Chương Dĩnh và Chu Nguyên kiếm được không ít củi đốt, trực tiếp nổi lửa trong thiên điện, còn tìm được vài ngọn nến. Mà Trịnh Bá luôn trầm mặc ít lời và học sinh cấp ba Triệu Minh tìm được chỗ chứa nước uống, hai người dứt khoát khiêng lu nước vào, Khương ŧıểυ Kỳ và Lam Tuyết tìm được chén đũa trông có vẻ sạch sẽ hoàn hảo, vừa lúc mọi người cũng có thể uống nước.
Mấy miếng bánh bao trắng kia có vẻ đã cứng như gạch, chỉ có thể đốt lửa nướng lại ăn.
Khi Chương Dĩnh thêm củi vào đống lửa có xắn cổ tay áo sơ mi, Khương ŧıểυ Kỳ ngồi cách anh ta hai người nên vừa vặn nhìn thấy phần trong cổ tay của anh ta, phía trên có một hình xăm rất rõ, đồng tiền lớn và nhỏ, giống như một con đại bàng đang ngửa đầu giương cánh.
Tự nhiên thấy có chút quen mắt, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Khương ŧıểυ Kỳ im bặt, sau đó quan sát Chu Nguyên, kết quả ở vị trí tương ứng trên cổ tay gã cũng có một hình xăm giống như đúc.
Vậy… rốt cuộc cô đã trông thấy hình xăm này ở nơi nào?
“Cuối cùng cũng xong rồi, chắc là ăn được rồi, có điều hơi cháy một chút.” Lam Tuyết xiên cây gỗ vào hai cái bánh bao nướng hơi xém đen vỏ ngoài, rồi vỗ vỗ đập đập lên đó, tuy rằng nóng phỏng tay nhưng chị ấy đã đói hết sức chịu đựng nên cũng gấp gáp xé nhỏ gặm hai phát.
Khương ŧıểυ Kỳ cũng học chị ấy, nhưng mà bánh bao thật sự quá nóng, nóng đỏ cả ngón tay cô, ăn vào miệng thì đầu lưỡi cũng bị bỏng theo nhưng không thể không nói là cực kỳ ngon.
Bỗng chốc, sau lưng Khương ŧıểυ Kỳ đột nhiên ưỡn ra một cái, may là biên độ không lớn, mọi người chung quanh đang bận ăn nên không để ý tới cô.
Cô chậm rãi thả lỏng, có điều động tác ăn bánh bao đã chậm lại rất nhiều, đưa cái tay ửng đỏ chà nhẹ phía sau tai, vừa nãy… nơi đó như mới bị liếʍ một cái, có điều phía sau cô đâu có gì đâu.
Tám người ngồi lác đác thành vòng tròn quanh đống lửa, ăn ý khép hờ cửa điện lại, sau khi ăn uống no say họ mới sôi nổi nói chuyện với nhau.
“Hôm nay, tôi với A Cương chuẩn bị tới thư viện, mà vừa đi được nửa đường đã đột ngột bị kéo tới đây rồi.”
Bùi Dung vừa dứt lời, Triệu Minh cũng nói: “Lúc ấy em còn đang học, em đột ngột biến mất hút như vậy, giáo viên với bạn học có bị doạ không?”
Lúc này Chương Dĩnh mới giải thích: “Không sao đâu, cho dù chúng ta ở trong trò chơi hơn mười ngày nửa tháng, hiện thực cũng chỉ là chuyện trong tích tắc thôi, sau khi vượt ải, trở lại hiện thực vẫn là trạng thái ngay lúc đó.”
“Vậy người đã chết thì sao?” Trịnh Bá luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng hỏi.
Tuy rằng Trịnh Bá kiệm lời nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, gương mặt trẻ tuổi lạnh lùng nhưng cũng oai hùng, vừa nhìn là biết người tàn nhẫn không dễ chọc. Chương Dĩnh hơi cụp mắt khảy khảy que củi trước mặt, mở miệng nói: “Tôi đã nói người chết trong trò chơi cũng sẽ chết ở hiện thực, cách chết sẽ khác nhau nhưng cơ bản sẽ… chết rất mau.”
Khương ŧıểυ Kỳ lại cảm thấy may mắn khi cô một thân một mình, chỉ hy vọng khi chết ở hiện thực sẽ không quá khó coi thôi.
Lại là một hồi im ắng.