Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp kháng cự, Lạc Tư nhanh nhảu mở cửa phòng sát bên, một tay kéo cô vào trong.
Uyển Uyển chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, sau đó lưng lại đập mạnh vào ván cửa, thân thể nóng rực của Lạc Tư mang theo hương thơm của sữa tắm ập đến, cùng cô gắt gao tiếp hợp.
"Lạc..."
Cô cố gắng nói trong lúc môi bị chiếm giữ. Uyển Uyển mở to hai mắt, cảm nhận được nam nhân bất ngờ thô bạo. Không khí xung quanh mơ hồ cách xa vạn dặm vẫn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt trong đó, nhưng càng mãnh liệt thì trên người Lạc Tư càng tỏa ra mùi xạ hương rất gợi cảm.
Hình ảnh Lạc Tư trước mắt uốn lượn, mùi hương của anh quanh quẩn nơi đầu mũi của cô, đầu lưỡi của anh từng bước dẫn nào đi vào trầm luân. Nhưng đôi mắt như chim ưng kia chỉ nhìn thẳng cô mà không có lấy một tia ôn nhu.
Lòng ngực của anh đè ép cô, tiếng tim đập mạnh, hít thở không thông, bên môi bị cắn nhẹ đem lý trí cô kéo lại. Máu tràn vào trong khoang miệng cô. Anh cắn môi cô lại còn cố tình tìm đến chỗ vết thương ra sức hút lấy, giống như không thể uống hết máu của cô thì không bỏ qua.
Thân thể nhỏ xinh của Uyển Uyển cách mặt đất nhẹ nhàng, anh dùng đầu gối cố định hai chân cô, bàn tay linh hoạt tiến vào trong quần áo, gió lạnh cuồn cuộn tiến vào, bàn tay to lớn thô bạo ở trước ngực cô vuốt ve.
Uyển Uyển lạnh run, quay đầu tránh đi nụ hôn của anh. Đôi môi của cô đã bị Lạc Tư cắn đến đau đớn, hơi thở mỏng manh nói: "Đừng như vậy, Lạc Tư, cầu xin anh, đừng như vậy..."
Còn không kịp phản ứng, Lạc Tư đã buông cô ra. Uyển Uyển như lơ lửng trong khoảng không, không có anh chống đỡ thân thể mềm nhũn vô lực theo ván cửa trượt xuống ngồi bẹp dưới đất.
Anh từ trên cao nhìn cô, hai vành mắt cô ửng đỏ, ngón tay xanh xao ra sức ôm lấy nơi lồng ngực, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Anh cười lạnh, khóe môi cong lên lạnh lùng khiến người khác hoảng hốt: "Sao, hối hận? Em tới đây chẳng phải mục đích là cùng tôi lên giường sao?"
Cô nhắm hai mắt lại, bởi vì trước mắt cô chỉ mờ sương. Thừa nhận đi, Hách Liên Uyển Uyển, ngươi tới đây để gặp anh, là muốn gặp anh.
Nếu không lúc ở ngoài cửa nghe thanh âm *** của nữ nhân kia cùng nam nhân đang làm chuyện thân mật, vì sao còn chưa bỏ đi? Thấy cô không nói, đôi mắt máu tím sắc nhọn xẹt lên tia đã hiểu.
Chẳng biết thuốc lá lấy từ đâu, anh chậm rãi nhả ra một ngụm khói trắng, lãnh khốc nhìn cô: "Hách Liên Thành chẳng lẽ không dạy em, nếu muốn lừa gạt người khác thì trước tiên phải để người khác tin mình. Một khi đã chán ghét nụ hôn cùng đụng chạm của tôi như thế, em còn xuất hiện ở đây làm gì?"
Cô không phải chán ghét nụ hôn của anh, mà nhìn trên giường một đống lộn xôn, lại nghị tới lúc anh tiến vào thân thể nữ nhân khác, đôi môi vừa dùng để chạm vào nữ nhân khác lại đi hôn cô, trong lòng cô rất đau.
Uyển Uyển chậm rãi nhấp nháy mắt, đôi mắt sâu thẳm của nam nhân đứng trong bóng tối. Qua làn hơi nước, cô cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nam nhân mà cả đời cô khắc sâu.
"Em đến đây chỉ để giải thích, chuyện xảy ra hai năm trước không phải sự thật. Lạc Tư, em đối với anh là thật.."
Còn chưa nói xong đôi mắt của Lạc Tư đã trở nên băng lãnh, ánh mắt sắc nhọn như thủy tinh đâm vào cơ thể cô.