Khi tám người còn lại từ trong rừng trở lại thềm đá của đường núi, những người chơi mới dường như đã đều sợ tới mức hồn vía lên mây.
Thấy bọn họ đi đường khó khăn, Chương Dĩnh hết sức dịu giọng nói: “Hy vọng mọi người lấy lại tinh thần, trò chơi nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tôi thương tiếc cho người đã chết nhưng cũng hy vọng người còn sống không bị dọa, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đúng lúc, chúng ta sẽ có thể sống sót rời khỏi trò chơi.”
Vừa nãy anh ta cũng dùng giọng điệu này, kiên nhẫn khuyên mọi người không nên đụng vào hay chôn người chết.
Có lẽ khi tận mắt chứng kiến cái chết thảm khiết và khủng bố của người khác, họ đã vô cùng quý trọng cơ hội sống của mình, mọi người lại tiếp tục đi lên dọc theo đường núi, chỉ là lúc này đây không ai nói chuyện, bóng ma Tử Thần như đang bao lấy mỗi người.
Khương ŧıểυ Kỳ nhẹ vuốt ngực, cảm giác bị siết cổ kia cuối cùng cũng biến mất, có điều thứ khiến cô nghĩ trăm lần cũng không ra chính là vì sao trước khi chết, Đào Sương lại muốn chỉ vào cô?
Lúc ấy hình như cô ta có lời muốn nói nhỉ?
Ánh sáng trong núi rừng càng ngày càng tối, đoàn người đi thêm hơn nửa tiếng, lúc này nhìn ra khu rừng cách mấy mét đã hơi mơ hồ, cỏ dại, đường dốc, cổ thụ dường như đang mang một hình dạng kỳ quái.
“Tại sao chị lại có cảm giác… có rất nhiều thứ đang nhìn chúng ta vậy.”
Cảm giác bị nhìn chằm chằm từ bốn phương tám hướng ùa đến, bởi vì sợ hãi nên Lam Tuyết và Khương ŧıểυ Kỳ đi song song nhau, nghe chị ấy nói như vậy, Khương ŧıểυ Kỳ càng cố gắng tập trung nhìn lên thềm đá, không dám nhìn bừa trái phải trước sau nữa.
Chu Nguyên vốn đi phía sau đội ngũ đã sớm chạy lên phía trước, hiện tại phía sau hai người họ chỉ còn một người, người đàn ông kia ít khi mở miệng nói chuyện, chỉ nói anh ấy tên Trịnh Bá trong lúc giới thiệu nhiệm vụ mà thôi.
Mà nhiệm vụ của anh ấy là [Tìm thấy vật hiến tế mà Phật tử thích].
“Cái kia, cái kia là chùa sao?!”
Cô gái Bùi Dung trong đôi tình nhân đột nhiên mở miệng nói chuyện, mọi người vội vã ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên ngọn núi cao u ám có một ngôi chùa, từ xa nhìn lại hơi giống kiến trúc thời xưa.
“Đúng thật rồi! Đi, đi qua mau!”
Mắt thấy người phía trước chạy lên, Khương ŧıểυ Kỳ và Lam Tuyết cũng bước nhanh hơn, quỷ dị chính là trông có vẻ rất xa nhưng mới đi vài bước bọn họ đã đến bậc thang dưới cửa, nhìn từ ngoài vào ngôi chùa vô cùng lớn, bốn phía còn có tường chắn cao cao màu vàng, mang lại cảm giác an toàn khó tả.
Sau khi nghe Bùi Dung khóc nức nở vui sướиɠ nói nhiệm vụ phụ của mình đã hoàn thành, người đầu tiên đi vào chùa chính là Chương Dĩnh, sau đó mọi người thấp thỏm lê tấm thân mỏi mệt tiến vào.
Trước khi vào, Khương ŧıểυ Kỳ để ý trên cửa chính của ngôi chùa này không có tên.
Ngôi chùa này rất lớn, có hai đại điện (nơi thờ Thần Phật chính trong đền miếu) và tăng phòng (phòng dành cho các nhà sư)
ở hai bên thiên điện, chỗ nào cũng trống rỗng, dường như ngoài họ ra thì chẳng còn ai. Bầu trời không còn bị tán cây che kín nữa, nhìn sắc trời có vẻ như đã khuya.
“Chắc chắn đêm nay phải ở qua đêm tại đây rồi, mọi người chia ra tìm xem có thứ gì dùng được hay ăn được không.”
Khương ŧıểυ Kỳ xoa xoa bụng mình, sớm đói meo rồi. Thật ra lúc trước khi lên núi đã đói bụng, kết quả bị dọa bay hồn, quên mất cảm giác đói, lúc này nghe Chương Dĩnh nhắc tới đồ ăn, cô lập tức cảm thấy mình vẫn là người sống.