Phía trước là cả vùng cỏ rộng rãi, nơi này mang đến hương vị mà cô rất thích. Hương vị tươi mát, cảm giác tự do của cỏ xanh.
Ngồi trên lưng ngựa, nhàn nhã tản bộ, đột nhiên lá gan của Uyển Uyển to lên ngả người ra sau dựa sát vào lòng ngực cứng chắc ấm áp.
Lạc Tư cúi xuống nhìn về phía cô, nhưng chỉ có thể thấy hàng mi dài như cánh bướm đang run rẩy, chóp mũi nhỏ xinh. Không hề cự tuyệt, cánh tay cứng như sắt lại vòng ngang qua eo cô, để cô càng thêm gần sát lại.
Theo từng bước chân của ngựa, hai người lên xuống, không hề có cảm giác sợ hãi hay bất động, trong lòng hai người lúc này chỉ có tình cảm lưu luyến lẫn nhau.
Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình bao phủ lấy bàn tay của anh mà ngắm nghía. Khi đó cô mới phát hiện tay anh rất lớn, ít nhất cũng gấp đôi cô. Nước da của anh là màu mật ong mạch nha khiến cho nó trông thật khỏe mạnh không giống như cô trông thật yếu ớt.
Đột nhiên anh mở lòng bàn tay nắm chặt lấy tay cô, khiến cho bàn tay nhỏ bé của cô chưa kịp rụt lại đã bị anh giữ chặt bên trong. Hơi thở nóng bỏng lan tỏa bên tai của cô, giọng nói trầm thấp cũng vang lên.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Cô mỉm cười yếu ớt, không kháng cự, chỉ im lặng cảm thụ thứ cảm giác được anh che chở nơi lồng ngực, mười ngón tay đan vào nhau. Khóe môi cong lên, cô tựa ra sau, giọng nói dịu dàng, như muốn hòa tan vào gió.
"Mẹ em từng nói, nếu bàn tay của một người đàn ông càng lớn thì càng nắm được nhiều thứ. Bàn tay anh lại dài và rõ như thế, nhất định có thể nắm trong tay quyền lực, tài phú, làm một người thành công. Dù anh muốn gì thì nhất định cũng sẽ có được"
Anh mỉm cười, từ chối cho ý kiến, ngửi thấy mùi cỏ xanh từ tóc của cô tỏa ra anh lên tiếng hỏi: "Vậy còn em?'
"Em?" – Cô nhíu mày, lắc đầu cười khổ, "Tay của em rất nhỏ, sẽ không thể nắm giữ được nhiều".
"Vì vậy em lúc nào cũng thanh tâm quả dục sao?" – Giọng nói của anh thoải mái hỏi.
"Lạc Tư, trình độ tiếng Trung của anh thật tệ quá đi, thanh tâm quả dục không thích hợp dùng cho nữ sinh a" – Cô bật cười, quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng ngoài dự đoán, cứ ngỡ khoảng cách giữa hai người không quá gần, không ngờ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy môi anh áp sát cô.
Uyển Uyển đỏ bừng mặt, nhanh chóng áp tay lên hai má. Ngượng ngùng muốn quay đầu lại, nhưng chỉ mới vừa nghĩ tới, bàn tay nam nhân đã giữ lấy cằm cô. Cảm giác lành lạnh chạm vào cơ thể giống như lửa cháy vào da thịt. Tư thế hai người lúc này thật mập mờ, tiếng vó ngựa bên tai lúc này cũng mất đi.
Bên tai cô ngoại trừ hơi thở dồn dập của bản thân, cũng là tiếng tim đập loạn xạ. Trong đôi mắt đen của cô phản ánh hình ảnh của người đàn ông. Một tay giữ lấy cằm cô, anh cúi người dùng môi mình bao phủ lên môi cô.
Không hề có chiếm đoạt hay cắn xé, chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau. Không tìm cách đi vào, chỉ là môi chạm môi, sau đó anh khẽ cắn môi dưới của cô, nhưng lực đạo rất dịu dàng.
Đôi mắt màu tím của anh dưới ánh mặt trời thật rực rỡ, giống như kim cương quý hiếm.
"Nói cho anh biết, em muốn làm gì anh giúp em thực hiện".
Cô nhìn anh, đáp: "Khỏe mạnh"
Lạc Tư giật mình, rời khỏi môi cô, gương mặt tuấn mỹ trở nên đăm chiêu: "Em muốn khỏe mạnh? Cơ thể của em..." – Lời của cô khiến anh không khỏi nhíu mày, nghĩ cô lúc cũng trông gầy yếu nuôi thế nào cũng không mập, trong đáy lòng cũng có chút nghi ngờ.
Cô nhận ra chút hoài nghi trên mặt anh, quan sát lúc lâu cô nở nụ cười: "Đương nhiên, ai mà không muốn mình khỏe mạnh chứ, em cũng vậy. Nhưng mà, lúc này em rất rất muốn một thứ".
"Là cái gì?"
Cô xoay người, đem mình dựa vào anh, nhìn về phía chân trời chói rực: "Muốn anh vĩnh viễn nhớ em— nhớ thật rõ, từng có một người con gái coi anh là trời, coi anh là mọi thứ của cô ấy. Trong lòng của cô ấy đều chỉ có bóng hình của người con trai mang đôi mắt màu tím, cô ấy rất yêu người đó".
Anh không nói, chỉ im lặng.
Cuộc sống ở nông trường thật yên tĩnh khiến người ta rất thoải mái, Lạc Tư buông bỏ Fiji Siqi, chấp nhận làm một người nông dân bình thường.
Đôi khi anh cùng Tom cưỡi ngựa, hoặc đi hái trái. Nhưng dù quốc vương có xắn ống quần hai chân lầy lội dưới bùn vẫn mang theo khí chất không ai sánh được, rất cao ngạo rất mỹ cảm. Nhất cử nhất động đều rất thành thục vào tao nhã, Uyển Uyển cảm thấy Thượng đế thật thiên vị nên mới tạo ra một người đàn ông hoàn mỹ đến thế.
Cô thích cuộc sống nơi này, nhưng cô cũng biết sớm hay muộn cũng sẽ chất dứt. Mọi thứ giả dối sẽ bị bóc trần, nghênh đón mình là sự thật tàn khốc.
Buổi tối, mọi người tụ tập nơi bàn ăn. Ngoại trừ hai người còn có thêm sáu người cũng là những cặp vợ chồng yêu nhau. Quay quanh đề tài nông trường như hôm nay sơn dương đẻ con, ngựa mang thai, thì còn lại đều quay quanh Lạc Tư.
Uyển Uyển cũng không biết nói gì, chỉ lẳng lặng mím môi lắng nghe. Cô thích nghe họ nhắc tới chuyện còn nhỏ của Lạc Tư, thích nghe kể về cuộc sống của anh mà cô không thể thấy được trước đây.
"Này, cô chưa từng nghe Lạc Tư chơi đàn piano đúng không?" – Đột nhiên, Tom hỏi Uyển Uyển.
Uyển Uyển rùng mình nhìn về phía anh.
Lạc Tư đang ngửa đầu uống rượu, đường cong hoàn mỹ nơi cổ hiện ra khiến cô dễ dàng nhìn thấy yếu hầu của anh lên xuống thật gợi cảm.
Cô cuống quýt di chuyển mắt đi, gật đầu: "Đã từng thấy".
Bàn tay của Tom đặt lên vai Lạc Tư: "Vậy đi, Los, đêm nay mọi người đều đang vui vẻ, anh cũng nhiều năm chưa chạm vào dương cầm, hôm nay hãy để mọi người thưởng thức đi".
Lạc Tư không quan tâm, chỉ dùng đôi mắt ngà ngà say sáng rực nhìn về phía cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Em muốn nghe sao?"
Uyển Uyển thấy mọi người đều mập mờ nhìn mình, sắc mặt liền ửng hồng. Chậm rãi cô gật đầu: "Muốn".