“Có thai rồi?” Thịnh Thảo An không vui lặp lại ba chữ này. Chuyện này giống như tiếng sét giữa trời quang.
Chuyện này đối với cô mà nói chính là một đả kích rất lớn. Cô căn bản không hề có một niềm vui sướиɠ khi được làm mẹ.
Bởi vì đứa bé này chính là con của kẻ thù mà cô căm ghét nhất vào lúc này. Hơn nữa người đó còn đang hành hạ người đàn ông mà cô thích.
Cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng bình tĩnh trở lại. Lúc trước khi cô mang thai cũng có dáng vẻ như thế này, tại sao cô lại quên một chuyện quan trọng như vậy chứ?
“Thịnh Thảo An, chúc mừng em, em đã được làm mẹ rồi, ba của đứa bé…” Tiêu Mộc Diên vốn rất vui vẻ nói, thế nhưng khi nói đến vế sau thì cô đã nói vấp rồi. Bởi vì trong khoảng thời gian này, Thịnh Thảo An luôn ở cùng Đường Lực, bây giờ lại mang thai, điều này chẳng phải là…
Tiêu Mộc Diên không dám nghĩ tiếp nữa.
Chẳng lẽ Thịnh Thảo An thật sự không còn cách nào để thoát khỏi tên Đường Lực đáng ghét kia sao?
“Bác sĩ, xin hỏi, tôi đã mang thai được bao lâu rồi?” Thịnh Thảo An ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, vội vàng mở miệng hỏi.
“Được một tuần rồi.” Bác sĩ hờ hững nói.
Thế nhưng mỗi một chữ của ông đều đập mạnh vào tim của Thịnh Thảo An.
Chính buổi tối một tuần trước, Đường Lực đã dẫn cô đi tới quán bar, sau đó cô uống rượu say, rồi cô…
Không!
Cô không muốn tin chuyện này! Thế nhưng sự thật lại tàn nhẫn bày ra trước mắt cô.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nào của Thịnh Thảo An, cô bắt đầu trở nên lo lắng.
“Thịnh Thảo An, có phải đứa bé này đúng là của Đường…” Vế phía sau, Tiêu Mộc Diên vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Đột nhiên Thịnh Thảo An không biết nghĩ tới điều gì, kích động dùng tay lắc bả vai của bác sĩ: “Bác sĩ, tôi không cần đứa bé này, ông nói cho tôi biết, tôi nên uống thuốc gì để bỏ nó. Hoặc là ông phẫu thuật phá thai cho tôi đi! Đứa bé chỉ mới một tuần mà thôi, rất dễ phá bỏ có đúng không?”
Tiêu Mộc Diên vội vàng kéo tay của Thịnh Thảo An: “Em đừng như vậy, mặc dù chị biết em rất căm ghét anh ta! Thế nhưng đứa bé này không có tội.”
Rõ ràng sự mất khống chế của Thịnh Thảo An đã dọa bác sĩ sợ hãi.
“Bác sĩ, tâm trạng của cô ấy có chút kích động, cho nên đã ăn nói lung tung, ông không cần để ý ở trong lòng, ở đây đã không còn chuyện của ông nữa rồi. Ông có thể rời đi trước.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể đuổi vị bác sĩ này đi trước.
Sau khi bác sĩ này nghe thấy như vậy, có cảm giác cả người mình như được giải cứu, vì vậy nhanh chóng đi ra ngoài.
“Đừng đi! Bác sĩ, xin ông hãy phá bỏ con của tôi! Tôi không cần…” Cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với tên Đường Lực đó.
“Thịnh Thảo An, em đừng nên như vậy. Nếu để cho con của em biết, em không cần nó như vậy, chắc chắn đứa bé sẽ rất đau lòng.” Tiêu Mộc Diên biết chuyện này sẽ làm cho Thịnh Thảo An rất đau khổ.
Nhưng dù sao cô cũng là một người đã làm mẹ. Cô có thể cảm nhận được, cảm giác đứa con đạp trong bụng mình thật sự rất tốt. Trên thế giới này không có người mẹ nào là không yêu thương con của mình. Cho dù là Thịnh Thảo An rất căm ghét ba của đứa bé.
“Em không thể có con với anh ta, chị có biết không?” Lúc này, Thịnh Thảo An sớm đã khóc đến nước mắt đầy mặt. Bắt đầu từ giây phút cô biết được khuôn mặt thật của Đường Lực, cô ước gì cô có thể cắt đứt quan hệ với anh ta ngay lập tức. Thế nhưng bây giờ con của anh ta thì tính như thế nào?
Con của anh ta…
Thịnh Thảo An có chút sụp đổ nhắm mắt lại. Cả người mất đi sức lực nằm trên giường, dùng tay ra sức đánh vào bụng của mình để phát tiết cơn tức giận của bản thân.
“Đứa bé này căn bản không nên đến với thế giới này. Hoặc là nói là nó không nên xuất hiện.”
Đứa bé này chỉ càng làm cho cô thêm buồn phiền và đau khổ.
Tiêu Mộc Diên chỉ có thể vội vàng nắm lấy tay cô ấy: “Thịnh Thảo An, em đừng như vậy. Em phải biết rằng đứa bé này không có tội, đứa bé cũng là một miếng thịt trên người em, chị biết em không nỡ làm tổn thương đến đứa bé.”
Những lời này không thể nghi ngờ gì nữa, nó đã đập mạnh vào dây thần kinh căng như dây đàn của Thịnh Thảo An. Cô vốn định nhắm mắt kết thúc sinh mệnh không nên có này, thế nhưng những lời của Tiêu Mộc Diên đã thức tỉnh tình mẹ trong lòng cô.
“Thế nhưng…” Thịnh Thảo An lại nghĩ tới Triệu Dương, cô đã mang thai con của Đường Lực, tại sao lại như vậy chứ?
“Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc mẹ con em thật tốt.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên rất sợ Thịnh Thảo An sẽ nghĩ không thông.
Thịnh Thảo An sau khi được Tiêu Mộc Diên khuyên nhủ một trận, cuối cùng tâm trạng của cô mới bình tĩnh lại một chút.
Tiêu Mộc Diên vốn định đưa Thịnh Thảo An đang hồn bay phách tán trở về nhà, thế nhưng cô vừa mới đi tới phòng rửa tay một lát, đến khi quay lại thì phát hiện Thịnh Thảo An đã biến mất rồi.
Cô gần như lật tung cả bệnh viện, thế nhưng vẫn không tìm thấy Thịnh Thảo An.
Chẳng lẽ Thịnh Thảo An thật sự muốn bỏ đứa bé này sao?
Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Mộc Diên chỉ có thể gọi điện cho Thịnh Trình Việt, thế nhưng đầu bên kia vẫn luôn không có ai nghe máy.
Rốt cuộc người đàn ông này còn muốn tức giận đến khi nào nữa?
Cô chỉ có thể tức giận đến mức giậm chân trên hành lang bệnh viện.
Thịnh Thảo An nhân lúc Tiêu Mộc Diên đi tới phòng rửa tay đã lén lút chạy vào thang máy, đi ra khỏi bệnh viện.
Lúc đầu Thịnh Thảo An rất căm ghét sự tồn tại của đứa bé này, thế nhưng bây giờ cô đột nhiên nghĩ ra một cách rất hay. Đó chính là cô có thể lợi dụng đứa bé ở trong bụng để uy hiếp Đường Lực.
Bây giờ đứa bé trong bụng cô chính là một lá bài tốt nhất.
Bất kể như thế nào, cô cũng phải cứu Triệu Dương ra ngoài, cho dù là dùng tính mạng của bản thân để đổi.
Cô bắt một chiếc taxi trở về căn biệt thự mà cô vừa mới rời đi ngày hôm nay.
Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chính mình lại trở về nhanh đến như vậy.
Thế nhưng lần này, cô có chuẩn bị mà đến.
Đường Lực tôi sẽ không để cho anh sống yên ổn!
Triệu Dương, em nhất định sẽ cứu anh ra ngoài.
“Mở cửa! Mau mở cửa đi!”
10 giờ tối, một cô gái mặc quần áo mỏng manh đang ra sức gõ cánh cổng sắt ở trong sân.
“Anh Đường, là Thịnh Thảo An, cô ấy đã quay lại.” Một vệ sĩ cung kính báo cáo với Đường Lực.
Quay lại đây?
Đường Lực cười ngả ngớn, vứt tàn thuốc ở trên tay xuống dưới đất, hung hăng giẫm lên.
“Dẫn cô ta vào đây.”
“Tuân mệnh!”
Vừa dứt lời, vệ sĩ kia đã lập tức xoay người rời đi, đi tới trước cổng sắt.
Lúc Thịnh Thảo An nhìn thấy người vệ sĩ kia thì hét ầm lên: “Tôi muốn gặp Đường Lực.”
Người vệ sĩ kia không hề khách khí xách Thịnh Thảo An lên.
Thịnh Thảo An cũng biết mình sẽ chịu sự đối đãi như thế này, cho nên cô cũng lười phản kháng. Bởi vì bây giờ cô cần phải gặp Đường Lực ngay lập tức.
Lúc Thịnh Thảo An bị vệ sĩ ném vào phòng khách một cách thô bạo, cô nhìn thấy Đường Lực đang ngồi trên ghế sa lông bằng da thật, lúc này anh ta đang ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã xem TV. Anh ta hoàn toàn coi cô là không khí.
“Đường Lực, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Thịnh Thảo An chỉ có thể giành nói trước.