"Mọi thứ an bài xong chưa?" – Sáng sớm, Lạc Tư ngồi trước bàn trong phòng ngủ đang cùng Vincent bàn bạc qua webcam.
Nghe ông chủ hỏi, Vincent gật đầu: "Đã an bài xong, chỉ chờ Mã gia giao hàng, lúc đó nhân chứng vật chứng đều có".
Lạc Tư gật gật đầu, trong đôi mắt tím lóe lên thứ ánh sáng kì dị.
Đợi cả nửa ngày, Vincent do dự nói tiếp: "Boss, chúng ta làm vậy với Hách Liên tiểu thư..."
Lạc Tư hừ lạnh một tiếng, trên dung nhan tựa như bức tượng hi lạp cổ hiện lên sự tàn khốc: "Tôi đang sửa chữa sai lầm của bản thân, Vincent, trong đời của tôi không cho phép có bất kì vết nhơ nào".
Anh có thể rộng lượng kết hôn với cô, nhưng tuyệt đối không thể dung thứ cho người đàn ông đã cùng cô khiến anh nhục nhã như vậy.
Vincent tính mở miệng nói tiếp, nhưng thấy ngũ quan của Lạc Tư trở nên sắc lạnh liền không dám nhắc lại.
Sau khi xong việc, Lạc Tư đi về phía cửa sổ. Ánh sáng lúc sáng sớm thật rực rỡ nhưng không chói mắt, loại cảm giác này giống như viên kim cương tinh tế lúc nào cũng tỏa sáng. Cách đó không xa trên mặt cỏ, dưới tàng cây là một bóng người nhỏ nhắn thu hút sự chú ý của anh.
Là Hách Liên.
Hai mắt Lạc Tư khẽ nheo lại, sâu thẳm, lúc nào cũng kín bưng nhìn cô ngồi trên cỏ.
Hôm nay cô không có mặc quần áo thường như mọi ngày, áo thun quần tây mà là áo sơ mi chữ T màu trắng đơn giản do Lydia chuẩn bị. Nhưng xem nó hơi rộng nên cô phải buộc lại bên hông lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng như ngọc. Phía dưới là quần bò gấp lên cao, khiến dáng người lung linh của cô nổi bật lên.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá cây chiếu vào trên người cô, khiến cho bóng của cô kéo dài có vẻ cô tịch. Uyển Uyển ngửa đầu, nheo nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời đang lọt qua từng tán lá, trong có vẻ ngẩn người nhưng sâu trong tâm đang rất lo lắng, hoang mang, mang theo chút tịch liêu.
Nghe sau cô có tiếng bước chân, cô cũng không quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế như trước.
"Em thích cái cây này" – Cô nhẹ nhàng nói.
Lạc Tư bình tĩnh đứng sau cô, ánh mắt không hề rời khỏi cô. Nhìn cơ thể yếu ớt của cô rồi lại tán cây to lớn trên đỉnh đầu: "Em thích cây Sala song thọ này sao?"
Cô mỉm cười, gật đầu: "Ở Trung Quốc nó còn có tên là cây Bồ Đề".
"A?"
"Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai" – Uyển Uyển xoay người, hai mắt sống động, nhàn nhạt nhìn Lạc Tư cười: "Trong kinh Phật có nói, Thích Ca Mô Ni dưới cây bồ đề đã đắc đạo, ông ấy thương cho nhân tình thế thái, làm người càng khổ hơn, nên quyết định cứu vớt chúng sinh... Dưới cây bồ đề nay mà giác ngộ, chính vì vậy nó mới được gọi là Bồ Đề, Bồ Đề chính là 'giác ngộ'. Đến hôm nay, nhiều phật giáo Ấn Độ thường ngồi dưới cây Bồ Đề tự vấn".
Anh nhìn ánh nắng chiếu vào trên gương mặt má lúm đồng tiên của cô, hai tay đút vào túi, bước đến gần cô: "Vì vậy, em ngồi ở đây tự vấn? Vậy em tự vấn tới đâu rồi?"
Nghe vậy hai mắt cô hạ xuống, khóe môi dường như cũng rũ ra, nhưng rất nhanh mất đi, không thấy.
Cô duy trì vẻ mặt nghiêm túc nói: "Một đoạn tình yêu, một lần duyên phận, ngoại trừ lưỡng tình tương duyên còn có cả yếu tố thời gian. Thời điểm tốt gặp được người thì đó là tình yêu. Nếu không đó chính là nghiệt duyên. Em từng nghĩ sẽ không yêu, sẽ không quan tâm đến thế giới này, dù chết đi thế giới vẫn tồn tại. Nhưng con người thật nhỏ bé, yêu hay không yêu cũng không thể tự quyết định, càng không thể quyết định hạnh phúc của bản thân. Ngay cả sự sống và cái chết cũng không thể nắm trong tay."
Anh khẽ kinh ngạc, những lời nói cô quá chua xót cay đắng vượt xa so với tuổi. Thu lại cảm xúc, anh cười nhạt, anhg dùng ngón tay nâng cằm cô lên: "Anh không biết em còn tìm hiểu cả Kinh Phật".
Cô lắc đầu: "Em chẳng qua nhìn thấy mọi việc. Lạc Tư, anh biết vì sao em thích cây Bồ Đề không?"
Anh tao nhã nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải em thích ở dưới cây này tự vấn sao?"
Cô bật cười thoải mái: "Đương nhiên không phải".
Cô nhấc tay, mở bàn tay ra trước mắt anh. Một lá cây hình trái tim hiện ngay trước mắt Lạc Tư, ánh mắt anh liền trở nên căng thẳng.
"Trong truyền thuyết, mỗi lá cây Bồ Đề đại diện cho tình cảm của mỗi người, từng mạch lá cây tượng trưng cho dây tơ nối mọi người lại".
Anh đón lấy lá cây, không nghĩ ý nghĩa nhiều như thế, lại còn đại biểu nhiều như vậy. Là do nữ sinh thời nay tư tưởng quá mơ mộng hay anh quá thực tế?
Trước khi anh mở miệng nói: "Đừng hỏi vì sao em đưa cho anh, đáp án này sau này anh sẽ biết".
Anh nhìn vào mắt cô đang chất chứa biết bao cảm xúc. Tâm rung lên, đáp án chính xác anh biết, nhưng không muốn thừa nhận.
Từ từ, anh dời hai mắt đi. Nụ cười biến mất trên môi, nếu anh chỉ cần liếc mắt quay đầu lại chắc chắn sẽ nhìn thấy nỗi thất vọng chua xót đang hiện lên trên gương mặt cô.
Nhưng mà không có nếu...
Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa hấp dẫn hai người.
Lạc Tư nhìn ra xa, thấy Tom cưỡi trên lưng ngựa hỏi: "Muốn cưỡi ngựa hay không?"
Uyển Uyển rùng mình, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đặt lên ngực. Muốn cự tuyệt, nhưng giây tiếp theo cô đã đem nó nuốt vào trong miệng. Quên đi, sinh mạng ngắn ngủi của cô còn có thể tùy hứng bao lâu nữa? Lúc này có anh bên cạnh, cô muốn buông thả bản thân, "tùy hứng" một lần.
Gật đầu, cô cười: "Được".
Tom dắt con ngựa màu trắng rất đẹp tới, Lạc Tư đón lấy dây cương, động tác thuần phục lưu loát, chớp mắt liền nhảy lên lưng ngựa. Động tác thô lỗ như thế cũng chỉ có anh mới khiến nó trở nên tao nhã hoàn mỹ.
Cô ngẩng đầu, nói đùa: "Bạch mã hoàng tử, xin hỏi em làm sao lên đây?"
Lạc Tư nghe cách xưng hô của cô cũng cười ra tiếng, giọng cười tựa như tiếng đàn violon đan xen hấp dẫn người.
"Đê—"
Đột nhiên Bạch Mã cười phì.
Uyển Uyển đứng gần nó cũng bị dọa sợ, cả người lui ra sau, gót chân đạp phải tảng đá, ngã ngồi xuống đất. Trong lúc cô còn đang oán giận mình bị ngã đau, Lạc Tư đột nhiên cười to hơn trước, Tom đứng kế bên thoáng sợ sệt cũng cười ha ha lên.
Cô ngẩng đầu nhìn "quốc vương" anh tuấn ngồi trên lưng ngựa. Dần dần, nụ cười cũng xuất hiện trong mắt cô.
Giống như lần gặp hai năm về trước. Anh không hề lạnh lùng, cô cũng không bi thương như hôm nay.
Năm ấy, tuổi trẻ tràn đầy, tình cảm đều là thật nhất. Đáng tiếc thời gian không thể quay lại. Hai người cũng không thể trở lại như trước đây...