Ba chữ kẻ xa lạ khiến anh mất vui, cô cũng cảm nhận được. Lạc Tư đem cô vây chính giữa anh áp sát vào tường, cảm giác áp bách truyền đến khiến cô muốn ngất đi.
Anh nhìn cô không chớp mắt. Mãi lâu sau, mới nở nụ cười, nâng gương mặt của cô lên đối diện với đôi mắt nóng rực hoàn toàn nghiêm túc
"Hách Liên, anh cho em biết. Giữa anh và em vĩnh viễn cũng không thể là kẻ xa lạ" – Dứt lời, anh cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Mùi xạ hương từ từ bao lây cô, lúc cô còn chưa kịp định thần lại thì đầu lưỡi trơn nhẵn đã nhanh chóng tiến vào, hơi thở dày đặt mùi xạ hương, tinh tế hút lấy cô.
Ba—
Một âm thanh thanh thúy vang lên trong thang máy, không khí như chết lặng. Lạc Tư chậm rãi đứng dậy, rời khỏi đôi môi nhỏ của cô, hai mắt nhìn thấy đôi mắt đang đỏ rực của cô.
Tay Uyển Uyển còn giữ lại giữa không trung, run rẩy, đôi mắt hiện lên tia tức giận, trong lòng lại thấy thật chua xót: "Anh đến cuối cùng coi tôi là gì?"
Giọng nói nghẹn ngào, một loại cảm giác ủy khuất nổi lên. Anh muốn thế nào thì thế ấy sao? Tổn thương cô chưa đủ, nên muốn tiếp tục đùa giỡn cô sao?
Anh muốn tổn thương cô, cô chắc chắn sẽ không kháng cự chỉ thừa nhận. anh không muốn cuộc hôn nhân này, cô cũng ly hôn với anh vô điều kiện. Nhưng mà ít nhất hãy giữ lại cho cô chút tôn nghiêm.
Hôm nay sau ba năm, cô cũng không còn là con ngốc tùy ý để anh đùa nghịch.
Lạc Tư giật mình, cằm nghiến chặt nhìn hai mắt cô đang ướt dần, anh buông cô ra. Lúc này thang máy cũng đã xuống tới tầng đỗ xe, cửa thang máy mở ra.
Anh vẫn như trước kéo tay cô, không để cô kháng cự đưa cô đi về phía xe. Vệ sĩ sớm đã chuẩn bị, giúp họ mở cửa xe.
Dọc đường đi cô cũng im lặng, cũng không phản kháng, chỉ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh. Cô chán ghét mấy chữ phản kháng viết rõ lên mặt, khiến anh cảm thấy nụ hôn lúc nãy đúng là hành động thật buồn cười.
Xe dừng trước căn biệt thự, trong mắt Uyển Uyển đầy vẻ sợ hãi. Không nghĩ tới, anh vẫn còn ở trong căn nhà cô đã tự tay trang trí.
Xuống xe, còn chưa kịp hoàn hồn, một cái ôm nhiệt tình đã vây lấy cô.
"Tiểu thư, thật là cô rồi" – Từ ngày Uyển Uyển rời đi, Mary luôn trông ngóng cô quay về.
Uyển Uyển cũng quên mất chuyện vừa phát sinh, nhìn Mary ôm cô, hốc mắt cũng ửng đỏ: "Là tôi, Mary, tôi nhớ chị quá!"
Lạc Tư đứng một bên im lặng nhìn cô. Không hề thúc giục, môi cong lên, đôi mắt đen khẽ thay đổi có chút nhu hòa.
Mary tỉ mỉ đánh giá Uyển Uyển, nước mắt còn đọng trên mặt: "Ba năm, tôi ngày nào cũng nhớ cô, sợ tiểu thư không khỏe, có phải đói rồi không. Thật tốt quá, tiểu thư vẫn khỏe, cảm ơn thượng đế, tiểu thư vẫn xinh đẹp như vậy".
Uyển Uyển gật đầu, nước mắt trong suốt rơi xuống: "Tôi vẫn khỏe, Mary, không cần lo lắng đâu, tôi vẫn sống rất tốt".
Quan hệ giữa cô và Mary như mẹ con, vì từ nhỏ đã mất mẹ, Uyển Uyển rất thích được Mary ôm. Lạc Tư đi vào biệt thự đến thư phòng, phá lệ lưu lại không gian riêng cho hai người kia.
Mary kéo Uyển Uyển vào phòng khách, nói mãi không hết
Sau đó không biết là vô ý hay cố tình, đề tài lại chuyển sang Lạc Tư: "Tiểu thư, năm đó cô bị giam, tôi lo lắng rất nhiều. Tuy rằng ông chủ không nói gì nhiều, nhưng cậu ấy cũng do tôi nuôi lớn từ nhỏ, tôi biết cậu ấy trong lòng cũng rất lo cho cô".
Uyển Uyển chậm rãi cụp mắt xuống, hàng mi như cánh bướm rũ xuống che đi đôi mắt.
Lo lắng cho cô?
Cười khổ, lắc đầu. Cô không phải tiểu cô nương hay mơ mộng, cô đã quá rõ những gì còn lại giữa cô và anh, cũng biết rõ tình cảm của anh với cô không thể có tình yêu.
Tất cả chẳng qua là không cam lòng, anh lúc nào mang tư tưởng gia trưởng.
"Mary, đừng nhắc đến anh ấy nữa, mấy năm nay chị khỏe không?"
Thấy Uyển Uyển không nói nhiều, Mary chậm rãi thở dài. Vừa tính mở miệng nói mình vẫn khỏe, ánh mắt đã nhìn thấy bóng người đứng ngay sau Uyển Uyển, sắc mặt âm trầm.
Thoáng ngập ngừng, Mary đứng dậy: "Ông chủ, có cần dọn cơm không?"
Uyển Uyển cũng nhận thức được, liền cùng Mary đứng dậy đứng đối diện. Lạc Tư thu hồi mắt, gật đầu, giọng nói lạnh lẽo không chút gợn sóng, anh nhìn Uyển Uyển nói: "Em nấu cơm đi".
Cô giật mình: "Cái gì?"
"Cơm em tự làm, Mary sẽ giúp"
Còn chưa kịp hỏi nhiều, Mary đã kéo cô vào phòng bếp, nói nhỏ bên tai cô: "Tiểu thư, cô không biết thôi mấy năm qua ông chủ vẫn luôn nhớ đồ ăn do cô làm".
Nghe vậy Uyển Uyển cười nhạt.
Bữa cơm này có chút ngại ngùng, Uyển Uyển ăn không bao nhiêu trong khí đó Lạc Tư lại ăn tới tám chén. Anh cũng từng không thích đồ Trung Quốc, nhưng Uyển Uyển từ nhỏ cũng chưa từng học cách làm đồ ngoại, nên cũng chỉ từ Mary học được vài món. Sau đó, những lần đưa cơm đến công ty chẳng qua là đồ ăn Trung Quốc nhưng được thay đổi chút ít mà thôi.
Hiện tại nghĩ lại, không biết anh làm sao chịu đựng được lâu thế. Cơm chiều qua đi, Lạc Tư theo thói quen uống chút rượu.
Anh đứng bên cửa sổ, ánh trăng xuyên qua làm cho bóng người của anh càng kéo dài. Sau khi thu dọn bát đũa, Uyển Uyển đứng sau anh.
"Cơm cũng đã ăn, anh chừng nào mới muốn nói chuyện đây?"
Lạc Tư xoay người, chất rượu đỏ trong ly khẽ lay động, tựa như máu tươi. Đôi mắt anh thâm sâu, ngón tay thon dài chỉ vào một góc, ý bảo cô qua đó
"Ba năm trước, em để quên một thứ vẫn chưa lấy đi".
Uyển Uyển theo tay chỉ của anh bước đến bên bàn trà, vô số hình ảnh cùng nhau cưỡi ngựa đập vào mắt.
Hôm nay nhìn lại nó chẳng qua chỉ là hồi ức mà thôi.