Mặc Tu Nhận lắc đầu: "Bọn họ nói, đúng là không biết nhưng mà...bọn họ mục đích lúc đó cũng không tốt đẹp gì. Nhà của bọn họ xem như có chút tài sản nhỏ nhưng so với nhà họ Thẩm thì còn kém xa. Lần này bọn họ đến thành phố Trà Giang, chính là muốn để cho đám nhà họ Thẩm Hứa Phồn Tinh tìm một người chồng chưa cưới. Hôm đấy, Hứa Phồn Tinh nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ giúp để hộp chuyển phát lên trên xe, cô ta liền có thể tìm được một chàng rể tốt! Bố mẹ nhà họ Hứa muốn con gái lấy được người có tiền muốn phát điên lên rồi, cho nên...
Lời nói phía sau, Mặc Tu Nhân không nói, Bạch Cẩm Sương đã hiểu: "Cho nên, bọn họ ngay cả hỏi cũng không hỏi, liền dựa theo lời nói của Hứa Phồn Tinh mà đi giúp rồi?"
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Anh cũng là hôm nay mới biết, bọn họ đối với chuyện hôn sự của Hứa Phồn Tinh, ôm dã tâm lớn như vậy, mà Hứa Phồn Tinh."
Bạch Cẩm Sương cười tiếp lời của anh: "Mà Hứa Phồn Tinh lại thích anh, còn phát bệnh cho nên dẫn đến hàng loạt chuyện sau này!"
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Sự thật quả thực như vậy, nói đến, vẫn là lỗi của anh, em yêu."
Bạch Cẩm Sương đúng lúc đưa tay ra, bịt kín môi mỏng của anh: "Dừng lại! Anh cũng đừng nói xin lỗi với em, anh không sai, sai là nhà họ Hứa dã tâm quá lớn, sai là Hứa Phồn Tinh không có cách nào khống chế dã tâm của mình, lại bị chứng hoang tưởng phát tác, những thứ này không liên quan đến anh. Em không phải không hiểu lý lẽ như thế, anh cũng đừng đổ lỗi lên mình nữa! Bố mẹ nhà họ Hứa, tha cho bọn họ đi, chỉ cần bọn họ không đắc tội với chúng ta, chúng ta cũng không đuổi cùng giết tận, nếu như bọn họ không biết điều, vậy chúng ta cũng không cần khách khí."
Mặc Tu Nhân khẽ thở dài đưa tay ra ôm lại Bạch Cẩm Sương, nhỏ giọng nói: "Vợ anh đúng là người vợ thấu tình đạt nghĩa!"
Bạch Cẩm Sương dựa vào lồng ngực của anh, không nhịn được cười ra tiếng: "Anh biết không kể từ chuyền lần này anh học được điều gì nhất không?"
Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Cái gì?"
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn cằm của anh, đưa tay ra sờ một cái: "Anh nên học được, chỉ cần em mạnh mẽ cho dù la không ở bên cạnh em bảo vệ em em cũng có thể bình yên vô sự!
Mặc Tu Nhân con mắt hơi giật, ôm Bạch Cẩm Sương tay hơi dùng lực: "Em nói đúng thế nhưng... Em đang mang thai, anh phải bảo vệ em gấp hai lần!"
Bạch Cẩm sương khẽ cười thành tiếng: "Anh lo lắng cho hai thằng nhóc nhà anh, em đương nhiên sẽ không có ý kiền rồi! Đúng rồi...em đã đặt tên cho hai đứa nhỏ rồi, bất kể là con trai hay con gái đều có thể gọi được!"
Mặc Tu Nhân hơi dừng lại một chút: "Tên gì vậy?"
Bạch Cẩm Sương giọng nói mang theo ý cười: “Tiểu Mặc và Tiểu Bạch!"
Mặc Tu Nhân: ".. . Tiên Hiệp Hay
Cái tên này đúng thật là... qua loa.
Bạch Cẩm Sương dường như cảm giác được anh cạn lời, cô khẽ cười nói: "Anh chẳng nhẽ không cảm thấy là, Tiểu Mặc Tiểu Bạch...bất kể là con trai hay con gái đều thích hợp sao, đứa thứ hai gọi là Tiểu Mặc, đứa thứ ba gọi là Tiểu Bạch, vừa hay, một đứa trùng họ với em, một đứa trùng họ với anh, hai tên này vừa hay phù hợp với họ của bọn chúng, anh lẽ nào không cảm thấy là rất có ý nghĩa sao?"
Sau khi nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, Mặc Tu Nhân bỗng cảm thấy hai cái tên này dường như rất là đẹp. Anh tự đáy lòng gật đầu: "Em yêu, em hao tổn tâm trí rồi! Chỉ là..."
Anh bỗng nhiên nhớ đến, Bạch Cẩm Sương trước đây cũng được gọi là Tiểu Bạch, đương nhiên còn có con mèo cũng được gọi là Tiểu Bạch.
Bạch Cẩm Sương hiểu anh, vẻ mặt của anh Bạch Cẩm Sương liền đoán được ra anh đang do dự cái gì, cô cười nói: "Trước đây, anh Vô Đoan cũng gọi em là Tiểu Bạch, nhưng... trên thế giới này chỉ có Tần Minh Xuân, lại không có Tần Vô Đoan nữa, gọi là Tiểu Bạch cũng không thuộc về em nữa không phải sao?"
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Đúng vậy!"
Bạch Cẩm Sương nói tiếp: "Cho đến con mèo nhỏ kia, nó đã không còn nữa, đứa thứ ba của nhà chúng ta gọi là Tiểu Bạch, cũng coi như là một loại hoài niệm đối với nó di!"
Mặc Tu Nhân nghĩ đến con mèo kia, cứu Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền, anh nghiêm túc gật đầu: "Được, tất cả đều nghe theo em!"
Hai vợ chồng nhà họ Hứa được Mặc Tu Nhân thả ra, bọn họ ngay cả chỗ ở tại Thành phố Trà Giang cũng không dám trở về, đi thẳng đến nhà họ Thẩm. Sở Hạnh Từ cùng với hai vợ chồng nhà họ Hứa lần lượt đến nhà họ Thẩm.
Thẩm Đinh Nhiên nhìn thấy Sở Hạnh Từ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều vẫn chưa tan làm, Sở Hạnh Từ đã rời khỏi công ty.
Anh ta cũng không nói đi làm gì, đến nơi này mới trở về.
Thẩm Đinh Nhiên rõ ràng cảm nhận được, từ sau khi bọn họ đính hôn, Sở Hạnh Từ tình cảm với cô, hình như lại không giống như trước rồi. Cô ấy khoảng thời gian này, cơ bản đều có chút cẩn thận hơn, thậm chí còn lấy lòng Sở Hạnh Từ, nhìn thấy Sở Hạnh Từ, cô ấy khẽ cười đứng lên: "Anh Sở, cơm tối xong rồi chúng ta ăn cơm thôi, em bây giờ đi lên tầng gọi bố mẹ!" Sở Hạnh Từ lạnh nhạt nhìn Thẩm Đinh Nhiên một chút "Ừm" một tiếng, sau đó cởi áo c lê, kéo cà ra vạt, đi tới ghế sô pha.
Anh ta tâm tình bây nhìn Thẩm Đinh Nhiên rất phức tạp, bởi vì anh ta biết sau này anh và Thẩm Diệp Bách chỉ có một kết cục đó chính là chết mới thôi.
Cho tới Thẩm Đinh Nhiên, anh ta thấy rất mâu thuẫn, anh ta thích Thẩm Đinh Nhiên, Thẩm Đinh Nhiên lại là con gái của kẻ thù, anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức đóng chặt tình cảm của mình đối với Thẩm Đinh Nhiên. ТrцуeлАРР.cоm tra*ng web cập nhật nhanh nhất
Anh ta lợi dụng chuyện đính hôn với Thẩm Định Nhiên, lấy được sự tín nhiệm của Thẩm Diệp Bách, công ty của nhà họ Thẩm, đã từng bước bị anh ta xâm chiếm. Anh ta chưa bao giờ nói với ai, thực ra, anh đối với Thẩm Đinh Nhiên trong lòng có một chút hổ thẹn, dù sao...coi như là Thẩm Diệp Bách hại chết bố mẹ của anh, Thẩm Đinh Nhiên...cuối cùng cũng là vô tội, cho dù là cô ấy biết chân tướng, cũng sẽ không tự nói với mình, vậy...lần đính hôn này coi như là bồi thường!
Vì thế...Sở Hạnh Từ bây giờ đã bắt đầu rồi, từ từ đối với Thẩm Đinh Nhiên lạnh nhạt, hy vọng đến cuối cùng, nhà họ Thẩm phá sản, cô ấy và bản thân mình hoàn toàn không ai nợ ai nữa!
Thẩm Đinh Nhiên nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Sở Hạnh Từ, trong lòng tuy rằng có chút khó chịu, nhớ đến lời của bố mẹ nói, tối nay muốn bàn chuyện kết hôn với Sở Hạnh Từ, trong lòng cô ấy mới giãn ra một chút.
Thẩm Đinh Nhiên đi lên tầng gọi bố mẹ, Sở Hạnh Tử ngồi ở trên ghế sofa, trước đó rõ ràng là thảo lỏng cà ra vạt, nhưng mà lúc này...anh ta vẫn còn cảm thấy có chút nghẹt thở, không nhịn được liền kéo lỏng cà ra vát lần nữa.
Không lâu sau từ trên tầng truyền đến tiếng bước chân, nhà họ Thẩm ba người đi xuống. Sở Hạnh Từ quay đầu liếc mắt nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt đứng dậy.
Thẩm Diệp Bách cười nói: "Hạnh Từ, nghe nói cháu hôm nay đàm phán thành công một dự án lớn, tối nay...hai bác cháu nhất định phải uống một chén!"
Sở Hạnh Từ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thẩm Diệp Bách ngược lại cũng không nghĩ nhiều, dù sao, Sở Hạnh Từ từ nhỏ đến lớn, bên ngoài mặt luôn lạnh lùng, trước mặt người nhà cũng lạnh nhạt, ông ta cũng quen rồi,
Bọn họ cùng đi đến nhà ăn, lúc này, chuông cửa bằng nhiên vang lên.
Thẩm Diệp Bách nhíu mày: "Giờ này rồi...ai còn đến nhà chúng ta chứ?"
Thẩm Đinh Nhiên con mắt lóe lên, không biết tại sao, trong lòng lại lóe lên một dự cảm không tốt.
Bởi vì người đến, Sở Hạnh Từ và ba người nhà Thẩm
Diệp Bách, ở phòng khách chờ rồi!
Người giúp việc đi ra ngoài mở cửa, Sở Hạnh Từ vừa nhìn liền thấy, vẻ mặt của Hứa Chấn Long và Vũ Ngọc Hân chật vật xông vào.
Hai vợ chồng bọn họ, bây giờ đã biết con gái đắc tội với nhân vật lớn, bọn họ hoàn toàn không có cách gì chống lại Mặc Tu Nhân, cho nên, liền đến thắng nhà họ Thẩm bên này để cầu cứu.
Thẩm Diệp Bách nhíu mày, không nói gì.
Vu Ngọc Lan nhìn em gái một chút, khẽ cau mày, cũng không nói gì. Thẩm Đinh Nhiên chủ động nói: "Dì, chủ, hai người làm sao vậy?"
Sở Hạnh Từ đã đoán được mục đích của hai người này, anh ta có chút buồn chán lấy điện thoại di động ra lướt, không có ý định nói chuyện.