Thật quá đáng, thật quá đáng mà. An Hân Phỉ một mặt tủi thân vương đầy nước mắt lao ra khỏi thang máy ngồi trên xe taxi.
Cô đi chỗ nào đây? Tài xế xe taxi hỏi. Cô nắm di động, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bản thân mình rốt cuộc đang chờ đợi cái gì, không có điện thoại cũng không đuổi theo cô.
Cô à?
Cô lau lau nước mắt Tới đại học X. Nếu về nhà, Lan Di bọn họ nhất định sẽ hỏi, sau đó chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Cao Đạm, cho nên, cô chỉ có thể trở về trường học, cũng may ký túc xá vẫn còn có thể ở lại được.
Trong căn nhà của họ, Cao Đạm dần dần bình tĩnh lại, đối mặt với đồ ăn không còn hơi nóng trước mắt, nhất thời cảm thấy mệt mỏi đến cực độ. Móc điện thoại ra, gọi cho trợ lý: Là tôi, hình trình tuần sau làm như bình thường, đúng, không cần để trống, tốt.
Cắt điện thoại, anh hôm nay nhân dịp An Hân Phỉ về muộn, thu dọn nhà cửa sạch sẽ, vốn định tặng cô một kinh hỉ, ai biết sẽ biến thành như bây giờ.
Cao Đạm lấy áo khoác đuổi theo, có một câu nói không sai, trong tình yêu ai sa chân vào trước liền thua, anh biết, anh đã sớm thua, thất bại thảm hại.
Anh lái xe tới nhà ông An Chí Quốc.
Cao Đạm? Mau vào đi, sao lại đến vào tầm muộn như này, Tiểu Phỉ đâu rồi? Ông An Chí Quốc mời anh vào ngồi, Cao Đạm lại phất phất tay, nếu biết An Hân Phỉ không ở đây, anh cũng chẳng có gì để lưu lại, còn phải tiếp tục đi tìm. À, con vừa lúc trước khi tới mua chút đồ, tiện đường ghé qua thăm bố mẹ vợ.
Ai da, mẹ vợ con cùng Tử Nguyện ra ngoài tản bộ rồi, ban ngày Tiểu Phỉ có qua đây, bảo con bận.
Vâng, là rất bận.
Bận cũng được, nhưng phải biết chú ý thân thể nhé.
Vâng, con đây đi trước.
Lái xe chú ý an toàn, hôm nào đó cùng Tiểu Phỉ về nhà ăn cơm nhé.
Nhất định.
Nếu An Hân Phỉ không có ở chỗ ông An Chí Quốc, như vậy nhất định là ở trường học, Cao Đạm quay đầu xe tới trường cô.
Ai, Tiểu Phỉ, đã lâu rồi cậu không tới đây ở cùng bọn này a~
Ha ha... Khóe miệng An Hân Phỉ giật nhẹ, trong lòng tràn đầy chua xót.
Có phải sắp tốt nghiệp nên về đây ở cùng bọn tớ hay không hả, không nỡ rời xa bọn tớ hảaaa~?
Đúng vậy.
Tiểu B ngày hôm qua sao lại không trở về ngủ thế?
Bạn trai ta đi công tác đã về, ta đây đương nhiên phải chăm lo cho ảnh thật tốt rồi.
Ồ ồ ~
Coi bộ nhà ngươi cảnh xuân đầy mặt, lại là một đêm xuân rồi.
Đương nhiên.
Ai, ngày đó tớ nhìn thấy một quyển sách, nói là làm thế nào mới có thể khiến cho đàn ông kìm nén không được. Bạn cùng phòng A thần bí hề hề nói.
Nói thử xem nào!
Xếp hạng thứ nhất chính là thấy bạn gái mặc áo sơ mi của mình, bên trong áo sơ mi chỉ mặc mỗi nội y thôi nha.
Oa, tưởng tượng một chút thôi cũng muốn phun lửa rồi! Lần sau phải thử xem sao! Bạn cùng phòng B vẻ mặt nôn nao nóng lòng.
Làm ơn đi, vẻ mặt ti bỉ đáng khinh kia của tiểu B nhà ngươi là muốn cái gì đấy?
Các bạn cùng phòng ở một bên ồn ào nhốn nháo, An Hân Phỉ không đáp lời, lại lặng lẽ ghi trong lòng. Cô lắc lắc đầu, sinh hờn dỗi, đáng ghét, thế nào lại nghĩ đến anh, cái người không nói lí như vậy sao bản thân mình lại còn muốn lấy lòng anh.
Tiểu Phỉ, cậu xem ngày chưa?
Cái gì?
Cuối tuần sinh nhật cậu đó, cậu không nhớ sao?
Sinh nhật?! Cô lấy di động ra, quả nhiên... Cao Đạm anh, anh nhất định là muốn cùng cô ăn mừng sinh nhật, mới có thể...
Ai, Tiểu Phỉ, cậu đi đâu thế?
Tớ có việc, đi trước đây! Sao bây giờ, cô hiểu nhầm anh rồi.
An Hân Phỉ chạy ra ký túc xá, vừa đến cổng lớn của trường học, liền thấy Cao Đạm dựa trên xe, nhìn thấy cô xuất hiện, mới tiến lên phía trước hai bước, đã bị cô nhào vào trong lồng ngực.
Thực xin lỗi.
......
Em quên mất cuối tuần là sinh nhật mình, em không đi du lịch tốt nghiệp cùng bạn nữa, em muốn với anh, cùng nhau làm sinh nhật.
Cao Đạm nâng cằm cô lên Người nên nói xin lỗi là anh. An Hân Phỉ lắc đầu.
Anh làm em đau lòng, làm em tủi thân, cho nên, thực xin lỗi.
Chúng ta về nhà đi.
Được, về nhà, anh có kinh hỉ cho em đó.
Kinh hỉ sao, em cũng có.
Hai người trở về nhà, Cao Đạm đưa An Hân Phỉ lãnh tới căn phòng từng dùng để cất đồ, mở cửa phòng ra, cô quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Gian phòng này đã được sơn thành màu xanh da trời, trên tường treo các loại đồ trang trí bằng vỏ sò, một bên lại treo thêm chiếc đèn lều nhỏ bằng vải lụa trắng, cô cảm động đến mức lại muốn khóc nhè.
Cao Đạm...
Anh tiến lên ôm cô vào trong ngực Thích không?
Thích, thích lắm. An Hân Phỉ hít hít cái mũi, thầm mắng bản thân không biết cố gắng.
Kinh hỉ của anh ở đâu?
Anh chờ em ở đây nhé. Nói xong, liền chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, ngay khi cô trở lại, con ngươi của anh biến sắc.
Thì ra là An Hân Phỉ chỉ mặc mỗi đồ lót, bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi màu trắng vừa to lại rộng của anh, vạt áo sơ mi khó khăn lắm mới che được mông thịt, vải dệt màu trắng vải rõ ràng có thể nhìn được màu sắc bộ nội y bên trong cùng với nhũ thịt lộ ra một nửa.
Cô chậm rãi đến gần Cao Đạm đang ngồi trước cái lều, quỳ gối trước người anh, ngượng ngùng lại mê hoặc cởi bỏ ba nút cúc áo trước ngực, tầm mắt của anh vừa vặn có thể thấy được thịt nhũ tròn trịa lộ nửa cùng với khe rãnh mê người.
Sói già giơ tay ôm lấy eo nhỏ của bạn An, dùng sức một cái liền đè cô trên thảm, ánh mắt thâm thúy sắc bén nhìn cô không chớp: Bé con lẳng lơ, hôm nay anh phải dạy cho em biết cái gì là chân chính cao trào.
Editor: ngược nhân vật thì ít, ngược cẩu FA thì nhiều =))) đã có 1k người đọc truyện, thanh kiu