Hứa Phồn Tinh khó có thể tin được nhìn Mặc Tu Nhân, mặt đầy nước mắt, quả thực rất đáng thương: "Tôi mưu hại con của cô ta? Anh rõ ràng nếu như không có cô ta, không có con hoang ở trong bụng cô ta, chúng ta có thể ở bên nhau rồi, anh bây giờ làm sao có thể nói như vậy chứ?"
Mặc Tu Nhân quả thực đau đầu, Hứa Phồn Tinh bộ dạng này, thực giống như là anh và cô ta cùng mưu hại Bạch Cẩm Sương vậy. Mặc Tu Nhân quả thực muốn xé nát miệng con đàn bà này ra, khiến cho cô ta không thể nói linh tinh nữa.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân trán nổi gân xanh, biết anh tức giận, cô đưa tay ra nắm tay của Mặc Tu Nhân nhỏ giọng nói: "Đừng tức giận, em không tin lời cô ta nói!"
Mặc Tu Nhân nghe thấy vậy, tâm tình mới từ từ hồi phục lại, anh quay người, chăm chú nhìn Bạch Cẩm Sương: "Anh chưa bao giờ nói chuyện riêng với cô ta dù chỉ một câu, anh biết cô ta vì sao lại có ý nghĩ như vậy, nhưng.. anh thực sự không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em!"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Em tin anh!"
Lúc này, bỗng nhiên có một cấp dưới đến nói thầm bên tại của Triệu Văn Vương mấy câu
Triệu Văn Vương đi lên phía trước nói: "Tổng giám đốcMặc, bố mẹ của Hứa Phồn Tinh bên kia cậy được miệng rồi, bọn họ nói, là Hứa Phồn Tinh đưa cho bọn họ một hộp chuyển phát nhanh để bọn họ nhân lúc người đông khi không ai chú ý, nhét vào bên trong chiếc xe của nhân viên chuyển phát nhanh!
Mặc Tu Nhân sắc mặt càng khó coi hơn, anh thực không hiểu, Hứa Phồn Tinh những ý nghĩ tự cho rằng này rốt cuộc là như thế nào.
Anh càng không hiểu, rõ ràng mình không hề có bất kỳ ám chỉ nào với Hứa Phồn Tinh, cô ta làm sao lại cảm giác rằng mình thích cô ta, còn coi Bạch Cẩm Sương là tình địch! Hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô!
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân cả người tức giận, không nhịn được liền mở miệng nói: "Trước đây Hứa Phồn Tinh cũng mê đắm anh, chẳng qua sự khác lạ của cô chắc là bắt đầu lần cô ta gửi chuột chết cho em, hôm đó...cô ta và em ở trong cửa hàng váy cưới gặp nhau, khi cô ta khiêu khích em, còn nói anh thích cô ta, em lúc đấy không coi là chuyện gì, những lời nói này bị Vân Yến nghe thấy, Vân Yến liền nói, chúng ta kết hôn rồi. Em lúc đó cảm thấy...cô ta cả người giống như bị kích động lên vậy, chỉ có điều em không để chuyện này ở trong lòng. Bây giờ xem ra...cô ta ngày hôm đó là vì chuyện kết hôn của chúng ta mà bị kích động!"
Mặc Tu Nhân giọng nói trầm thấp: "Bất kể là nguyên nhân gì, cô ta cũng không nên làm hại em!"
Mặc Tu Nhân lúc này đối với Hứa Phồn Tinh đã không thể nhịn được nữa! Nhưng Sở Hạnh Từ vẫn không lên tiếng thì bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Tôi đề nghị, tìm cho cô ta một bác sĩ để kiểm tra xem!"
Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân có chút giật mình nhìn sang.
Sở Hạnh Từ bình tĩnh giải thích: "Tôi trước đây nghe...Đinh Nhiên nói, nhà họ Hứa bên kia có di truyền bệnh tâm thần, chỉ là hai đời này không ai phát bệnh, sợ rằng cũng có chút không bình thường!"
Mặc Tu Nhân ngờ người, vẻ mặt có chút giật mình.
Chỉ có điều, Tử Uyển bên này, Tổng Chỉ Nam khi bị bắt, liền sắp xếp bác sĩ tâm lý, Triệu Văn Vương lập tức bảo người đi mời bác sĩ đến đây.
Rất nhanh, bác sĩ dựa theo tình trạng bệnh của Hứa Phồn Tinh, và căn cứ những lời nói điên cuồng của cô ấy, phân tích ra tình hình của cô ta.
Hứa Phồn Tinh và thư ký Trương đã bị Triệu Văn
Vương dẫn đi.
Bác sĩ tâm lý nói với Mặc Tu Nhân: "Anh Mặc, cô gái vừa nãy...dựa theo chẩn đoán ban đầu của tôi, có lẽ là bệnh hoang tưởng! Bệnh hoang tưởng là một loại bệnh tâm thần, những người bị bệnh này thường lấy tình huống thực tế là điều kiện cơ sở của anh, phát ra ý tưởng tượng chủ quan của mình. Những chuyện này khi vẫn chưa được xác minh, thì theo nhận thức suy nghĩ chủ quan của bản thân đồng thời coi những điều mình đoán bừa là thực tế, tình hình của cô gái kia cho thấy, đã rất nghiêm trọng rồi! Anh có thể nhìn cô ấy một chút, cô ấy liền cảm thấy là anh đang liếc mắt đưa tình với cô ấy, sau đó dần dần phát triển cho rằng anh chính là người tình của cô ấy, mà người yêu của anh lại trở thành vật cản trở cho anh và cô ấy ở bên nhau"
Bác sĩ tâm lý giải thích rất chi tiết, anh ta sau khi nói xong, mấy người Mặc Tu Nhân nhìn nhau, thực sự là chút khó có thể tưởng tượng được, Hứa Phồn Tinh lại thật sự có bệnh!
Sở Hạnh Từ vẻ mặt có chút tinh xảo: "Tổng giám đốc
Mặc...vậy tiếp theo anh định.." Mặc Tu Nhân cau mày: "Để Triệu Văn Vương đưa người cho phía cảnh sát!"
Sở Hạnh Từ gật đầu, cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều, anh ta vẫn nhắc nhở một câu: "Tổng giám đốc Mặc, trong tình huống thông thường, người bệnh tâm thần khi không thể phân biệt hoặc không thể khống chế hành vi của bản thân gây ra hậu quả thì sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự!"
Mặc Tu Nhân nhíu mày nhìn anh ta: "Làm sao? Anh muốn xin tha cho cô ta?"
Sở Hạnh Từ cười: "Tổng giám đốc Mặc nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn nói cho sự thật mà thôi, nếu như anh đem cô ta đi báo án, phía cảnh sát nhất định có thể nhận ra được sự khác lạ của cô ta, đến lúc đó, điều tra ra cô ta có bệnh sợ rằng sẽ đưa cô ta đi đến bệnh viện tâm thần!"
Mặc Tu Nhân nhíu mày không lên tiếng.
Bạch Cẩm Sương bỗng mở miệng nói: "Người tâm thần, đương nhiên là nên đi đến bệnh viện tâm thần, đó là nơi thuộc về cô ta đúng không?"
Sở Hạnh Từ nhìn Bạch Cẩm Sương nói: "Cô Bạch nói rất đúng!"
Mặc Tu Nhân ánh mắt bình tĩnh, liếc nhìn Sở Hạnh Từ: "Nếu sự sống chết của cô ta không liên quan đến tổng giám đốc Sở những chuyện khác thì tổng giám đốc Sở cũng không cần quan tâm!"
Tổng giám đốc Sở dang tay, nhún vai, thái độ thờ ơ nói: "Nếu đã như vậy, vậy tôi đi trước! Đinh Nhiên còn đang chờ tôi ăn cơm tối
Mặc Tu Nhân "ừm" một tiếng, đứng dậy tiễn Sở Hạnh Từ ra ngoài.
Đợi đến khi Sở Hạnh Từ đi rồi, Mặc Tu Nhân mới quay người, ở bên cạnh vườn hoa hồng Tử Uyển ôm thật chặt Bạch Cẩm Sương, giọng nói trầm thấp: "Em yêu...xin lỗi!"
Bạch Cẩm Sương cười: "Anh xin lỗi với em làm gì chứ!
Chuyện lần này, em cũng không chịu tổn thương gì!"
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế ôm lấy eo của cô, tay hơi dùng lực: "Nhưng mà...anh để em rơi vào nguy hiểm trước mặt mọi người!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được đưa tay ra, vỗ phía sau lưng của anh, nhẹ nhàng động viên: "Nhưng mà, chúng ta ai cũng đều không ngờ đến, Hứa Phồn Tinh lại bị bệnh...như vậy, nói thật em thực sự không nghĩ tới, cô ta lại tưởng tượng mình thành như thế, nghĩ lại cô ấy cũng thật đáng thương!"
Mặc Tu Nhân cau mày: "Em đồng cảm cô ta?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không phải, em chỉ có chút xúc động, người đáng thương cũng đáng hận!" Mặc Tu Nhân khẽ hừ một tiếng: "Anh còn tưởng rằng, em còn biện hộ cho cô ta nữa đây!"
Bạch Cẩm Sương bật cười: "Em không có thánh mẫu như vậy, cô ta hại em, cho dù là bị bệnh, vật cái bệnh của cô ta, cũng là muốn đẩy em vào chỗ chết, em làm sao có thể đồng cảm cho cô ta, nói mấy lời độc ác, chó điên thì lên nhốt lại không được tùy tiện thả ra để tùy tiện đi cắn người!"
Mặc Tu Nhân buông lỏng ra, tay để trên vai của cô nói tiếp: "Bệnh tâm thần nên nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, không phải là thả ra, tùy tiện hại người."
Nghe nói như thế, hai người nhìn nhau, đều bật cười.
Mặc Tu Nhân hỏi: "Hứa Phồn Tinh và thư lý Trương đều bị đưa đến cảnh sát báo án rồi, anh đã để người trông chừng bên đó rồi, nhất định sẽ để cho bọn họ nhận được sự trừng phạt thích đáng, chỉ có điều, bố mẹ của Hứa Phồn Tinh...
Bạch Cẩm Sương con mắt lóe lên: "Bọn họ khi mà để chuyển phát nhát cũng không biết Hứa Phồn Tinh muốn làm cái gì?"