Sau khi rời đi khỏi cửa hàng, cả hai ngồi trên xe bàn về chuyện tương lai. Chỉ vài tháng nữa thôi ngày hạnh phúc sẽ đến.
"Tú Vy, trong mấy tháng sau em dự định sẽ làm gì"Hắn vừa lái xe vừa hỏi.
Cô suy nghĩ một lát cuối cùng cũng tìm được câu trả lời búng tay: "Em sẽ đi ăn trộm"
Hắn ngạc nhiên hỏi lại: "Ăn trộm???"
"Đúng rồi, em sẽ đi ăn trộm trái tim anh"Tú Vy gật đầu nhìn hắn nở nụ cười thật tươi.
Hắn cười: "Chẳng phải trái tim anh bị em cướp mất rồi sao?"
"Đó chỉ là quả tim tình yêu thôi, còn quả tim máu của anh em chưa cướp mà"
" Em muốn giết chồng sắp cưới của mình à"
" Ai nói em giết anh chứ"
"Em chứ ai, lời nói của em là anh chết lặng rồi nè"
"Ha...anh cũng biết nói chuyện quá nhỉ"
"Học hỏi em đấy"
Hai người nói qua nói lại mèo khen mèo dài đuôi. Ba tháng không phải là thời gian ngắn chuyện gì cũng có thể xảy ra hạnh phúc lúc nào thì nên trân trọng.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Tú Vy, cô bước xuống trước nhìn vào phía trong nhà vẫn còn đóng cửa chắc hẳn An Lạc Thiên Vũ chưa về và bọn trẻ cũng vậy.
Trường Niên mới bước xuống vội ôm lấy cô từ sau lưng, áp mặt vào nhau thì thầm: "Anh vào nhà với em nhé"
Cô liếc mắt nhìn anh bĩu môi: "Em không muốn dắt cáo về nhà"
Hắn nhếch môi hôn nhẹ vào làn da mịn màng trên má cô nhỏ giọng: "Anh nào là cáo, anh chỉ là một chú thỏ con đi tìm cỏ non thôi mà"
"Vậy anh cứ tìm cỏ non đi nhé, ở đây chỉ toàn xương rồng thôi"
Câu trả lời của cô đúng là lạnh lùng, chẳng ai muốn bình thường khi yêu quả không sai. Hắn không đùa nữa buông ra vòng đến trước mặt cô vén mái tóc rối bời bay bay trong gió ánh mắt dịu dàng: " Anh chẳng cần cỏ hay xương rồng anh chỉ cần thịt em thôi..hi"
Nhân cơ hội cô chưa kịp giận lên hắn lùi về phía sau nháy mắt tất lưỡi, búng tay chĩa lên trời, môi cười tươi quay lưng bỏ đi. Tú Vy phì cười, hắn đúng là trẻ con làm mấy trò sến sẩm.
Nhìn hắn cô thoáng buồn thở dài: "Mong rằng không có chuyện gì xấu xảy ra nữa, mình không muốn đánh mất đứa trẻ to xác này đâu"
Đôi chân xoay nghiêng nhẹ nhàng bước vào, căn nhà trống trơn. Giờ này chắc hai đứa trẻ quậy tưng bừng bên đó cho mà xem. Nghĩ tới cô vừa mừng vừa lo không biết chuyện gì xấu sẽ xảy ra nữa, cô linh cảm vậy.
Đúng như dự đoán căn biệt thự sang trọng bây giờ không khác gì bãi chiến trường. Hắn vừa bước vào nhà ngạc nhiên khi Phong Hàn đang ngồi chễm chệ trên ghế trầm ngâm gì đấy. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Phong Hàn rảnh rỗi đến đây chơi vừa ngỡ ngàng vừa thấy lạ bước lại gần.
"Ô...cơn gió à không cơn sóng thần nào kéo cậu đến đây vậy"
Nhìn thấy Trường Niên, anh tránh sang một bên thở dài: "Là cơn sóng Khải Hàn đưa tôi đến đây á"
Mặt hắn bỗng rạng rỡ lên hẳn hỏi: "Khải Hàn về rồi sao?"
Anh nheo mày: "Thằng bé mới về là nằn nặc đòi tôi đưa đến gặp cậu"
Hắn cười mỉa mai: "Phong Hàn à, cậu ăn ở sao mà con ruột của mình thích ba nuôi hơn ba ruột vậy"
Phong Hàn lườm hắn gằn giọng: "Ăn ở với cậu đấy, cậu cũng biết thằng bé sống với ông bà nội ở Pháp 1 năm tôi mới gặp nó một lần mà toàn bận việc khẩn cấp phải nhờ cậu chăm sóc và chơi cùng, nó mến cậu hơn tôi là phải thôi"
Phong Hàn là một ông bố bác sĩ đơn thân với cậu con trai đã năm tuổi. Anh luôn là người lạnh lùng với mọi con gái, không muốn động vào nữ giới.
Anh cũng không biết Khải Hàn từ đâu chui ra. Năm năm trước khi đi làm về ba mẹ đưa cho anh một cậu bé mũm mĩm còn đỏ hỏn nói là con của mình. Anh khá bất ngờ khi anh chưa bao giờ đụng chạm nữ giới thì làm sao có con chứ. Nhưng khi xét nghiệm đúng thật Khải Hàn là con của mình nhưng người phụ nữ đó đâu cũng không ai nói cho anh biết cả.
Không khí tỉnh lặng được một lát, cậu bé nhỏ nhắn hai má đỏ hồng phúng phính chạy ra mừng rỡ tiến tới: "A...Papa Trường Niên"
Hắn đứng lên danh rộng vòng tay quỳ gối ôm chầm lấy nó hạnh phúc: "Bảo bối, về mà không báo trước cho người cha này nha"
Cậu bé hôn hắn liền mấy phát coi như tạ lỗi mỉm cười hí hoáy: "Con nghe nói papa sắp có vợ nên bắt ông bác sĩ đưa tới đây để chúc mừng luôn"
Hắn xoa đầu nó mỉm cười dịu dàng: "Con vẫn đáng yêu như xưa, nhưng có điều nói nhiều quá rồi đấy"
Khải Hàn ôm mặt: "Hihi...nghe baba khen làm con ngại quá đi"
ŧıểυ Khang nhìn thấy cảnh mình bị cướp ba trong lòng sôi sùng sục, xồng xộc bước tới lườm Khải Hàn ôm lấy tay Trường Niên nghiêm nghị: "Thằng nhóc kia, đây chỉ là papa của mình anh thôi"
Khải Hàn chu môi: "Hứ...anh quen baba được bao lâu giỏi lắm chỉ vài tháng, em nói cho anh biết em quen baba Trường Niên suốt năm năm rồi nhé"
ŧıểυ Khang chống hông nghênh mặt đáp trả: "Bây giờ papa đã là chồng của mama anh, vậy anh mới chính là con ruột của papa"
"Papa của em" Khải Hàn vẫn ngoan cường.
"Papa của anh"
"Của em"
"Của anh..."
Cuộc chiến dành ba không có hồi kết, có lẽ ai đó sẽ buồn khi mình không được coi ra kilogram nào hết. Cả hai đều có nên không cần giành giật đâu chỉ là vấn đề thời gian thôi.