Trở về phòng ở khách sạn, Hà Nhã Huệ mới kéo Diệp Chanh lại “Này này, rốt cuộc chuyện là sao, người khi nãy.....”
Diệp Chanh nắm tay Hà Nhã Huệ ra “không cần nói, đó là anh trai của cô ấy.”
“Chính là....”
Hà Nhã Huệ nhìn Lâm Vũ Oánh.
cô bé này nhìn thì phổ thông, diện mạo không tính là đẹp nhất, dáng người không tính là chuẩn nhất, thân thiện vô cùng, giống như em gái nhà bến vậy, ở một nơi không ra gì, ăn mặc đều là dáng vẻ thường dân, mà anh trai cô lại...
Diệp Chanh liền nhìn ra nghi hoặc của Hà Nhã Huệ, cười tười ôm lấy Lâm Vũ Oánh “Vũ Oánh là tiểu thư chính thống của Lâm gia, tập đoàn Lâm Vũ trãi rộng toàn cầu là nhà cô ấy sáng lập.”
“……”
không phải chứ.
Hà Nhã Huệ sợ ngây người rồi.
Nhìn Lâm Vũ Oánh bình thường đến thế, kết quá vậy mà... Tiểu thư Lâm gia?
cô cảm thấy có chút không tin được nhìn Lâm Vũ Oánh.
Lâm Vũ Oánh còn không có nói được lời nào, khi nãy sợ đến độ vẫn còn ngốc lăng ra.
Diệp Chanh nhìn Vũ Oánh,
“Được rồi, Vũ Oánh, cậu không muốn về cùng anh ta thì không cần về, cũng không cần lo lắng, anh ta không có cách nào ở chỗ này mà bắt cậu mang đi đâu.”
Lâm Vũ Oánh ngốc ngốc gật đầu, nhìn Diệp Chanh nói “anh trai... thật ra đối với tớ vô cùng tốt nhưng anh ấy rất là dọa người, rất bá đạo, hơn nữa lúc nào cũng muốn tớ nghe lời anh ấy, ai, tớ cảm thấy, trong nhà anh ấy là người đáng sợ nhất.”
Lâm Vũ Oánh vô lực dựa vào nơi đó.
Hà Nhã Huệ chỉ là chậc chậc hai tiếng, đứng phía sau khoanh tay nhìn hai người.
Chỉ cảm thấy, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dông được.
Bên ngoài còn có người cười chê Lâm Vũ Oán, nói cô chỉ thích ôm đùi.
cô có cần thiết phải ôm đùi Diệp Chanh không?
Chỉ cần cô nói ra thân phận, người tranh nhau để ôm đùi cô nhiều vô kể đi.
Mà Lúc này....
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Chanh đi ra mở cửa, liền nhìn thấy..
Mộ Dạ Lê lại chạy đến nữa....
Hà Nhã Huệ nhìn thấy Mộ Dạ Lê, cả người sửng sốt, trực tiếp chết đứng tại chỗ.
Mà Lâm Vũ Oánh, thấy Mộ Dạ Lê liền từ trong mất mát khôi phục lại tình thần mạnh mẽ a.
Diệp Chanh cũng đã nói qua, Hà Nhã Huệ sẽ đến, bởi vậy Mộ Dạ Lê nhìn Hà Nhã Huệ với vẻ mặt bình thường, chỉ nhìn thoáng qua, rồi nói với Diệp Chanh “Còn chưa ăn cơm?”
“Đúng vậy.” Diệp Chanh nhìn Lâm Vũ Oánh phía sau “Hôm nay cô ấy bị dọa sợ, em ở đây với cô ấy, không đi ăn với anh đâu.”
“……”
Con bé này đúng là....
Lâm Vũ Oánh thấy vậy, vội nói “không cần, không cần, tớ không muốn cậu ở cùng, cậu đi ăn đi.”
Diệp Chanh nói “Vậy không được.”
Mộ Dạ Lê nhíu mày, “Vậy cùng đi ăn. đi thôi.”
“……”
Lâm Vũ Oánh nhìn bên kia.
Mộ Dạ Lê muốn đưa các cô đi ăn cơm?
Lâm Vũ Oánh nhìn nhìn Hà Nhã Huệ phía sau, nhanh tay lôi kéo Hà Nhã Huệ “Được a, được a, nhanh đinhanh đi thôi.”
Hà Nhã Huệ liền thêm sợ ngây người.
Này là đi ra ngoài ăn cơm cùng nhau sao?
Cùng với Mộ Dạ Lê?
Đây không lẽ là đang nằm mơ sao?
thật là, đi theo Diệp Chanh, cấp bậc của cô càng ngày càng cao a.
Diệp Chanh nhìn qua vẻ mặt hưng phấn của hai người.
Hai người này bị làm sao vậy...
Đoàn người kéo nhau đi ra ngoài.
Mộ Bát đang dựa vào nơi đó, vốn là chờ Mộ đại Boss, lại không nghĩ, bốn người cùng đi ra ngoài.
Sao lại....
Bữa tối dưới nến hôm nay, lại ngâm nước nóng nữa sao?
Bốn người sao có thể thành bữa tối dưới nến được....