Trên mặt bàn còn có một quyển sách thật dày. Nếu không phải đã lâu không nhìn tới, Uyển Uyển cũng không ngờ nó dày như thế. Năm đó, cô lại nghiêm túc cắt đi từng tấm cảnh của anh cùng đám phụ nữ ở bên ngoài, sau đó ảo tưởng nam nhân này là của riêng cô, cô là độc nhất vô nhị của anh.
Tình yêu đúng là tình yêu, nếu không phải vì nó sao cô có thể ngây thơ như thế, biết rõ anh thâm sâu khó lường, muốn có được tình yêu của anh thật là xa xỉ lại vẫn luôn cố chấp không đổi, ước muốn có một ngày anh sẽ tin tưởng cô, tình yêu của cô so với kim cương còn chân thành hơn rất nhiều.
Trước kia mỗi khi nhớ anh cô lại không có được một tấm hình, nên dùng cách này để tự hành hạ chính mình. Nghĩ lại, cô nhẹ nhàng kéo môi, bao nhiêu đau khổ ngày đó đều hiện ra, nhưng lúc này cô đã không còn cố chấp—
Cô cùng anh ánh mắt chạm nhau. Cô chỉ mỉm cười nói: "Đốt đi là được, hiện tại đối với tôi nó đã không còn ý nghĩa, nó khiến tôi nhận ra lúc trước mình thật ngây thơ"
"Thật sự không có ý nghĩa gì sao? Vậy tại sao lại quay lại thành phố A? Tại sao lại để anh nhìn thấy em?" – Anh từng bước tới gần, lời nói ngây thơ.
Gương mặt anh trở nên nặng nề, dùng tay chế trụ cô. Cô lui về sau nhưng lại bị ghế sô pha ngăn lại.
Uyển Uyển lắc đầu, giọng nói mềm mại tưa như bông, chỉ cần một trận gió thổi qua sẽ bay mất: "Quay lại thành phố A, tôi mới biết anh không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa, Uyển Uyển yêu anh đã mất rồi, Lạc Tư đối với cô ấy chỉ là một cái tên. Theo như tôi thấy, nếu như không lầm anh cũng không muốn nhìn thấy tôi, dù sao ba năm trước đây, anh đã trực tiếp nói không thích tôi".
Ánh mắt anh lạnh hơn lại đến gần hơn. Cô không còn đường lui, đành phải gồng mình, dùng tất cả dũng khí nhìn thẳng vào bóng người cao lớn.
"Em luôn nói yêu anh, rất yêu anh, yêu anh thật lòng. Vậy tại sao tình yêu của em lại biến mất nhanh như thế? Trừ khi những lời trước kia của em nói yêu anh đều là giả".
Nhìn anh thật lâu, cô than nhẹ: "Lạc Tư, anh cần gì phải như vậy?" – lại gây sự như thế.
"Hách Liên Uyển Uyển, anh có từng nói chưa, em thật là một kẻ nhát gan? Nếu đã dũng khí dùng miếng đất trong tay ép anh lấy em, lại không dám chụp với anh một tấm ảnh? Sao, chẳng lẽ ảnh của anh trên báo lại đẹp hơn sao? Trong lòng em rõ ràng rất yêu anh, nhưng không dám thừa nhận. Anh thật rất giận em, giận nhất là sự nhút nhát của em".
Cô trừng mắt không thể tin được cô đã nhìn thấy sự đau khổ trong mắt anh.
Uyển Uyển quan sát anh. Anh trước đây lúc nào cao ngạo, gương mặt tự tin, bất tuân, mang theo uy nghiêm cùng sự trấn áp khiến người sợ hãi, nhưng lúc này trên gương mặt anh lại hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Anh nói những điều này để làm gì?
Cô không thể đoán được, cũng không muốn đoán. Cho dù trải qua ngàn năm, dù cô thông minh hơn người nhưng để nhìn thấu Lạc Tư — khả năng này thật rất nhỏ.
Ba năm trước đây, cô đoán, cảm thấy anh có tình cảm với cô, cô cố gắng, mong muốn sẽ có lại được tình cảm của anh. Nhưng cô đoán sai rồi. Kết quả cô thua mình đầy thương tích, máu tươi đầm đìa. Lòng bị vét sạch tạo thành lỗ hổng lớn, đau rất đau. Hôm nay, cô không muốn đoán nữa, cũng không muốn mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố của cô lại do anh gây ra.
Trên thế giới này, không có ai thiếu được một người mà sống không được.
Cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt trong suốt sáng như sao trời, lấp lánh tựa trân quý: "Lạc Tư, tôi chưa từng thay đổi. Chẳng qua, hôm nay đã trưởng thành, biết được yêu một người không nhất định phải ở bên người đó. Ba năm, tôi luôn cầu nguyện hy vọng anh hạnh phúc, không cần vì tôi mà bỏ lỡ niềm vui, Tôi luôn hy vọng anh sẽ vui vẻ, sẽ sống tốt hơn tôi. Tình yêu sâu đậm trước đây đã biến thành lòng chân thành chúc phúc. Tôi yêu anh, nhưng mà — không phải yêu đến mức không có anh tôi sẽ lâm vào cảnh khốn cùng".
Hai mắt anh giật mạnh, khoảng cách giữa hai người quá gần, dù muốn hay không cũng có thể nhìn thấy sự không cam tâm của anh.
"Tình yêu không chỉ có chiếm hữu. Năm đó là tôi sai. Tình yêu chân thành không phải dùng để ép người khác, mà là có thể nhìn thấy anh tươi cười hạnh phúc, trong lòng cũng rất vui. Lạc Tư, anh không gần gũi với ai cả, cũng không ai có cơ hội tiến đến gần, cứ như thế liệu được mấy người sẽ yêu anh chân thành? Anh đừng cố chấp nữa, cũng nên để ý đến ai đó, lấy một người con gái tốt, sau đó..."
Tay anh siết chặt cổ tay của cô, lực khá mạnh khiến cô đau bật ra tiếng, không thể nói tiếp.
"Em muốn anh đi lấy người khác? Thật xin lỗi, anh là người đã kết hôn, vợ của anh tên là Hách Liên Uyển Uyển. Anh đến bây giờ cũng không muốn gần gũi với bất cứ ai, ngoại trừ người con gái của năm năm trước đã can đảm nói "Em thích anh". Hách Liên, em có thấy mình rất không lịch sự không, chưa từng hỏi qua ý kiến của anh đã tự quyết định hôn nhân của chúng ta. Là anh sai, sai vì đã coi em là người nhút nhát. Căn bản em không hề nhút nhát mà em là người chuyên chế, chuyện gì cũng làm theo ý mình, thật đáng giận!"
Những lời nói của anh ép cô rơi lệ, cô biết mình cũng khiến anh đau đớn, nhưng mà không ngờ lại khắc cốt như thế. Thời gian mãi không xoa dịu được, hận ý không mất đi. Trong lòng anh có lẽ chỉ có cô, dù là năm năm trước đây.
"Xin lỗi" – Cô nghẹn ngào nói, nước mắt tí tách rơi xuống tấm thảm màu vàng nhạt thêu hoa ở trên sàn là do cô đích thân mua.
Anh buông cô ra, kiềm chế nói, hít thật sâu: "Nếu anh nói, anh không cần em chúc phúc, không cần em ngày ngày cầu nguyện, mong em có thể tự mình kiểm chứng hạnh phúc của anh. Em không cần ép buộc anh, cũng không cần đem từ yêu vứt sang một bên thì sao?"
Cô kinh ngạc nhìn anh, quên cả khóc.
Ánh mắt anh hy vọng nhìn cô, nói tiếp: "Nếu anh nói, anh có thể để em tiếp tục ở bên cạnh anh, như vậy em sẽ lựa chọn thế nào?"