Đường Lực thờ ơ không để ý đến cô, tiếp tục xem TV của chính mình.
Thịnh Thảo An sớm đã tức đến nổ phổi, thế nhưng cô biết, ngày hôm nay mình tới đây chính là để bàn điều kiện với người đàn ông này. Vì vậy cô nhất định phải bình tĩnh.
“Tôi muốn anh thả Triệu Dương ra ngay bây giờ! Ngay lập tức!” Bây giờ Thịnh Thảo An đã trở nên vô cùng tự tin.
Đường Lực hơi ngạc nhiên, tuy nhiên nó chỉ duy trì hai giây, rất nhanh anh ta đã trở nên khinh thường.
“Cô xác định bây giờ cô có đủ tư cách để bàn điều kiện với tôi sao?”
Giọng điệu nhẹ như mây gió, thế nhưng nó lại tô điểm trái tim cô.
Quả nhiên người đàn ông này không phải là người kiêu ngạo bình thường.
“Đường Lực, chắc có lẽ anh không biết điểm yếu của anh đang nằm trong tay tôi.” Thịnh Thảo An nói với giọng điệu uy hiếp.
Ánh mắt của Đường Lực lóe lên tia quỷ dị.
“Điểm yếu?”
Anh ta liếc mắt về phía này, Thịnh Thảo An cảm thấy mình sợ đến mức hồn cũng sắp bay mất rồi. Thế nhưng bây giờ cô phải giả vờ kiên cường. Bởi vì lúc này, nɠɵạı trừ cô ra không ai có thể cứu Triệu Dương ra ngoài.
“Ngược lại tôi cảm thấy rất có hứng thú đối với điểm yếu mà cô đã nói.” Ánh mắt của Đường Lực đặt trên người Thịnh Thảo An.
Vào lúc này, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, thế nhưng cô đã sớm không để ý đến những thứ này. Cô cắn răng, siết chặt nắm đấm, mở miệng nói: “Anh nhất định phải thả Triệu Dương ra, nếu không thì tôi sẽ phá đứa con này của anh.”
“Con của tôi?”
Đường Lực hừ lạnh, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ sự thay đổi nào trong cảm xúc của anh ta.
“Anh chắc chắn không nghĩ tới điều này đúng không? Trong bụng tôi đang mang đứa con của anh. Nếu như anh muốn nhìn thấy con mình chào đời bình an, vậy thì anh phải thả Triệu Dương ra ngay lập tức.” Thịnh Thảo An cũng cảm nhận được sự khác thường của Triệu Dương, cho rằng anh ta đang bắt đầu lo lắng, cho nên lúc nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
Đứa bé này nói thế nào cũng có nửa phần công lao của Đường Lực. Trên người đứa bé có chảy dòng máu của anh ta. Cứ coi như anh ta là động vật máu lạnh, cũng không thể nào không để ý tới con của mình chứ.
“Ý của cô là cô đang mang thai?” Giọng điệu của Đường Lực giống như không dám xác định.
Thịnh Thảo An ra sức gật đầu: “Chuyện anh đã từng làm, anh là người hiểu rõ nhất.”
Mặc dù cô căn bản không muốn đứa bé này. Thế nhưng bây giờ đứa bé này có thể cứu mạng của Triệu Dương. Vì vậy… cô nhất định phải đánh cược một phen.
“Lập tức gọi bác sĩ tới đây làm kiểm tra.” Dường như Đường Lực không hoàn toàn tin tưởng, quay về phía vệ sĩ đang đứng bên cạnh ra lệnh, người vệ sĩ kia lập tức đi ra ngoài, không lâu sau anh ta đã dẫn một bác sĩ đi tới đây.
Vị bác sĩ đó bắt mạch cho Thịnh Thảo An, sau đó cung kính báo cáo với Đường Lực: “Cô ấy… quả thật đã mang thai. Hơn nữa đã được một tuần rồi.”
“Rất tốt, ông có thể lui xuống rồi.”
Vẻ mặt của Đường Lực vẫn không hề thay đổi.
Một tuần trước, cũng chính là buổi tối ở trong quán bar đó. Vậy mà cô lại có thai? Dường như mọi chuyện đã trở nên ngày càng thú vị hơn rồi.
“Bây giờ anh đã tin tưởng lời tôi nói rồi chứ! Nếu như muốn con của anh được chào đời bình an, vậy thì anh…” Thịnh Thảo An cho rằng Đường Lực sẽ nghe theo lời mình, vì vậy cô lớn tiếng hét. Dù sao bây giờ, tình huống của Triệu Dương đã ngàn cân treo sợi tóc, vì vậy việc giải cứu anh chính là việc vô cùng cấp bách.
Thế nhưng sau khi Thịnh Thảo An nói xong những lời này, Đường Lực lại không hề có một chút phản ứng nào.
“Anh đừng giả vờ như không nghe thấy lời của tôi, tôi biết anh đang rất quan tâm đến đứa bé này…” Thịnh Thảo An nơm nớp lo sợ mở miệng nói.
Thế nhưng trên mặt Đường Lực lại không hề xảy ra một chút sự thay đổi nào.
Thịnh Thảo An lấy ra một con dao sắc bén mà cô mới chuẩn bị lúc nãy từ trong túi: “Anh đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa, những chuyện tôi đã nói được, tuyệt đối sẽ làm được.”
“Xem ra cô thật sự rất yêu người đàn ông kia.” Đường Lực tao nhã nâng lên ly rượu chân cao, sau đó vô cùng bình tĩnh nhìn Thịnh Thảo An.
Thịnh Thảo An không hiểu vì sao người đàn ông này có thể giữ được bình tĩnh như thế?
“Chẳng lẽ anh không hề quan tâm đến con của mình sao?” Thịnh Thảo An rất sợ mình sẽ đi nhầm nước cờ này. Thế nhưng cô tin rằng hổ dữ không ăn thịt con.
Đường Lực nhấp một ngụm rượu vang trong chiếc ly đế cao, nói với giọng điệu mỉa mai: “Cô cũng quá ngốc rồi đó, lại dùng cách tự sát này để uy hiếp tôi.”
Ngốc sao?
“Anh thật sự không cần đứa bé này sao? Cho dù đứa bé này chết đi, anh cũng không quan tâm sao?” Giọng nói của Thịnh Thảo An đã bắt đầu trở nên run rẩy.
Người đàn ông này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
“Tôi nói cho cô biết, bây giờ sự uy hiếp của cô đối với tôi mà nói, không hề có tác dụng gì. Vì vậy cô đừng lãng phí sức lực nữa.” Đường Lực đặt chiếc ly xuống, lười biếng vươn người, giọng điệu của anh ta giống như đang nói tối nay ăn món gì vậy.
Điều này đối với Thịnh Thảo An mà nói, chính là một nỗi khiếp sợ rất lớn.
Người đàn ông này thật sự không hề quan tâm đến sống chết của con mình sao? Xem ra cô đã đi nhầm bước rồi. Cho dù là lợi dụng đứa bé này cũng không uy hiếp được người đàn ông ở trước mắt này.
Hay là anh ta vẫn luôn giả vờ từ đầu tới cuối?
Không quản nữa.
Chuyện vẫn chưa tới giây phút cuối cùng, Thịnh Thảo An tuyệt đối không thể nhận thua. Cô nhất định phải đánh cược một lần nữa.
Thịnh Thảo An cầm con dao sắc nhọn trong tay, nhắm ngay vào bụng của mình, lúc cô đang chuẩn bị đâm mạnh xuống thì Đường Lực đã nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ đứng bên cạnh. Người vệ sĩ có thân thủ nhanh nhẹn đá văng con dao trong tay cô.
Con dao rơi xuống mặt đất.
Vào lúc này, Thịnh Thảo An cảm thấy mình thắng rồi. Quả nhiên Đường Lực vẫn có điểm yếu. Chẳng qua là nói một đằng làm một nẻo mà thôi.
“Quả nhiên anh vẫn quan tâm đến đứa bé này.” Thịnh Thảo An hét về phía anh ta.
“Bởi vì tôi không muốn để cô chết trong nhà của tôi. Cô chỉ có thể làm bẩn chỗ này thôi.” Giọng điệu của Đường Lực rất lạnh lùng, trong đó còn kèm theo cả ý cười nhạo: “Hơn nữa tôi cũng không muốn để cho cô chết mà không hiểu rõ mọi chuyện như vậy.”
“Cái gì mà chết không hiểu rõ mọi chuyện?” Thịnh Thảo An cảm thấy người đàn ông ngày càng phức tạp. Hơn nữa lời nói của anh ta ngày càng sâu xa, làm cho người khác khó có thể lý giải được.
“Sao tôi có thể không quan tâm đến con của mình chứ?” Đường Lực tới gần Thịnh Thảo An, dùng tay bóp cằm của cô, sau đó ngày càng dùng sức: “Đáng tiếc, đứa con trong bụng cô không phải của tôi.”
Cái gì?
Không phải con của anh ta? Vậy thì là con của ai?
“Anh đang nói gì vậy, gần đây tôi chỉ ở cùng anh. Hơn nữa buổi tối hôm đó chúng ta còn…” Lúc Thịnh Thảo An nói tới vế phía sau thì cảm thấy nhục nhã không thể nói tiếp được nữa. Đó chính là một buổi tối mà cô không muốn nhớ tới nhất. Vừa nghĩ tới mình đã từng mây mưa với người đàn ông ở trước mặt này, cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Đường Lực nhếch miệng: “Rốt cuộc là cô ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy? Nói cách khác là buổi tối hôm đó, người ngủ cùng cô không phải là tôi.”
Không phải là Đường Lực?! Vậy thì là ai?
Lại một sấm sét giữa trời quang hung hăng đập mạnh vào tim của Thịnh Thảo An.
“Anh nói dối!” Thịnh Thảo An dùng tay ôm ngực của mình, cô cảm thấy mình sắp đau khổ đến chết rồi.
“Muốn tôi nói cho cô biết sự thật không?” Đường Lực ghé sát vào tai cô nói.
Thịnh Thảo An có chút tuyệt vọng che hai tai của mình: “Không muốn!”