắc đầu: “Nếu cầu hôn thì tôi sẽ livestream ăn shit!”
“Tôi cũng không tin, dù sao thì Vũ Vân Hân là ai cơ chứ? Cũng chỉ là nhờ sinh ba đứa bé thôi?Làm ơn đi, sinh con thì ai chẳng biết! Chỉ cần tìm một người trẻ đẹp cũng sẽ sinh được thôi, Thẩm Giai Kỳ của chúng ta còn tài giỏi hơn Vũ Vân Hân kia nhiều.”
Trợ lý khiếp sợ nhắc nhở: “Đấy là do chính miệng Mục Lâm Kiên nói.”
“Chắc lo do giận dỗi ông Mục đi? Để tôi gọi điện cho ông ta.”
Nhà giàu có tiền có thế thì thường kết hôn với gia đình mà mình hợp tác, đây chỉ là dự án trăm năm không thua thiệt của thương nhân với nhau, vậy nên người nhà họ Mục không thể nào coi như không được.
Huống chi ông Mục sẽ không cho phép đối tượng kết hôn không có bất kỳ tác dụng nào.
Phải biết rằng kết hôn với bọn họ sẽ như dệt hoa trên gấm, lợi càng thêm lợi.
“Anh à, ngày kia Mục Lâm Kiên cầu hôn có phải không vậy?”
Đang ở trong phòng ăn cười hì hì chọn món, ông Mục nói: “Ai nói linh tinh gì thế, cầu với hôn cái gì! Với ai? Có phải Thẩm Giai Kỳ không? Thế thì con trai nhà tôi cần phải cầu hôn à?”