Đúng là trẻ con không biết đúng sai chỉ biết tranh giành nhau một cách vô nghĩa. Phong Hàn thật mệt mỏi với cậu con trai này, ba mình ở đây không nhận đi giành giật ba của người khác.
Phong Hàn vỗ trán mệt mỏi: "Khải Hàn mau lại đây cho ba"
Khải Hàn hướng mặt về phía anh đang ngồi chu môi: "Ba không tìm mẹ cho ŧıểυ Hàn, ŧıểυ Hàn không nghe lời ba nói đâu..hứ"
Anh lườm nó: "Con mà không đến đây, ba chích mông con đấy"
Nó ngoan ngoãn chạy tới nhảy tọt lên ghế ôm lấy anh nịnh nọt: "Ba đẹp trai nhất trên đời hihi"
Thằng nhóc này đúng thật miệng lưỡi ngọt lịm, tuy hai cha con một năm mới gặp một lần nhưng tình cảm vô cùng thắm thiết.
Mỗi lần về y như rằng nhà anh sẽ bị loạn lên,mấy người giúp việc cũng phải khổ sở vì nó. Anh thường đi làm về rất muộn nhưng nó luôn chờ anh về để được rót nước cho ba mình uống. Anh thật có phúc khi có được một cậu con trai nghịch ngợm nhưng đầy tình yêu.
Trường Niên cuối nhìn ŧıểυ Khang xoa tóc nó mỉm cười: "Con thật đanh đá"
ŧıểυ Khang cau mặt giận dỗi: "Bây giờ baba mới chịu để ý tới con à, đáng lẽ người ôm pa là con chứ"
"Ai bảo con chạy ra sau chi, em con đâu rồi"Hắn búng trán nó một cái nhìn xung quanh.
Nó trả lời: "ŧıểυ An và bà nội ở trên phòng xem hình của gia đình"
Đúng lúc đó Bà Bạch bước xuống không nhìn hắn mà nhìn phía sau hỏi: "Nghe nói con và Tú Vy đi chọn đồ cưới giúp bạn, con đây còn Tú Vy đâu"
Hắn chạy tới đỡ bà ngồi xuống ghế: "Cô ấy về nhà rồi"
Bà hơi giận" Về nhà, chẳng lẽ nó không thèm chào mẹ chồng này một tiếng sao"
Hắn thấy vấn đề này bắt đầu nghiêm trọng rồi tìm cách giải thích: "Không phải như mẹ nghĩ đâu, là con bảo cô ấy về nhà, hình như cô ấy không được khỏe"
ŧıểυ An và ŧıểυ Khang nghe nói Tú Vy không được khỏe cảm thấy lo lắng nên xin phép về trước. Hắn không ngờ lời giải thích này lại khiến bà giận hơn nhưng không phải giận Tú Vy mà giận hắn.
Đánh đầu trách móc: "Con chăm sóc vợ mình như thế hả, còn không mau sang bên đó chăm sóc. Tú Vy mà sút cân nào con chết chắc"
Những lời bà nói là sao? Trước mặt hắn có phải là mẹ mình không? Bà mới ra lệnh cho hắn chăm sóc cho Tú Vy. Đây là lần đầu tiên bà đánh anh vì người con gái khác.
Hắn ngỡ ngàng ấp úng: "Mẹ..mẹ ra lệnh cho con chăm sóc Tú Vy sao?"
Bà không nói gì có nghĩa là đồng ý hắn vui mừng chạy đi báo tin này cho Tú Vy biết. Sau khi hắn đi nét mặt bà lắng đọng chuyển hướng sang Phong Hàn nói: "Đây là hai mẫu tóc của Trường Niên và ŧıểυ Khang, cậu giúp tôi xét nghiệm ADN"
Bà đưa hai bì nilong đựng hai mẫu tóc cho Phong Hàn. Anh nhận lấy thắc mắc: "Tại sao bác lại xét nghiệm, chẳng lẽ bác nghi ngờ ŧıểυ Khang là con của Trường Niên.
Nhìn nét mặt ngạc nhiên của Phong Hàn bà nhẹ nhàng giải thích: "Ta cũng không biết nữa, trực giác linh cảm vậy"
" Khải Hàn chúng ta về thôi,chào bác tụi con về"Phong Hàn cũng không phải người thích tò mò nên không hỏi gì thêm xin phép đi về trước.
Khải Hàn nhí nhảnh chạy ra xe leo tọt vào ghế sau nhún nhún trông vui dữ lắm. Phong Hàn bước vào buồng lái khởi động lùi ra đường rồi chạy thẳng.
Nó đang nhún thì dừng lại ngây ngô hỏi Phong Hàn: "Ba, xét nghiệm có thể nhận ra con ruột của mình sao?"
" Đúng rồi, đáng lẽ vấn đề này con phải hiểu rõ chứ! Vì con là con trai của bác sĩ mà"
" Vậy thì con cũng muốn xét nghiệm, nó đứng dậy bám lấy vai anh.
" Con muốn xem hai chúng ta có phải cha con ruột không chứ gì"
" Không?"
"Không, vậy con muốn xét nghiệm để làm gì"
" Con muốn xét nghiệm với papa Trường Niên, biết đâu con là con ruột của papa thì sao, con rất mến papa"
Anh thoáng buồn hỏi nó: "Còn muốn mình là con ruột của Trường Niên không?"
Thấy nét mặt và giọng nói của Phong Hàn có gì đó đau lòng. Nó không nói vấn đề đó ôm chặt anh hơn thì thầm: "Tại sao con phải muốn khi có người ba tốt như thế này rồi ..hihi..."
Dù biết đó không phải câu trả lời thật lòng nhưng anh vẫn cảm thấy vui, vui vì đứa con trai đã tha thứ cho mình vì mấy năm nay đã hửng hờ với nó. Sau này anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc để có nhiều thời gian bên cạnh nó hơn.