Từ ngày ở khách sạn trở về, Uyển Uyển như kẻ mất hồn suốt mấy ngày. Tuy rằng gặp được người nhưng nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ kia vẫn không thể thoát khỏi ám ảnh, nụ cười càng lúc càng buồn, trong lòng trống rỗng, chơi vơi giữa không trung. Không thể tìm thấy điểm dừng chân, không thể tìm được nơi để nương tựa.
Lệ Nhiên Hi cho cô chìa khóa mở cửa phòng trọ của anh. Vài ngày trước, Lệ Nhiên Hi xuất hiện, nhưng bang phái lại có chuyện cần giải quyết nên anh phải đi, cô cũng không muốn để anh nhìn thấy tờ giấy cùng gương mặt nhợt nhạt này. Cho nên trừ gọi điện thoại, mấy ngày nay cô cũng không gặp Lệ Nhiên Hi.
Cô đi vào phòng ngủ Lệ Nhiên Hi, cơ thể yếu ớt nằm trên giường, trên gối Lệ Nhiên Hi tỏa ra mùi thơm bạc hà, hai năm nay cô lúc nào cũng ỷ vào anh. Cô giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào chiếc gối, thật giống như lúc anh ôm cô. Cô lúc này đang rất cần sự ấm áp.
Ánh mắt đen như mực của Lạc Tư ngày hôm đó khiến cô bàng hoàng. Cô nhận ra ánh mắt đầy hận ý của anh, giống như muốn xé nát cô ra. Ánh mắt đó đánh mạnh vào tâm cô.
Mỗi lần nghĩ tới, trong lòng lại đau đớn, Uyển Uyển từ trên giường ngồi dậy, mái tóc lộn xộn không chịu nổi.
Uyển Uyển, vốn dĩ là không thể nhưng sao vẫn muốn, không thể mà còn muốn!!!
Cô cố sức hô hấp, hai mắt mở to, ở phía đầu giường có một vật đang thu hút sự chú ý của cô.
Từ trên giường bước xuống, cánh tay liền hướng về phía góc đó, may mà cô rất gầy nên liền ngay lập tức bắt được nó. Là một gói nhựa khá to, bên trong chứa những gói nhỏ đựng thứ gì đó màu trắng như sữa bột....
Buổi tối Lệ Nhiên Hi về nhà. Tin tức truyền đến anh rất nhanh, hơn ba mươi phần trăm đất ở phái Đông Thành đang bị đánh chiếm. Mấy ngày nay do vội vàng giải quyết hậu quả nên chưa kịp nghỉ ngơi. Bất quá cái này cũng chẳng sao, quan trong là đã mấy ngày không gặp tiểu gia hỏa.
Vừa nghĩ tới đó, Lệ Nhiên Hi phát hiện cửa không khóa. Lúc này người xuất hiện trong nhà anh chỉ có một, đôi mắt hắc đồng chợt lóe sáng, cước bộ mỏi mệt trở nên nhanh hơn.
"Uyển Uyển, sao lại không ra bật đèn?"
Ở trong phòng, Uyển Uyển nằm trên giường đưa lưng về phía anh. Lệ Nhiên Hi nhẹ nhàng ngồi xuống ấn nút đèn ngủ, ánh sáng chói mắt liền sáng lên. Cô vẫn không nhúc nhích, Lệ Nhiên đã quen với những cử chỉ nhẹ nhàng, nụ cười sủng nịch, đôi chân thon dài của cô.
"Đến đây lúc nào thế? Trễ thế này, có phải em vẫn chưa ăn cơm không? Chờ một chút, anh Nhiên Hi sẽ lập tức..."
Cô đứng lên, lạnh lùng nhìn anh.
Lệ Nhiên Hi đột nhiên dừng bước, đồng tử nhìn nơi tay cô đang gắt gao giữ lấy bịch màu trắng, môi hé mở nhưng không hề phát ra tiếng.