Cô vươn dài cổ hết nhìn Đông lại nhìn Tây: “Thịnh Trình Việt, anh có ngửi thấy mùi gì thơm không?”
“Em nhìn xem.” Nhưng Thịnh Trình Việt lại làm một động tác mời với Tiêu Mộc Diên, một giây sau cô bỗng nhìn thấy thịt nướng.
Lúc đầu, Tiêu Mộc Diên còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, vì vậy ra sức dụi mắt, kết quả cô phát hiện mình không bị ảo giác, cô vội vàng đi tới trước chỗ nướng thịt, không ngờ ở nơi hoang dã này lại có một nơi thần kỳ như thế.
Thịt đã được ai đó nướng chín rồi, hơn nữa trên bề mặt còn có gia vị, quả thật làm cô nhìn đến hoa cả mắt.
Không biết có phải do quá đói không, cô cảm thấy những thứ trước mặt chắc chắn rất ngon, bởi vì thật sự quá thơm rồi.
Vì vậy trong giây phút Tiêu Mộc Diên nhìn thấy những món này, cô buông tay Thịnh Trình Việt ra ngay, trực tiếp nhào tới phía trước thịt nướng, sau đó cô bắt đầu từ từ ăn, cộng thêm một vài món ăn kèm, cô chỉ cần nướng một lát rồi cho thêm chút nguyên liệu là hoàn thành rồi.
Điều này thật sự quá thần kỳ, chẳng lẽ là bất ngờ mà Thịnh Trình Việt chuẩn bị cho cô sao? Cô nhìn về phía anh, kết quả thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Thịnh Trình Việt: “Anh không ngờ em có đồ ăn sẽ quên chồng mình ngay, xem ra trong lòng em, anh không bằng đống thịt nướng này.”
Tiêu Mộc Diên thật sự hết cách với anh, đến thịt nướng mà anh cũng ghen, vậy thì anh dứt khoát cho anh ghen luôn thể.
Có điều bây giờ Tiêu Mộc Diên thật sự rất vui: “Sao anh chuẩn bị được những thứ này vậy?” Hai mắt cô lấp lánh phát sáng nhìn anh, anh cũng không ngờ cô lại hưng phấn như vậy.
“Bởi vì anh đã sớm nghĩ đến chuyện em sẽ đói bụng, nên cho người đến đây chuẩn bị trước, chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ để vợ mình chịu đói sao?” Nói xong Thịnh Trình Việt đi tới cưng chiều gõ nhẹ vào trán cô.
Lúc này cơ thể Tiêu Mộc Diên dao động, nhưng cảm giác hạnh phúc dần tăng lên, trong giây phút này, cô thật sự rất hưng phấn, không ngờ anh lại vì cô mà chuẩn bị nhiều như vậy, còn cô thì suýt chút nữa đã hiểu lầm anh.
“Anh đúng là nhiều trò quá đó.” Tiêu Mộc Diên nhìn anh với vẻ mặt hạnh phúc, không biết tiếp theo cô nên nói gì mới tốt, tại sao anh có thể làm nhiều chuyện vì cô như vậy, lần nào cũng tạo bất ngờ làm cô cảm động đến rối tinh rối mù.
Giờ cô có thể bắt đầu ăn say sưa những món ngon này, không biết những ngày tháng lúc trước cô đã cố gắng vượt qua thế nào, tại sao bây giờ lại hạnh phúc như vậy? Có thể bởi vì lúc nãy cô quá đói nên giờ có đồ ăn lấp đầy bụng, đương nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
“Vợ à, em không thể chỉ lo ăn một mình, em đừng quên bên cạnh em vẫn còn người chồng cần được chăm sóc.” Thịnh Trình Việt lập tức làm nũng với cô.
Lúc này, hai người đang bắt đầu đánh chén với đống thịt nướng, bởi vì Thịnh Trình Việt đã sớm cho người dựng lều rồi, vì vậy nướng thịt ở đây cũng không tốn sức, hơn nữa có rất nhiều đồ nướng, còn rất đầy đủ.
Tiêu Mộc Diên vốn cho rằng Thịnh Trình Việt không có năng lực thực hành, nhưng qua việc nướng thịt này, cô thật sự đã thay đổi cách nhìn về anh.
Bởi vì Tiêu Mộc Diên ăn vội vàng, muốn nhét hết đống đồ ăn này vào bụng, nên khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy cảnh tượng này đã mở miệng nói: “Vợ à, em ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đợi ăn là được, mặc dù anh không chạm vào những món khác, nhưng anh rất có lòng tin đối phó với những món ăn kèm kia.”
Kết quả Tiêu Mộc Diên lại yếu ớt hỏi ngược lại: “Anh xác định anh thật sự làm được?”
Dù sao thì tình huống tương tự cũng đã từng xảy ra, sao cô có thể yên tâm chứ? Cô không muốn mình vô duyên vô cớ nhập viện đâu, hơn nữa ở đây cách bệnh viện rất xa. Vì vậy cô lo lắng cho sự an toàn của bản thân.
“Có người nào không tin tưởng chồng mình như em không?” Lần này Thịnh Trình Việt trở nên mất hứng rồi. Có điều Tiêu Mộc Diên biết anh đang giả vờ không để chuyện này trong lòng, vì vậy hai người vẫn ngồi ở đó vừa nướng thịt vừa ăn, không khí mờ ám tăng lên, dưới tình huống này, tia lửa tình yêu cũng ngày càng mãnh liệt.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy hạnh phúc đến mức sắp bay lên trời rồi, cô không thể diễn tả được cảm giác này, chỉ biết mình sắp bị anh hoàn toàn chinh phục rồi, rốt cuộc anh đã chuẩn bị cho mình bao nhiêu thứ như vậy? Tại sao chỉ một đêm đã khiến cô trải qua chân thực như vậy?
Bọn họ ăn no xong, Hạ Diệp Chi định dọn dẹp nhưng Thịnh Trình Việt lại ngăn cản cô, dùng giấy ăn lau miệng cô, động tác rất dịu dàng, hiện giờ anh giống như người cha tái sinh của cô, lúc nào cũng tỉ mỉ chăm sóc chu đáo cho cô.
“Em thấy anh đối xử với em quá tốt rồi đó.” Tiêu Mộc Diên có chút không chịu đựng được.
“Chẳng lẽ anh không được đối xử tốt với vợ mình sao? Anh vẫn không vui đó, anh còn bị vợ mình ghét bỏ và kháng nghị nữa.” Thịnh Trình Việt cũng đưa ra kháng nghị với Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nghe vậy thì gật đầu bất đắc dĩ: “Vậy coi như em sai được chưa? Là em sợ anh cứ đối xử tốt với em như vậy, ngộ nhỡ em bị chiều hư rồi tiếp tục cố tình gây sự sẽ không tốt.”
“Bị chiều hư, vậy thì càng tốt, nếu em bị chiều hư sẽ không có người đàn ông nào muốn thích em, vậy thì em chỉ có thể đi theo anh cả đời.” Thịnh Trình Việt lại bá đa͙σ ôm chặt Tiêu Mộc Diên vào trong ngực.
Tại sao Tiêu Mộc Diên cảm thấy người đàn ông này, dường như bất kỳ chuyện gì anh cũng dự tính trước vậy. Hơn nữa, anh còn là người rất gian xảo, nếu anh là hung thủ giết người, quả thật sẽ giết người vô hình, đối tượng sẽ bất tri bất giác khiến mình rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của anh.
“Em thấy dáng vẻ này của anh quá xấu xa rồi đó.”
“Đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu, nếu không thì sao em có thể một lòng với anh như vậy.” Thịnh Trình Việt dương dương tự đắc nói.
Tiêu Mộc Diên lại bị anh đánh bại lần nữa. Bởi vì giờ cô thật sự không tìm được lý do nào khác để nói với người đàn ông này.