Hai người vừa lái xe ra khỏi đường cao tốc, Cao Đạm liền nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Bây giờ tôi vừa ra khỏi đường cao tốc, tình hình ra sao rồi?
Được, tôi biết rồi, xử lý không tệ, chút nữa tôi sẽ qua, ừ, trước mắt như thế đã.
Cao Đạm tắt điện thoại, An Hân Phỉ hỏi han: Sao vậy?
Trong viện có người nhà của một bệnh nhân gây chuyện.
Có sao không, nếu có việc trong viện thì anh đi giải quyết trước đi, để em ở ven đường, em tự đón xe về nhà.
Chỗ này không đón xe được.
Anh liếc nhìn thời gian, đánh tay lái rẽ sang một đường khác.
Anh ngó qua phía cô một cái: Anh đưa em về nhà bố mẹ vợ, vừa lúc mẹ đưa cho chút đồ bổ biếu ông bà thông gia.
Sẽ không mất nhiều thời gian của anh chứ?
Không có việc gì, tới kịp được.
Tới nơi, Cao Đạm xuống xe từ cốp lấy ra đồ bổ dưỡng mà mẹ Cao cố ý dặn dò mang cho thông gia, đưa cho An Hân Phỉ: Giờ anh không vào được, còn phải đến bệnh viện nữa.
Ừ, đi nhanh đi, lái xe cẩn thận.
Không biết phải tất bật đến lúc nào, có khi không thể tới đón em được.
Em biết, em sẽ tự gọi xe về nhà.
Anh đi đây, chào hỏi bố mẹ vợ một tiếng hộ anh, lần sau anh sẽ đến thăm hai người.
Vâng.
An Hân Phỉ đứng ở cửa dõi theo xe Cao Đạm rời đi, sau mới dùng chìa khóa mở cửa vào nhà.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc bắc ập vào mũi.
Ông An Chí Quốc nghe được tiếng cửa mở, vẫn đeo tạp dề từ phòng bếp chạy ra xem: Là Tiểu Phỉ đã về.
Ba.
An Hân Phỉ đem đồ trên tay đưa cho ông, ngồi trên sô pha Mẹ của Cao Đạm biếu cho ba cùng mẹ đấy ạ.
Ai da, bà thông gia cũng quá khách sáo rồi, nhất định phải thay ba cảm ơn bà thông gia con nhé.
Cô gật gật đầu Ba, mẹ đâu, ai ở nhà phải uống thuốc bắc sao?
Ông An cười cười trả lời: Mẹ con đang nằm nghỉ trong phòng, đang đun thuốc bắc cho mẹ đây.
Thân thể của mẹ...
Không có việc gì, chỉ là bồi bổ thêm, bà bảo gần đây có cảm giác mệt mỏi.
À.
Ông An Chí Quốc nhìn thời gian, vội đi vào bếp rót thuốc đã nấu xong vào trong bát, bê vào phòng ngủ cho Lan Di.
Lan Di uống xong thuốc được ông An Chí Quốc dìu ra ngoài, thấy An Hân Phỉ thì rất nhiệt tình: Tiểu Phỉ tới, sao không thấy Cao Đạm đâu?
Trong viện có việc không có thời gian, anh ấy nói lần sau nhất định tới đây hỏi thăm đàng hoàng, cho nên ba mẹ đừng để ý.
Sao lại thế được, đều là người một nhà cả, nó bận bịu, chúng ta biết chứ!
Đúng rồi, mẹ đang dùng thuốc bắc, đã qua bệnh viện kiểm tra chưa?
À, đã kiểm tra rồi, chính là bác sĩ bảo uống.
An Hân Phỉ nhìn mặt mày Lan Di hồng hào, thế nào cũng không nhìn ra mệt nhọc mà ông An Chí Quốc kể, ngược lại nét mặt giấu không được sự vui vẻ.
Sao mấy hôm trước lại không về nhà? Ông An Chí Quốc vào phòng bếp thu dọn, Lan Di an vị trên sô pha cùng An Hân Phỉ nói chuyện phiếm.
Mấy hôm trước cùng Cao Đạm về quê một chuyến.
Lan Di mặt lộ vẻ kinh ngạc Hai vị lão gia nhà họ Cao nói thế nào, đối xử với con ra sao?
Đối với con khá tốt.
Bọn họ, hẳn là không biết hợp đồng mang thai hộ của con cùng Cao Đạm nhỉ.
Nghe thấy Lan Di nhắc tới chuyện thai hộ, An Hân Phỉ không thể nói là vui vẻ, chỉ là có lệ trả lời Hẳn là không biết đâu ạ. Lại tùy ý đưa mắt nhìn đồng hồ, giả vờ sốt ruột: Mẹ, con đi đây, con có hẹn cùng bạn.
Như vậy à, thế đi đi, lần sau cùng Cao Đạm về nhà ăn cơm, người trong một nhà, tóm lại là phải thật tốt ăn một bữa cơm.
Con hiểu. An Hân Phỉ gọi với vào phòng bếp: Ba, con còn có việc, phải đi đây!
Ông An Chí Quốc đeo bao tay plastic đầy bọt xà phòng đi ra Tiểu Phỉ đi à, thường xuyên về thăm nhà con nhé, nơi này vĩnh viễn là nhà của con.
Con biết, ba, mẹ, con đi đây.
Ra cửa, An Hân Phỉ nhất thời không biết nên đi đâu, bây giờ vẫn còn sớm, Cao Đạm chưa trở về, thật ra cô căn bản không có hẹn hò gì cùng bạn bè cả, chỉ là không muốn đối mặt với khuôn mặt dối trá của Lan Di.
Vừa khi thời gian còn sớm, cô gọi taxi đi tới trường học, muốn kiểm tra xem còn có đồ dùng nào cần đem về nữa không.
Mở cửa phòng ký túc ra, trên mặt đất toàn là rương hành lý, không còn giày chăn quần áo gì cả, liền phải đi thôi, bạn cùng phòng quê vùng khác đều đang thu dọn, đóng đồ đạc.
Xin nhờ, chỗ này cũng quá bày bừa rồi đấy.
A, Tiểu Phỉ!
Ba người bạn cùng phòng rối rít thò đầu ra từ trên giường ngó nghiêng xuống dưới: Tiểu Phỉ, thời gian lúc trước cậu đã làm cái gì thế?
Ừm, trong nhà có chút việc.
Bao giờ các cậu về quê thế, vé xe mua xong rồi sao? An Hân Phỉ ngồi trên ghế học của mình, lấy hai quyển sách trên kệ xuống rồi cất vào trong túi.
Mua rồi, trước thời hạn nửa tháng lận luôn đó. Bạn cùng phòng A đáp lời.
Ai, thời gian trôi qua thật nhanh, đã phải tốt nghiệp rồi! Bạn cùng phòng B cảm thán.
Nhưng không sao, tớ còn nhớ rõ hôm báo danh chúng ta mấy đứa vừa mới gặp nhau, ha ha, cho rằng các cậu mỗi người đều là nữ thần cao lãnh, ai biết được, thật ra toàn là nữ thần kinh cả. Bạn cùng phòng C ha ha cười, khặc khặc mấy cái.
Bây giờ sắp tốt nghiệp, tất cả mọi người ai cũng có chút thương cảm, nhớ lại đã từng sau khi tắt đèn mọi người nằm nói chuyện tương lai, thứ hai có bài kiểm tra sáng dậy thật sớm tới thư viện chiếm chỗ ngồi trước, đều là những hồi ức thật đẹp đẽ.
Ai, chúng ta cuối tuần đến thành phố H du lịch đi, tính làm kỉ niệm tốt nghiệp, được không? Bạn cùng phòng B đề nghị.
Được đó, tớ không thành vấn đề, các cậu thì sao? Bạn cùng phòng A phụ họa.
Tớ cũng có thể, Tiểu Phỉ thế nào?
Tớ... Cô có chút ngập ngừng, suy cho cùng thì cô đang là Phu nhân Cao .
Đi mà, Tiểu Phỉ, chúng ta bốn người đi chơi cùng nhau.
Cô không đỡ nổi tiếng năn nỉ của đám bạn, liền đáp ứng rồi mới về.
Chờ cô về nhà, Cao Đạm đã đeo tạp dề đang nấu cơm.
Đã về rồi.
Ừ, chuyện bệnh viện giải quyết thế nào rồi?
Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.
Đi rửa tay đi, ăn cơm.
Ở trên bàn ăn, An Hân Phỉ đề cập đến chuyến đi du lịch ở thành phố H với bạn cùng phòng cuối tuần. Tay cầm đũa của Cao Đạm dừng một chút, chỉ nói câu: Anh không đồng ý .
Cái gì?! Nói cô không kinh ngạc là nói dối, cô không nghĩ tới anh sẽ không đồng ý, hơn nữa lại còn rõ ràng là không vui vẻ.
Anh nói, anh không đồng ý. Anh dứt khoát buông chén đũa, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng cô.
Vì sao vậy?
Không vì sao cả.
Anh, anh không nói đạo lý.
Như vậy anh xin hỏi em, lúc em đáp ứng chuyện này có nghĩ tới việc hỏi ý kiến của anh hay không? Em lại có chú ý hay không, hiện tại em là vợ của anh?
Vậy thì thế nào, chúng ta cũng chỉ là có quan hệ mang thai hộ, anh dựa vào đâu mà muốn can thiệp tự do của em? Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, cô liền ngay tức khắc hối hận, cô muốn giải thích, không phải, không phải như thế, nhưng mà lời nói ra không thể rút lại được.
Quả nhiên, nghe cô lên án như thế, sắc mặt Cao Đạm âm trầm đáng sợ, làm như đang đè xuống cơn giận của mình Em không cần phải nói, anh bảo không được là không được.
Anh! An Hân Phỉ phát hỏa, mở toang cửa chạy ra ngoài.
Cao Đạm ngồi trên ghế, tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh toàn bộ nổi lên, tay dùng sức một cái, chiếc đũa đáng thương gặp họa phân thây.
Tiểu Phỉ, em đến cùng là muốn anh giữ lấy em như thế nào? Một tiếng thở dài yên lặng quanh quẩn trong không khí, dường như không thể nghe thấy.