Bạch Cẩm Sương không kịp né tránh, theo bản năng giơ tay lên, trực tiếp cầm chậu nước lên, chỉ là, một chậu nước kia, trực tiếp khiến cô ướt như chuột lột.
Bộ lễ phục ở trên người Bạch Cẩm Sương, lập tức ướt sũng dán chặt ở trên người.
Mặt mày của Bạch Cẩm Sương trầm xuống lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu, lại thấy trên ban công không có một bóng người.
Động tĩnh ở bên này lớn như vậy, rất nhiều người đều chú ý tới.
Mặc Tu Nhân đang ở cùng người ta nói lời nói, liền nghe được có người nói: “Tổng giám đốc Mặc, đó là bà chủ Mặc sao?”
Đối phương rõ ràng có chút chần chờ, Mặc Tu Nhân ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt một cái liền thấy, có một người đàn ông nhanh chóng lướt đi qua, lấy áo vest của mình, khoác ở trên người Bạch Cẩm Sương.
Dù sao thì, bộ lễ phục ướt đẫm dán ở trên người, đường cong chắc chắn sẽ lộ ra, rất là khó coi. Mặc Tu Nhân nhanh chóng đi về hướng bên đó.
Bạch Cẩm Sương cảm giác được trên vai có một chiếc áo vest được đặt xuống, quay đầu nhìn, có chút giật mình: “Phó Cảnh Xuyên?”
Phó Cảnh Xuyên nhìn cô, hơi hơi gật đầu: “Trước cứ tìm một chỗ thay quần áo đi đã! Cẩn thận cảm lạnh!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Cảm ơn cậu!”
Chẳng qua, ánh mắt của cô, vẫn là không dấu vết đảo qua nhìn lên tầng hai, vừa nãy là ai đã hắt một chậu nước lạnh vào người mình đây?
Nói thật, nếu tầng lầu mà cao hơn một chút nữa, mà vừa rồi cô lại duỗi tay chặn lại chậu nước kia, thì cánh tay sẽ gãy mất
Nhưng mà, cứ cho là như vậy, cánh tay này của cô cũng sẽ cực kỳ đau đớn. Mặc Tu Nhân và vợ chồng Thẩm Diệp Bách, một trước một sau đi tới.
Mặc Tu Nhân trực tiếp che chắn trước mặt Bạch Cẩm Sương, cởi áo vest ra, buộc ở trên eo cô, anh nhìn lướt qua ban công tầng hai của biệt thự, ánh mắt âm trầm: “Em trước tiên cứ đi thay quần áo, những chuyện còn lại cứ giao cho anh!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu.
Thẩm Diệp Bách vừa thấy Mặc Tu Nhân, sắc mặt liền đổi nói: “Tổng giám đốc Mặc, thật sự là ngại quá, tôi để người dẫn vị tiểu thư này đi thay quần áo trước!”
Ông ta nói xong, lập tức có người hầu tới đây, dax Bạch Cẩm Sương đi thay quần áo.
Bạch Cẩm Sương nhìn về phía Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân không đáp lại lời của Thẩm Diệp Bách, ngược lại lại nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Cẩn thận một chút!
Sắc mặt của Thẩm Diệp Bách có chút thay đổi, đây là coi nhà của ông ta trở thành hang ổ của sói sao? Mặc Tu Nhân vốn dĩ không hề để tâm đến sắc mặt của
Thẩm Diệp Bách, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đi cùng người hầu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi muốn biết, chuyện này là ai làm?”
Thẩm Diệp Bách nhíu nhíu mày, biểu cảm có chút khó xử: “Cái này...tôi hiện tại sẽ đi điều tra, chỉ qua...Cũng có khả năng là hiểu lầm! Dưới này là vườn hoa, chuyện đổ nước xuống dưới, cũng có khả năng là không thấy được ở dưới có người, có thể là trùng hợp, mặc kệ như thế nào, tôi trước tiên sẽ xin lỗi Tổng giám đốc Mặc và cô gái vừa rồi một tiếng!”
Mặc Tu Nhân cười lạnh một tiếng: “Trùng hợp, hiểu lầm? Trong nhà của Tổng giám đốc Thẩm có tật xấu là đổ nước từ trên tầng hai xuống sao, thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, ném đồ vật từ trên cao xuống là trái pháp luật, Tổng giám đốc Thẩm chẳng lẽ không nằm rõ sao?”
Thẩm Diệp Bách bị thái độ hùng hổ của Mặc Tu Nhân khiến cho không biết phải làm sao nói: “Tổng giám đốc Mặc...đây chỉ là tầng hai!”
Mặc Tu Nhân nhìn ông ta: “Nếu đồ ném từ trên tầng xuống là con dao thì sao? Cái đó cắm vào đầu người ta, cũng là có thể chết người, Tổng giám đốc Thẩm không biết sao? Hoặc là, Tổng giám đốc Thẩm có phải muốn nói với tôi, hôm nay nhà các ông đang đón lễ tạt nước, tạt nước là lời chúc phúc với khách hay không?”
Sắc mặt của Thẩm Diệp Bách khó coi: “Tổng giám đốc Mặc, tôi nói sẽ điều tra rõ ràng, anh hà tất phải như vậy.
Mặc Tu Nhân không kiên nhẫn chặn lại lời nói của ông ta: “Tôi phải như thế nào? Người gặp chuyện là vợ của tôi, Tổng giám đốc Thẩm đương nhiên không thèm để ý, có thể tìm vô số cái cớ để giải thích cho có lệ cho tôi, nói một cách đường đường chính chính như vậy!”
Thẩm Diệp Bách thấy rất nhiều vị khách nhân đã nhìn về phía bên này, sắc mặt ông ta thay đổi: “Hôm nay là ngày lành của con gái tôi, hy vọng Tổng giám đốc Mặc đừng làm loạn quá khó coi, về phần...chuyện vừa rồi, tôi nhất định đã có một câu trả lời khiến cho Tổng giám đốc Mặc Vừa lòng!”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng: “Vậy tôi chờ câu trả lời của ông!”
Mặc Tu Nhân nói xong, làm lơ Thẩm Diệp Bách, trực tiếp nói với Phó Cảnh Xuyên đang đứng ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Phó, trùng hợp quá, lại gặp được anh, chuyện hôm nay, cảm ơn!”
Phó Cảnh Xuyên có chút chua xót cười một tiếng: “Tổng giám đốc Mặc không cần cảm ơn, Cẩm Sương là bạn học của tôi, tôi không biết là hai người cùng nhau tới, vừa nãy nhìn thấy, liền thuận tay giúp một phen, thật sự là không có gì phải cảm ơn đâu!”
Anh không có quan hệ gì với nhà họ Thẩm, chỉ là tìm người, mới tham gia vào tiệc đính hôn này, muốn tìm người để tìm kiếm cơ hội hợp tác cơ hội.
Lại không nghĩ rằng, sẽ lại gặp được Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, hơn nữa, còn đúng lúc gặp được Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện
Phó Cảnh Xuyên thật sự muốn giúp Bạch Cẩm Sương, thật sự không cần cảm ơn, kết quả, Mặc Tu Nhân lại nói: “Đây là suy nghĩ của Tổng giám đốc Phó, vẫn nên cảm ơn, tôi vẫn phải cảm ơn. Dù sao thì Cẩm Sương cũng là vợ của tôi!”
Phó Cảnh Xuyên không thể cười được, giọng nói của anh ta hơi buồn nói: “Khoảng thời gian trước Tổng giám đốc Mặc, đã từng giúp tôi, cho nên... không cần phải cảm ơn đâu!”
Mặc Tu Nhân nhớ ra trước khi đi làm giấy đăng ký kết hôn, cùng Bạch Cẩm Sương ăn cơm, thuận tay giúp chuyện của Phó Cảnh Xuyên, biểu cảm như hiểu rõ nói: “Như vậy cũng tốt!” ТrцуeлАРР*.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Mặc Tu Nhân nói xong, liền xoay người rời đi.
Khi Bạch Cẩm Sương thay xong quần áo đi ra, Mặc Tu Nhân đang đứng ở cửa biệt thự, anh đưa lưng về phía Bạch Cẩm Sương, dáng người thẳng đứng, như thể có thể ngăn chặn mọi mối nguy hiểm cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được đi lên trước, duỗi tay ra kéo lấy tay anh: “Tu Nhân!”
Mặc Tu Nhân hơi giật mình, xoay người có chút kinh ngạc nhìn cô, dù sao thì, lúc trước Bạch Cẩm Sương luôn gọi cả tên lẫn họ của anh, hai người đều đã quen với cách gọi đó.
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương gọi như vậy, anh cảm thấy càng thân mật hơn, cũng không có gì không tốt, anh nói: “Thay xong rồi?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu nói: “Ừ, thay xong rồi!” Con người của Mặc Tu Nhân hơi sáng lên: “Vừa rồi...
Bạch Cẩm Sương chặn lại lời nói của anh: “Chuyện vừa rồi, xem nhà họ Thẩm sẽ giải thích với chúng ta như thế nào, dù sao thì, trong nhà lại không có camera, ai biết được có chuyện gì đâu!”
Con người của Mặc Tu Nhân kiên định nói: “Chẳng lẽ sự thật đều nghe mồm bọn họ nói hết sao?”
Bạch Cẩm Sương nhấp môi: "Có gì không thể, đây chính là nhà của bọn họ, hơn nữa, anh muốn điều tra chuyện này như thế nào?”
Mặc Tu Nhân nghe được những lời này, mày nhăn chặt hơn, một lúc sau, anh mới mở miệng nói: “Chúng ta đi về trước, những chuyện còn lại, anh bảo người đi xử lý!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Thôi, sau này em không tự đi một mình nữa là được, không cần để tâm quá đến chút chuyện nhỏ này, cứ xoay người bỏ qua đi. Hơn nữa, nếu thật sự có người nhằm vào em, giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta cũng không dám làm càn quá! Điều cuối cùng, em phải phải giữ mặt mũi cho Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên!”
Mặc Tu Nhân nhíu chặt mày, lúc lâu sau mới mở miệng: “Em nói, chuyện này có liên quan đến nhà họ Thẩm không?"
Bạch Cẩm Sương khẽ lắc đầu: “Em cũng không biết, nhưng mà, rất là đáng nghi!”
Mặc Tu Nhân lại hỏi: “Vậy em cảm thấy, chuyện này chuyện chuyển phát nhanh trước kia...Có liên quan đến nhau không?”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân mịt mờ không rõ, không biết đang suy nghĩ cái gì: “Có một số việc, cần phải xác minh, hơn nữa, em không phải nói, cô ấy luôn nhìn chằm chăm vào anh sao, có thể là anh suy nghĩ nhiều đi!”
Trước đó Bạch Cẩm Sương thật đúng là không nghĩ tới Hứa Phồn Tinh, nhưng mà...Liên tưởng một chút, lần trước cũng là ở nhà vệ sinh của tiệm váy cưới cãi nhau vài câu với Hứa Phồn Tinh, buổi tối về nhà thì được chuyển phát nhanh kinh dị kia.
Lần này lại là ở nhà họ Thẩm, Hứa Phồn Tinh cũng ở đây, nếu liên tiếp đều có nhiều sự trùng hợp như vậy, vậy đây không phải là trùng hợp nữa!