Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên, nắm chặt tay của Mặc Tu Nhân: “Muốn xem nhà họ Thẩm nói như thế nào đi, Hứa Phồn Tinh cũng phải đề phòng cô ta một chút!”
Mặc Tu Nhân gật đầu, hai người đi về hướng bãi cỏ.
Cùng khoảng thời gian đó, Hứa Phồn Tinh đã cầm một ly rượu vang đỏ lên, sân mới tổ chức đính hôn bên kia, nói nói cười cười với khách khứa.
Lúc này, cô ta đột nhiên nghe thấy có người đang bàn tán. “Nghe nói, cô gái là vợ của Tổng giám đốc Mặc đó! Cô biết không?” “Cái này tôi thật ra có nghe nói qua, nhưng mà, tôi chỉ biết hai người...có mối quan hệ rất tốt, nhưng lại không biết, bọn họ đã kết hôn!” “Sao cô biết, mối quan hệ của bọn họ rất tốt?” “Tôi có một người bạn, có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Tần và nhà họ Tống, nghe nói, năm đó mối quan hệ giữa Đỗ Yến Oanh và Mặc Tố Nhiên rất tốt, này hai người, một người là mẹ ruột của Bạch Cẩm Sương, một người là mẹ của Mặc Tu Nhân, cô nói, mối quan hệ giữa hai đứa con của bọn họ có thể không tốt sao!”
Người này thật ra không biết mối quan hệ giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, nhưng mà, những chuyện về tin đồn, hơn nữa tự mình liên tưởng, liền cảm thấy sự thật chính là giống như mình tưởng tượng. Mà tay Hứa Phồn Tinh đang cầm chén rượu đột nhiên nắm chặt lại, nếu những điều người này nói là thật sự, vậy thì cuộc hôn nhân mà Bạch Cẩm Sương khoe khoang trước mặt cô ta, cũng chỉ là cuộc hôn nhân giả mà thôi!
Nếu đã như vậy, vậy không có Bạch Cẩm Sương này, cô ta chẳng phải là có cơ hội rồi sao!
Hứa Phồn Tinh nghĩ đến đây, mắt liền sáng lên!
Lễ đính hôn của Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ bắt đầu, tất cả tiến trình, cơ bản đều làm theo những phong tục của Thành phố Trà Giang ở đây. Lễ đính hôn kết thúc, khi khách khứa rời đi, Thẩm Diệp
Bách mời Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến biệt thự.
Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi vào biệt thự, nhìn thấy Thẩm Diệp Bách và vợ ngồi ở vị trí chủ vị trên số pha, mà Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên ngồi ở bên cạnh, Hứa Phồn Tinh kéo ghế ngồi ở bên cạnh bọn họ, còn có một chiếc số pha dành cho hai người, Mặc Tu Nhân nằm tay Bạch Cẩm Sương, trực tiếp đi qua bên đó ngồi xuống.
Lễ đính hôn của Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên không hề xảy ra sai sót gì, tâm trạng của Thẩm Diệp Bách khá tốt, lúc này sẽ nói chuyện với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, ngữ khí cực kì ôn hòa: “Tổng giám đốc Mặc, chuyện ngày hôm nay, dù sao cũng là nhà chúng ta chiêu đãi không chu toàn, tôi ở đây trước tiên gửi lời xin lỗi tới anh và cô Bạch!”
Mặt của Mặc Tu Nhân không cảm xúc, không đáp lại. Sắc mặt của Thẩm Diệp Bách hơi cứng lại, chẳng qua, ông ta dù sao cũng là một con cáo già, biết Mặc Tu Nhân đang tức giận, chỉ là muốn có được kết quả mà thôi, ông ta cười mở miệng nói: “Chuyện hôm nay, tôi cũng đã điều tra xong, bây giờ sẽ lấy lại công bằng cho Tổng giám đốc Mặc và cô Bạch!”
Thẩm Diệp Bách nói, hai tên vệ sĩ lôi một cô hầu gái vào
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô hầu gái một cái, nhưởng mày nói: “Ý Của Tổng giám đốc Thẩm là người này đã bắt nước vào Cẩm Sương?”
Thẩm Diệp Bách cười nói: “Cô ta đã bắt chậu nước xuống, nếu không phải cô Bạch phản ứng nhanh, chuyện này với chuyện giết người không khác nhau là mấy, sao có thể nói là hắt nước thôi đầu, tôi cũng là vừa rồi mới điều tra ra được, bây giờ tôi giao người này cho anh, Tổng giám đốc Mặc muốn xử lý như thế nào, nhà họ Thẩm chúng tôi, đều sẽ không can thiệp vào!”
Lúc này, Bạch Cẩm Sương vẫn chưa nói gì liền mở miệng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi có chút tò mò, tôi và người giúp việc nhà các ông không oán không thù, cô ta vì sao muốn làm như vậy?”
Thẩm Diệp Bách nhưởng mày nhìn về phía người giúp việc đang nước mắt giàn giua: “Tự cô nói đi!” Cơ thể của người giúp việc có chút run rẩy, nhịn không được rụt cổ lại: "Tôi...tôi ghen tỵ với cô!” Bạch Cẩm Sương như nghe được một câu chuyện hết sức buồn cười nói: "Ghen tỵ với tôi?”
Người giúp việc không biết đang nghĩ cái gì, cần căn môi, cố nén nước mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Ừ, tôi chính là ghen tỵ với cô, tôi nghe người khác nói, cô là vợ của Tổng giám đốc Mặc, mà Tổng giám đốc Mặc rất giỏi giang, mà cô cũng chỉ là con của một gia đình bình thường. Tôi liền nghĩ...dựa vào cái gì cô có thể chim sẻ biến phượng hoàng, nếu...nếu tôi có thể khiến cô xấu mặt trước mặt mọi người, làm Tổng giám đốc Mặc nhìn thấy cô chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi...Cô có phải sẽ ngã từ trên mây xuống!"
Bạch Cẩm Sương mặt không cảm xúc nói: “Tôi và cô không thù oán, cô tại lại muốn nhìn thấy tôi từ mây ngã xuống?"
Cô hầu gái cắn răng: “Bởi vì...bởi vì tôi và hoàn cảnh gia đình của cô cũng không khác nhau lắm, cô có thể, vì sao tôi không thể!”
Người giúp việc ngẩng cổ, hình như có chút hận đời.
Bạch Cẩm Sương cười nhạo một tiếng, giọng có chút giễu cợt nói: “Ai nói với cô, gia thế của tôi và cô giống nhau, sợ là cô không biết, tôi là người cầm quyền của đế chế trang sức nhà họ Tống, con gái một của Tổng Đình Nguyên, nhà cô là hoàn cảnh gì? Hơn nữa, tôi còn là người sáng lập ra văn phòng làm việc của trang sức đá quý Minh Huyền, nói ra thì nó không lớn cũng không nhỏ nhưng cũng được coi là như có chút năng lực, tôi không hiểu lắm, cô một người hầu gái, sao lại giống với tôi được?”
Mặc Tu Nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra được, người giúp việc này là thay người gánh tội thay, nhưng mà, nhìn Bạch Cẩm Sương tự tin hếch cằm như thế, bộ dạng kiêu ngạo hùng hổ doạ người, trong lòng có chút rung động, muốn giấu đi sự kiêu ngạo của cô, chỉ để cho một mình bản thân tự thấy.
Lời thoại của người hầu gái đều là có người dạy, bây giờ nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói như vậy, đều là theo bản năng nhìn về phía Thẩm Diệp Bách
Thẩm Diệp Bách có chút bực bội: “Cô nhìn tôi làm cái gì, gia thế của cô Bạch, sao cô có thể so sánh cùng được, cô vào nhà của chúng tôi làm người giúp việc, chúng tôi cho cô một cơ hội làm việc, xem như đối với cô đã là tận tình tận nghĩa, không ngờ rằng, cô còn có thể làm ra loại chuyện như vậy. Bây giờ, nhà họ Thẩm chúng tôi cũng không giữ được cô nữa!”
Thẩm Diệp Bách nói, nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, chúng ta báo cảnh sát đi, giữ lại loại người như vậy, cũng là làm hại đến xã hội, anh cảm thấy sao?”
Mặc Tu Nhân cười như không cười nhìn nhìn Thẩm Diệp Bách: “Báo cảnh sát sao, rồi nói sau, chỉ là...người này tôi muốn mang đi, Tổng giám đốc Thẩm không ý kiến gì chứ!”
Khuôn mặt của Thẩm Diệp Bách hơi hơi chột dạ, chẳng qua, ông ta rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu: “Đương nhiên, Tổng giám đốc Mặc muốn tính sổ với cô ta, đây đều là chuyện nên làm, Tổng giám đốc Mặc muốn mang người đi, thì cứ mang đi đi! Cũng coi như là nhà chúng ta cho Tổng giám đốc Mặc và cô Bạch một lời giải thích!”
Mặc Tu Nhân sau khi Bạch Cẩm Sương bị tạt nước xong, đã để cho Mặc Ngôn đi vào.
Nghe được lời này, anh trực tiếp mở miệng: “Mặc Ngôn, vào đi, dẫn người đi!”
Nói xong, anh trực tiếp cầm tay Bạch Cẩm Sương đứng lên: “Tổng giám đốc Thẩm, Tổng giám đốc Sở, tạm biệt!”
Sở Hạnh Từ hơi hơi gật đầu, trên mặt Thẩm Diệp Bách mang theo ý cười: “Tổng giám đốc Mặc đi thong thả
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đi rồi, phòng khách nhà họ Thẩm rõ ràng có năm người ngồi đó, lại không có một ai nói chuyện, cực kỳ yên tĩnh.
Sở Hạnh Từ trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Chú Thẩm, không phải là người giúp việc làm đúng không!”
Hôm nay là ngày diễn ra lễ đính hôn của Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên, anh ta vẫn luôn rất bận, cho đến khi lễ đính hôn kết thúc, mới biết được đã xảy ra một chuyện như vậy.
Nhưng mà, Thẩm Diệp Bách nói ông ta đã có cách xử lý, Sở Hạnh Từ cũng không quản nữa, lại không nghĩ rằng, cách của Thẩm Diệp Bách lại là như thế này.
Thẩm Diệp Bách nhìn nhìn Sở Hạnh Từ: “Đúng thế thì sao, mà không phải vậy thì làm sao? Dù sao kết quả bây giờ là, cô hầu gái kia đã thừa nhận, Mặc Tu Nhân đem người dẫn đi, xả giận một cái là được rồi!”
Sở Hạnh Từ khẽ nhíu mày: “Chú Thẩm biết chuyện này là ai làm không? Hơn nữa...cháu cảm giác Mặc Tu Nhân có lẽ là có thể điều tra ra được!”
Dù sao thì, Mặc Tu Nhân lại không phải là kẻ ngốc! Thẩm Diệp Bách không cho là đúng: “Điều tra ra thì sao, anh ta hôm nay đã dẫn người đi, chẳng lẽ còn muốn lại làm loạn thêm lần nữa?”
Con người của Sở Hạnh Từ lóe lên, trong lòng hiểu rõ, Thẩm Diệp Bách căn bản không để ý đến chuyện này, chỉ là để ứng phó với Mặc Tu Nhân mà thôi.
Con người của anh ta lóe lên: “Chú Thẩm quyết định là được rồi!” Nghe được lời này, Hứa Phồn Tinh ngồi ở phía sau Sở Hạnh Từ và Thẩm Định Nhiên, nhẹ nhàng thở ra.