Dỗ dành Lạc Tư suốt 2 giờ anh mới ngủ, Uyển Uyển không ngờ cũng có lúc anh ngoan như vậy. Có lẽ do bệnh, nên khiến cho tính tình anh trở nên ôn hòa không giống mọi ngày?
Chăm sóc anh hồi lâu, cô cũng mệt rồi, cũng không còn sức để bỏ đi, vì thế đành phải ngồi bên cạnh giường anh, im lặng nhìn anh trong lúc ngủ.
Trong lúc ngủ, môi anh vẫn nhếch lên, dáng vẻ kiên định lạnh lẽo không hề yếu ớt, sự trầm lặng càng làm tăng vẻ bá đạo. Lông mày chưa từng thả lỏng, mà nhăn lại, lúc này đã yếu đến không còn ý thức mà trong đầu vẫn có việc gì đó đang quấy nhiễu anh, gương mặt khó chịu khiến người khác không dám đến gần.
Uyển Uyển không nói gì nhìn anh, gương mặt dù không sáng như đôi mắt màu tím của anh, nhưng vẫn rất đẹp đầy mị lực, khiến người khác chỉ nhìn một lần thì cảm thấy không đủ. Nếu thời gian có thể dừng lại thật tốt quá.
Cô không cần vì cơ thể mình mà hao tâm tốn sức, anh cũng không cần vì sự cự tuyệt của cô mà không cam lòng. Hai người đều mệt mỏi vì nhau, cũng chỉ có lúc này mới có thể được sự yên bình.
Cô mang thai, chắc chắn là con Lạc Tư. Lúc này, trong lòng Uyển Uyển đã đầy đủ cảm xúc. Theo dự tính, sau khi biểu diễn kết thúc, cô không bao giờ về thành phố A, mối quan hệ giữa cô và Lạc Tư sẽ giải quyết sạch sẽ, tốt nhất không gặp nhau nữa. Ít nhất mắt không thấy, tâm không loạn.
Nhưng mà ông trời không muốn để cô bình lặng ra đi. Đầu tiên là thái độ của Lạc Tư thay đổi, những thói quen trước đây của cô để chống lại anh cũng vô dụng, không hiểu anh. Sau đó, chính vào thời khắc sinh tử quyết định phẫu thuật thì trong bụng cô đang chứa một tiểu sinh mệnh.
Hôm nay cô chỉ có hai con đường để chọn. Một là bỏ đi đứa trẻ, dù sao với trái tim hiện tại cô cũng không thể chịu nổi việc mang thai, nếu sinh đứa trẻ ra chắc chắn sẽ gánh hậu quả lớn. Còn nữa, nếu giải phẫu, với lượng thuốc mê sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thai nhi.
Nhưng nếu giữ đứa trẻ, như vậy không thể phẫu thuật. Cho dù không cảm thấy có lỗi với Ngải Đức và Lệ Nhiên Hi, có lẽ cơ thể cô cũng không thể chịu nổi tới ngày đứa trẻ ra đời mà ra đi.
Cho nên con đường thứ hai, là bỏ đi sinh mệnh nhỏ này. Dù là chọn cái nào, đều phải mất đi sinh mạng của ai đó.
Cuối cùng trên mặt Uyển Uyển cũng khẽ mỉm cười, nụ cười giễu cợt hòa lẫn với sự chua xót miễn cưỡng, môi cô dần dần mất đi huyết sắc.
Nhìn người đàn ông ngủ say, cô nhẹ nhàng nâng tay lên, dùng đầu ngón tay yếu ớt chạm vào anh, rất nhẹ nhàng như sự anh thức giấc, ôn như như nước mùa xuân.
"Lạc Tư, anh nói xem, em nên làm sao đây?" – Hốc mắt dần dần mọng nước, cô thì thầm nói, đôi mắt quan sát gương mặt anh không hề chớp mắt.
Cô từng mất đi con. Loại cảm giác đau đến tê tâm liệt phế cô không muốn thử lại lần nữa. Cho nên dù oán hận hay cám thán ông trời đùa giỡn mình. Từ lúc biết sinh mạng cô không chỉ một mà có hai, cô đã ra đáp án.
Đứa trẻ là vô tội. Nếu có tội, cũng là nghiệt duyên giữa cô và Lạc Tư không dứt. Đứa trẻ này, cô ngàn lần vạn lần không muốn bỏ nó.
"Lạc Tư, anh nói đi, có phải Angel vẫn còn luyến tiếc nên đầu thai trở lại làm con chúng ta không?" – Cô cười khổ, khóe mắt rớt xuống một giọt nước long lanh.
"Vì vậy, em không thể để con thất vọng? Một lần mất đi, em đã đau khổ suốt ba năm, em không thể bỏ nó được. Nhưng..." – Trên mặt Uyển Uyển lộ vẻ bất an, "Nhưng, em làm sao giải thích với Lệ Nhiên Hi và Ngải Đức. Hai người vì muốn giúp em phẫu thuật đã nỗ lực rất lâu, em làm sao nói với họ, em không thể phẫu thuật vì lúc này em đã mang một sinh mệnh khác".
Có lẽ cô khiến những người cô yêu thất vọng. Dù ông trời phù hộ, cô có thể sống qua thời kì mang thai, bình an sinh con, nhưng lúc sinh con, cô liệu có chịu đựng nổi? Uyển Uyển trong lòng rất rõ, lần này là đặt cược cả tính mạng mình, nhưng mà nếu phần thưởng là sinh mệnh của đứa trẻ, cô có thể đặt cược, dù kết quả là thua cũng được.
Lúc Lạc Tư thức dậy cũng không thấy Uyển Uyển ở bên cạnh. Anh ngay lập tức tỉnh táo, đôi mắt màu tím sáng rực. Anh xoay người xuống giường, ánh mắt nhìn đến bóng người đang đứng cửa sổ, quên cả cử động.
Uyển Uyển cả người trắng toát đưa lưng về phía anh, ánh mặt trời sáng đến chói mắt xuyên qua lớp kính thủy tinh, rực sáng trên cơ thể yếu ớt của cô, giống như một tầng áo vàng mỏng lấp ánh cùng với làn da trắng như ngọc, tóc dài đen mềm mượt tự tiên nữ thoát tục, thuần nhã khiết lệ.
Trong nhất thời, ánh mắt Lạc Tư quên cả dời đi. Có lẽ do tập trung qua mức, chính anh cũng quên mất mình đang nhìn, Uyển Uyển liền ý thức có ánh mắt ai đó cứ nhìn mình liền từ từ xoay lại
Thấy Lạc Tư tỉnh dậy, cô cười nhạt. Đi lên trước, cầm văn kiện đặt vào tay anh.
Ánh mắt Lạc Tư trở nên dị thường, nhíu mày nhìn túi giấy hỏi: "Đây là gì?"