Ánh mắt Lạc Tư trở nên dị thường, nhíu mày nhìn túi giấy hỏi: "Đây là gì?"
Uyển Uyển đi đến bên giường, trả lời: "Điều kiện"
"Điều kiện"
Cô gật đầu: "Anh muốn em, muốn em một lần nữa quay về bên anh. Em đồng ý, nhưng điều kiện duy nhất, đầu tiên em muốn cùng anh ly hôn".
Nghe được hai chữ ly hôn, sắc mặt Lạc Tư thay đổi ngay, gầm nhẹ: "Ly hôn! Ly hôn! Em chỉ nghĩ đến chuyện này thôi sao? Em muốn gì anh cũng có thể cho em, nhưng điều này anh sẽ không đồng ý!"
Thấy rõ sự tức giận của Lạc Tư, Uyển Uyển chẳng những không hề thoái lui mà còn điềm tĩnh cười, giọng nói ung dung: "Em không cần gì cả, điều duy nhất em muốn từ anh, chính là ký vào bản ly hôn".
Lạc Tư mím môi không nói, đôi mắt đỏ bừng, giận dữ nhìn người con gái trước mặt. Uyển Uyển đi lên bên giường, nắm lấy bàn tay đang siết thành quyền của anh, từ từ mở từng ngón tay của anh ra, sau đó đem bản ly hôn đặt vào tay anh.
Cô kiên nhẫn nói, hi vọng anh có thể hiểu: "Em đã nghĩ thông rồi Lạc Tư. Anh nói đúng, em vẫn yêu anh, chính vì vậy mới không dám quay về thành phố A. Sợ sẽ gặp anh, sợ sẽ để ý đến anh, sợ sẽ nhìn thấy những nơi chúng ta đã từng đi qua. Em từng yêu anh rất sâu đậm, làm sao có thể nói quên là quên?"
Mi tâm Lạc Tư giãn ra, sự phẫn nộ trong mắt cũng tan dần, chỉ chăm chú nhìn cô đang rưng rưng nước mắt cười khổ.
"Anh là người đàn ông duy nhất trong lòng em, dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai anh cũng là duy nhất..." – Cô nắm lấy tay anh áp lên ngực mình. "Anh có cảm nhận được không? Trái tim này chỉ đập vì anh".
Vẻ mặt chuyên tâm của cô khiến cho nỗi khó chịu giận dữ trong anh biến mất. Cô luôn yếu ớt nhợt nhạt như thế. Nhưng lúc này, khi bàn tay anh chạm vào vị trí nơi tim của cô đang đập mạnh mẽ, giống như thay chủ nhân nó nói với anh, trái tim của cô vĩnh viễn thuộc về anh.
Lạc Tư rút tay về, vuốt ve hai gò má lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng nói: "Trái tim của em là của anh, vậy còn người của em? Sẽ bỏ anh đi sao?"
Cô giật mình, rồi im lặng nhìn anh. Chờ đợi đáp án của cô, trái tim của anh như con ngựa hoang thoát cương đập mạnh. Anh chưa từng truy cầu bất cứ thứ gì, nhưng lại ham muốn tình cảm của cô đến cuối cùng là vì cái gì!
Anh biết, anh từng thích cô, thích sự thuần khiết, không bị xã hội này làm cho biến chất. Thích sự quật cường không chịu thua, dù phía trước là chỗ chết nhưng vẫn kiên cường không lùi bước.
Joy từng bảo anh đó là yêu. Cho dù anh nghe thấy băng ghi âm của Hách Liên Doanh Doanh, Uyển Uyển tiếp cận anh có mục đích, dựa theo cá tính của anh, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết, nhưng trái lại anh lại như đứa trẻ phạm lỗi bỏ trốn đi...
Sau đó, anh trăm phương ngàn kế tra tấn cô. Cuộc hôn nhân ép buộc gì chứ, bị buộc cùng cô ở một chỗ, ăn cô cũng thật dễ dàng. Kỳ thật, anh chỉ muốn kiếm cớ, dù sao với thủ đoạn của Lạc Tư anh, làm sao để một người con gái uy hiếp mình?
Yêu? Anh thừa nhận, 30 năm qua, cô là người con gái duy nhất đi vào sâu trong tâm anh.
Nhưng yêu là gì? Anh không biết, chỉ muốn cô luôn ở cạnh anh, chỉ cần cô bỏ đi anh sẽ rất đau khổ, đó có phải là yêu không...?
Qua lúc lâu, Uyển Uyển nở nụ cười vui vẻ, hai lúm đồng tiền xuất hiện.
Lạc Tư thôi không suy nghĩ, chỉ thấy cô gật đầu nói: "Được, em không rời xa anh".
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng thở ra. Anh nở nụ cười, nhanh nhẹn ngồi dậy, ôm cô vào lòng. Lúc này đây trái tim anh luôn trống trãi được lấp đầy.
Loại cảm giác này thật tốt, tốt đến mức anh không thể buông tay để cô bỏ đi. Cứ thế đi, dù anh đã yêu cô hay không, anh cũng không muốn cô lại bỏ đi...
Uyển Uyển lẳng lặng đứng trong lòng anh, nụ cười trên môi mất dần, đôi mi thanh tú nhíu lại, trong mắt léo lên những cảm xúc phức tạp
"Lạc Tư, em muốn cho anh biết. Em muốn cùng anh ly hôn không có nghĩa là sẽ bỏ anh đi, bởi vì em không tin cuộc hôn nhân này. Dù sao cuộc hôn nhân này trước đây cũng chẳng vui vẻ gì!"
Anh ôm cô, trầm ngâm một lát hỏi: "Chỉ cần anh ký tên, em sẽ đồng ý ở lại bên cạnh anh?"
Cô gật đầu.
Lạc Tư nhắm mắt lại, giống như đang tính toán hoặc hạ quyết tâm làm gì đó. Lát sau, anh mở to mắt, rất nhanh khôi phục sự minh mẫn: "Được, anh ký".
Mở túi giấy bên trong có tờ ly hôn Uyển Uyển đã chuẩn bị, Lạc Tư tay cầm bút khẽ khựng lại, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên nhìn sâu vào Uyển Uyển: "Em không muốn gì nữa sao?"
Uyển Uyển thoạt đầu sửng sốt, sau đó mới phát giác Lạc Tư đề cập đến vấn đề tài sản ly hôn. Cô cười lắc đầu "Em chỉ cần anh".
Lạc Tư nhướng mày, trên gương mặt nhợt nhạt xuất hiện nét cười, giống như pháo sáng lóe lên, sáng rực khiến người ta không thể không nhìn thấy.
"Nhưng mà, em sẽ có cơ hội nhận được phân nửa tài sản của anh" – Một nửa tài sản của Fiji Siqi, một con số lên có trăm vạn, một người con gái bình thường sao lại không tham lam, nếu không sao lại có nhiều nữ nhân như tre già măng mọc đi quyến rũ anh?
Uyển Uyển cũng chỉ là người con gái bình thường.
Cô lắc đầu, vẻ mặt chân thành: "Cùng anh kết hôn, cho tới lúc này cũng không phải vì tiền. Mà là vì — anh là chính anh".
Anh chính là anh.
Cô chỉ muốn lấy người đàn ông cô yêu, không phải kết hôn cùng tổng tài giàu có, cũng không phải cùng với con trai trưởng gia tộc Fiji Siqi kết hôn.
Dần dần ý cười càng rạng rỡ trên mặt anh, sự ôn nhu nhuốm vào mắt anh. Anh vươn tay ôm Uyển Uyển vào lòng, gương mặt rực sáng nụ cười: "Đồ ngốc..."