“Thôi tôi không chuyện nữa, mấy người thích ngồi ở đây thì cứ ngồi đó đi, ông đây đi ngủ.” Chu Nguyên nói xong liền vỗ vỗ mông đứng lên đi mất.
Hai bên thiên điện có giường chung để nghỉ ngơi, thậm chí chăn nệm cũng mới tinh, dường như trò chơi cố ý chuẩn bị một nơi ngủ đàng hoàng.
Khương ŧıểυ Kỳ khẽ cắn môi, nhìn bóng lưng của Chu Nguyên, theo lý thuyết ban đêm mới là giai đoạn kinh hoàng nhất trong game kinh dị, sao gã có thể yên tâm lớn gan mà đi ngủ chứ? Dựa vào sự tự tin của người chơi cũ ư?
Nhớ lại một chút, lúc ấy Chu Nguyên nói nhiệm vụ của gã là [Sống hết ngày thứ ba], nhiệm vụ này gác lên người ai thì người đó sẽ không to gan đi ngủ mới đúng.
Chương Dĩnh cũng không ngăn cản, trái lại còn nói với những người còn ở lại: “Hôm nay đúng là rất mệt, nếu hai bên đều có giường thì không bằng nam nữ chia ra ngủ, bên nữ ít người cũng đừng sợ, nơi này có rất nhiều nến, tôi đốt mấy cây cho các cô, nếu có gì thì kêu một tiếng.”
Bùi Dung rất nghe lời, thế nhưng bạn trai của cô ta lại không quá nguyện ý, ôm lấy eo cô ta có chết cũng không muốn buông ra.
“Dung Dung, anh phải ở bên em. Anh sợ… sợ bọn họ tới tìm anh!”
Trạng thái chết của hai người kia còn rành rành trước mắt, người sau còn khiếp người khủng bố hơn người trước, ai tới kiếm thì cậu ta cũng không chịu nổi đâu.
“Anh có thể đừng nhát cáy như vậy không!”
Bởi vì lời này của Bùi Dung mà đôi tình nhân cãi nhau, ŧıểυ tử Lý Cương oán trách nếu không phải hôm nay cô ta một hai muốn đến thư viện thì cậu ta sẽ không tiến vào trò chơi quỷ quái này, đến Bùi Dung thì moi lại chuyện hồi Tết mẹ cậu ta cho cô ta bao lì xì 300 đồng làm lễ gặp mặt. Lửa giận ì đùng, càng xé càng to, càng bung bét, Lý Cương cứng cổ cãi cọ, không còn chút bất an nào, thề phải giành lấy được một chút mặt mũi.
Khương ŧıểυ Kỳ và Lam Tuyết thật sự không thể nghe tiếp được nữa, mới đi xuống tìm toilet với Triệu Minh và Trịnh Bá, may mắn ở gần thiên điện có, giải quyết nhu cầu sinh lý cá nhân xong còn tìm nước rửa mặt một phen.
Khi nãy mọi người đã bị doạ muốn chết rồi, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng trên người như băng với lửa, Triệu Minh đáng thương mới chỉ là một học sinh cấp ba, đúng ngay giai đoạn chạy nước rút quan trọng để thi đại học, đột nhiên bị cuốn vào game kinh dị này, trái tim nhỏ hết lòng vì học tập bị doạ xém chút nữa là ngừng đập, đồng phục bị ướt đẫm nên cũng rất lạnh.
“Khung cảnh này, bầu trời tối nay cũng kỳ dị, cũng không biết khi nào mới đến nửa đêm, các anh chị cảm thấy nhiệm vụ kia của em sẽ là nghe được gì ạ?”
Bầu trời đêm đen nhánh không có ánh trăng, càng không có một ngôi sao nào, lồng đèn giấy kiểu cũ dưới mái hiên dài lập loè ánh sáng mờ, ở xa xa còn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của đôi tình nhân, bầu không khí cũng không quá mức khủng bố lắm.
Nhiệm vụ của cậu ấy là nghe âm thanh lúc nửa đêm, nói nghiêm túc thì tiếng mắng chửi của đôi tình nhân kia không hề diệu kỳ chút nào cả.
Trịnh Bá tựa lên tường vẫn lạnh lùng không nói chuyện, nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì. Lam Tuyếtđi qua vỗ vỗ vai cậu trai, an ủi:
“ Cậu bạn nhỏ à, tuy thời gian không chính xác nhưng nhiệm vụ muốn em nghe, thế thì chắc chắn nó không phải âm thanh bình thường, sau khi về em không cần phải rối đâu, chịu đựng qua đêm nay trước đi đã.”