Tiêu Mộc Diên vốn đang không hiểu những lời anh vừa nói, nhưng nhớ ra trời vừa tối, buồn ngủ cô liền hiểu anh đang bóng gió chuyện gì, không ngờ người đàn ông này còn đen tối hơn cô nghĩ, hỏi thẳng cả chuyện đó.
Mặt cô đỏ hết cả lên: “Vấn đề này để lát nữa hãy thảo luận được không anh."
"Nhưng anh muốn biết đáp án ngay bây giờ."
Đúng lúc này, Thịnh Trình Việt không nhịn được liền bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, thật sự là rất khôi hài, tuy anh cũng muốn biết đáp án nhưng đó chỉ là anh thuận miệng hỏi thôi.
"Em không thèm cho anh biết câu trả lời đâu." Tiêu Mộc Diên tinh nghịch nháy mắt với Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt lúc này bắt đầu tỏ vẻ hung dữ: “Xem ra không quần em một trận là không được rồi, tối nay xem anh dạy dỗ em thế nào.”
Và thế là hai người cứ ở đó đùa giỡn với nhau.
Vui vẻ chẳng được bao lâu thì bụng của Tiêu Mộc Diên reo lên vì đói.
Chết tiệt, cô đói bụng rồi, lúc chiều mới ăn một ít, quả nhiên thứ mà anh gọi là bữa sáng tình yêu ấy không đủ lấp đầy bao tử của cô.
"Chúng ta đừng ở đây nữa, nơi này vừa lạnh vừa đói, chúng ta quay lại khách sạn thì hơn." Tiêu Mộc Diên không thừa nhận cũng không được, kỳ thực cái chỗ này rất lãng mạn nhưng lãng mạn có thể no bụng được sao? Dù gì cũng phải quay về lấp đầy bao tử rồi mới lãng mạn được.
"Nhưng anh thật sự không muốn quay về chút nào, hay là chúng ta cứ ở lại đây cắm trại dã nɠɵạı đi."
Thịnh Trình Việt lúc này đưa ra đề nghị như vậy quả thật khiến Tiêu Mộc Diên phải giật mình.
"Thịnh Trình Việt, anh xác định là anh không giỡn với em đấy chứ?" Tiêu Mộc Diên suýt chút nữa đã cắn vào lưỡi mình khi nói những câu này, tại sao người đàn ông của cô lại có thể nói ra những câu nói chỉ có trong tưởng tượng này chứ? Cắm trại ở một nơi vừa đói vừa lạnh lại còn là mồi ngon cho lũ muỗi sao? Hay gần đây anh nổi hứng muốn nghiên cứu phim hành động kinh dị trên núi được quay như thế nào?
Mặc kệ anh đang nghĩ gì trong đầu, hiện tại Tiêu Mộc Diên không muốn ở lại trên núi này một giây nào nữa, bởi vì cô đã được hưởng thụ sự lãng mạn tại nơi này và đã đến lúc nên về rồi.
Ấy thế mà Thịnh Trình Việt lại nổi hứng đùa giỡn.
"Bà xã ơi, anh thật sự không đùa với em đâu, những lời anh nói với em đều là thật hết, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây để trải qua một đêm của chỉ riêng hai đứa mình, hơn nữa cảm giác ở trên núi không hề tệ chút nào." Thịnh Trình Việt nói xong còn không quên nhìn Tiêu Mộc Diên bằng ánh mắt mời gọi.
Tiêu Mộc Diên thật sự đã muốn xuôi theo rồi, tại sao người đàn ông trước mặt mình lại có thể bày ra nhiều trò như vậy nhỉ? Có thể nào từ bi độ lượng tha cho cô một ngày được không?
"Chúng ta quay về rỗi hẵng nói được không, bởi vì hiện tại em thật sự rất đói rồi, lẽ nào anh muốn để vợ anh chết đói ở nơi rừng núi hoang vắng này à? Lỡ như có thú hoang xông ra ăn thịt chúng ta thì sao?" Tiêu Mộc Diên hiện tại cũng rất băn khoăn không biết phải làm gì, bởi vì cô chỉ có thể nói phải trái với người đàn ông trước mặt mà thôi, cô rất muốn rời khỏi chỗ này, mặc dù nơi này đúng là rất lãng mạn, nhưng hiện tại cô đã bắt đầu chán ghét cái cảm giác lãng mạn ấy rồi, dù sao điều kiện tiên quyết cho sự lãng mạn phải là no bụng trước đã.
Thịnh Trình Việt nghe cô nói vậy chỉ bật cười, căn bản anh cũng không để bụng những lời cô nói.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy Thịnh Trình Việt như biến thành một người khác.
"Có phải lúc trước vì cứu em mà anh bị tông xe, sau đó bị chấn động thần kinh nên bây giờ đầu óc có vấn đề không?” Tiêu Mộc Diên lại bắt đầu lo lắng, vì cô thật sự rất sợ những tổn thương lúc trước sẽ để lại các loại di chứng.
"Em đúng là đồ ngốc, anh không bị sao hết, anh chỉ muốn được cùng em ở một nơi lãng mạn như nơi này thôi mà.” Thịnh Trình Việt hiện tại đúng là khiến cho Tiêu Mộc Diên dở khóc dở cười.
"Vì sao chúng ta nhất định phải ở lại cái nơi lãng mạn này? Chúng ta không thể về khách sạn sao? Hơn nữa bây giờ trời đã tối rồi, em nghĩ ở lại có lẽ hơi nguy hiểm, anh nghe lời em đi mà.” Cho nên bây giờ, Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể vừa cầu xin vừa nũng nịu nói với anh.
Thịnh Trình Việt hôn lên mặt Tiêu Mộc Diên trước rồi mới nói: “Vợ yêu của anh, tại sao em lại đáng yêu như vậy chứ? Em yên tâm, có anh ở đây sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, em chỉ cần ở yên đây là được, anh biết em đói bụng rồi, giờ anh đưa em đi ăn đồ ngon nhé."
Bây giờ sẽ đưa cô đi ăn đồ ngon sao? Nơi rừng núi hoang vắng này, chẳng lẽ muốn đãi cô món dân dã à? Huống chi cô cũng không phải không biết năng lực hành động của Thịnh Trình Việt. Thiên đường cũng chẳng thể ngăn được dạ dày anh nữa rồi, hiện tại anh không chịu nổi dáng vẻ như vậy.
"Thịnh Trình Việt, em xin anh, đến lúc này rồi anh đừng đùa em nữa được không? Chúng ta nhanh về đi." Tiêu Mộc Diên thực sự rất muốn kêu cứu mạng ngay tại đây, dù sao đây chính xác là nơi rừng hoang núi thẳm, tại sao Thịnh Trình Việt cứ thích ở lại cái nơi kỳ quái này chứ?
“Anh muốn thử thách khả năng chịu đựng của em sao, hiện tại em đang rất đói, nếu anh không cho em ăn nhanh lên thì em có thể sẽ chết vì đói đấy.”
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt nghe cô nói xong cũng chẳng có lấy một chút phản ứng nào nên đành phải tiếp tục nói thêm vào. Nhưng cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Thịnh Trình Việt lập tức quay lại và hôn lên môi cô một cách nồng nhiệt.
Không biết qua bao lâu anh mới lưu luyến không rời buông cô ra, cuối cùng còn chưa đã thèm mà còn liếʍ thêm một chút, nhưng sau đó lại nhướn mày nhìn cô.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Nghe thấy vậy, Tiêu Mộc Diên suýt thì hộc máu. Tại sao con người này cứ thích đùa giỡn vậy nhỉ? Hơn nữa còn không biết phân biệt tình hình, nếu như bình thường ở nhà mà bày ra bộ dạng như vậy thì cũng chẳng sao, nhưng hiện tại đang ở bên ngoài, lại còn là buổi tối nữa chứ. Còn cô thì ngược lại, trái tim đang phập phồng lo lắng, không biết bước tiếp theo nên làm gì mới được.
"Nếu em không trả lời câu hỏi của anh thì anh sẽ coi như em đồng ý, nếu em lại đói bụng thì nhớ phải nói với anh, anh nhất định sẽ cho em được ăn no.” Thịnh Trình Việt nói xong liền nghiễm nhiên cầm tay cô, hiện tại có thể nói là sàm sỡ cô một cách quang minh chinh đại.
Tiêu Mộc Diên thực sự không thể tìm được một lý do nào để phản bác lại anh, bởi vì cô thật sự không thể nói lại cái miệng lưỡi gã này, có điều khi cô uể oải đi theo Thịnh Trình Việt thì bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, không biết có phải vì đói bụng nên cô có cảm giác như toàn thân mình bị mùi thịt nướng bao phủ không, thơm ơi là thơm, toàn thân cô như rã rời.
Cô đứng lại và hít một hơi thật sâu, chỉ cần ngửi mùi thơm này thôi cũng có cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời rồi.