Hồi này nói đến đoạn,Tà Dị Nhân đứng giữa thế trận phòng thủ nghiêm ngặt do quần hảo hán sắp đặt,tạo hình,cười khà khà,đưa tay vuốt râu rồi chuyển thành vuốt ngực vì đã trót cạo hết sạch rồi. Y không biết đã kiếm đâu ra một chiếc quạt lông,chỉ về phía Độc Cô Cầu Bại lớn tiếng nói:
- Hahaha! Độc Cô lão tử,thiên binh đã tới sao ngươi còn không xuôi tay chịu trói. Chẳng lẽ rượu mừng không uống ngươi lại chọn rượu phạt hay sao?
Độc Cô Cầu Bại ưỡn ngực chỉ tay trả lời y dõng dạc,dáng đẹp như trong phim truyền hình nhiều tập của TVB:
- Hừm! Ta dù có chết cũng phải quyết phá tan gian mưu của ngươi mà giải cứu cho Thế Giới.
Câu này lão nói suôn sẻ một lèo,chính khí ngời ngời như vậy là nhờ năm xưa hâm mộ bộ truyện tranh Bảy viên ngọc rồng. Lão đọc thích nhất là đoạn Songoku đối đáp với Xên bọ hung rồi hai bên mới xông vào oánh nhau túi bụi. Đoạn này lão đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần nên thuộc làu làu luôn,nay mới có dịp sử dụng tới. Thực trong đời không biết liệu còn có dịp nào tốt hơn.
Nói xong câu đấy bỗng lão chợt động tâm. Đang có khá đông người di chuyển về hướng này,ắt rằng viện binh phe kia lại đang đổ tới rồi. Hic,trước mắt toàn cao thủ tuyệt đỉnh,muốn toàn thây sau trận chiến đã khó rồi,nay lại thêm một đám nữa tới thực không biết thế nào. Phía bên kia,Tà Dị Nhân và người hâm mộ bấy giờ mới phát hiện ra có người đang kéo tới. Bọn chúng hỉ hả chỉ trỏ về phía lão Độc Cô bàn tán,đại ý rằng phen này lão chết chắc. Độc Cô Cầu Bại nhìn về phía Vương Trùng Dương đang trị thương cho Lâm Triều Anh. Nàng thụ thương hai lần liên tiếp nên thương thế rất nặng,ắt khó thể hồi phục kịp thời. “Có chết thì cùng chết!” lão tự nhủ.
Đúng lúc đó nhóm người kia cũng vừa tới nơi. Cả bọn tổng cộng độ chục người,dẫn đầu là Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông và Nhất Đăng Đại Sư. Những người vừa tới đã lao bổ tới phía Độc Cô Cầu Bại và Vương Trùng Dương. Độc Cô lão gầm lên một tiếng lập tức chuẩn bị xuất chiêu nghênh đón. Chỉ thấy Châu Bá Thông la oai oái,xua xua tay như xuất chiêu Song Thủ Hỗ Bác:
- Oái! Oái! Độc Cô lão dừng tay. Đều là người mình cả!
Độc Cô Cầu Bại nghe vậy liền thu chiêu về,đảo mắt quan sát,máu thông lên não,phân tích tình hình,lập tức hiểu ra vấn đề. Bọn Châu Bá Thông,Nhất Đăng đại sư cùng Toàn Chân Thất Tử đều ít nhiều có tu luyện qua Tiên Thiên Công. Lại được sự nhắc nhở của Vương lão trước khi đi nên đã thoát khỏi ảnh hưởng của Nhiếp Hồn Đại Pháp.Bọn họ tiềm phục trong hàng ngũ địch nhân đợi cơ hội giải cứu quần hùng,cái này Triệu Chí Kính nói vô tình thế nào lại đúng. Hiện tại sự chênh lệch lực lượng cũng đã giảm bớt. Tình hình cũng đã khả quan hơn phần nào rồi. Ái chà,Tiên Thiên Chân Khí mới thật lợi hại làm sao,ngoài tác dụng với võ công còn có thể nâng cấp cả cây cả chip của Độc Cô lão chỉ trong một thời gian ngắn,khiến lão chỉ thoáng nhìn sự việc thôi cũng đã nắm bắt được tình hình. Độc Cô lão nhẩm tính,nếu hôm nay thoát khỏi nạn kiếp này ắt sẽ thử lên kinh ứng thí Olympic Toán học xem sao,biết đâu sau lại dành được giải thưởng lớn,mang vinh quang về cho đất nước như anh Châu thì sao? Nghĩ đến đây lão sướng quá há hốc miệng,tay chống nạnh,ngửa mặt lên trời cười ha há!
Đúng khi này tiếng Lão Ngoan Đồng vang lên:
- Chúng đệ tử! Mau lập Thất Tinh Bắc Đẩu Trận! Hây ya!
Bọn Mã Ngọc,Khưu Xứ Cơ nghe sư thúc phát hiệu lệnh lập tức thi hành ngay. Kẻ chạy đông,người chạy tây,người lộn san tô người nhảy tưng tưng làm nền trông rất bắt mắt. Chỉ trong phút chốc Thất Tinh Bắc Đẩu trận đã hình thành,chứng tỏ họ đã tập luyện rất thuần thục không biết bao nhiêu lần. Trận này mượn vào thế của bảy vì sao trên chòm thất tinh,nói nghe thì có vẻ kinh,chứ thực chất giống như đội hình kim tự tháp của các đội cổ vũ ngày nay thường làm. Dưới đế trụ là bốn người,tầng trên là hai người,trên cùng là Thanh Tĩnh Tản Nhân Tôn Bất Nhị. Chưa biết uy lực trận này thế nào thế nhưng chỉ cần nhìn sáu ông đàn ông đứng dưới váy của một mụ đàn bà là Độc Cô lão đã biết phong thủy không tốt,trận này khó mà lâu bền được rồi. Nghĩ đến đây,lão lại thêm một mình thảng thốt. Cái gì mà phong thủy,cái gì mà lâu bền? Tại sao tự nhiên lão lại có những suy nghĩ,kiến giải về vấn đề này? Phải chăng lại là do Tiên Thiên Chân Khí cải tạo kinh mạch lẫn não bộ,kích phát trí tuệ tiềm ẩn trong lão?
Phía bên kia chiến tuyến,Đại Thánh Tà Dị Nhân quát lớn:
- Tướng nào ra phá trận này cho ta?
Y vừa dứt lời,lập tức tả Dương Quá,hữu Tiểu Long Nữ đồng loạt múa kiếm lao vào phá trận. Phu phụ Dương,Long tâm đầu ý hợp,song kiếm hợp bích uy thế kinh nhân,dốc toàn lực quyết phá trận lập công đầu. Các hảo hán khác chậm chân hơn bị họ vượt mặt đều lắc đầu tiếc rẻ mà quay về bản trận.
Lại nói chuyện Dương Quá bên phải,Tiểu Long Nữ bên trái cùng lúc tấn công vào hai bên hông của Thất Tinh trận. Hai cửa này là hai cửa trọng yếu vốn do Mã Ngọc và Khưu Xứ Cơ mỗi người một bên trấn giữ,lại thêm Đàm Xứ Đoan và Lưu Xứ Huyền bọc lót hỗ trợ thực kín kẽ vô cùng. Chỉ nghe tiếng binh khí va nhau choang choảng,cát bụi bốc mù trời. Châu Bá Thông ghé sát Độc Cô lão hỏi rằng:
- Trận này tỷ lệ bóng bánh ra sao huynh?
Độc Cô lão chỉ mất nửa giây tính toán lập tức bật ra kết quả:
- Dương,Long chấp hai đứt. Đặt một ăn không phẩy tám lăm.
Nhân bảo như thần bảo. Lão vừa dứt lời Thất Tinh Trận đã bị hai người kia phá cho tan tác. Nguyên bảy đồ đệ của Vương Trùng Dương xuất thân khác nhau,tính cách cũng chẳng chút tương đồng,Vương lão lại cũng không công tâm mà đứa yêu,đứa ghét,đứa cho làm Tổng Giám Đốc đứa lại bắt hành nghề xà ích nên chúng trong bụng đã ngầm ganh ghét nhau từ trước. Việc thi đấu đồng đội lại cốt ở tính tập thể,lấy âm bổ dương,lấy cương bổ nhu hỗ trợ lẫn nhau,bảy người vì một người,một người vì bảy người. Dương Quá và Tiểu Long Nữ hai người vốn võ công đã thuộc hàng siêu cao thủ,cả bọn này có đồng tâm hiệp lực còn chưa chắc đã trụ nổi nói chi tới việc lòng người ly tán,có ý hãm hại lẫn nhau. Chỉ thấy Mã Ngọc trúng phải một chưởng của Dương Quá,Khưu Xứ Cơ ăn một đá của cô Long. Hai người cùng lúc bay ngược ra sau,lộn mèo dưới đất mấy vòng,máu phun có vòi. Kim tự tháp bị sụt hai góc biến ra Tháp Rùa,thế trận đã vỡ,chẳng mấy chốc cả năm người còn lại cũng thọ thương lăn lóc mỗi chú một góc. Độc Cô Cầu Bại thấy vậy cả kinh vội lao ra chặn đánh phu phụ Dương Quá để Châu Bá Thông cứu bọn bảy người kia về một góc mà dưỡng thương. Vừa kéo Trọng Thương Thất Tử dồn vào một góc,Châu Bá Thông vừa nghĩ thầm: “Độc Cô lão quả là cao thủ của cao thủ trong giới đỗ bác. Chỉ nhìn sơ thế trận mà đoán được kết quả rồi. Nếu chút có cơ hội ắt phải xin lão cho một con số mà cắm nhà đánh lô mới được.”
Lại nói chuyện,Độc Cô Cầu Bại nhặt lấy thanh trường kiếm của Trường Xuân Tử khi nãy làm rơi,lấy một đấu hai đánh với phu phụ Dương,Long. Chiêu Song Kiếm Hợp Bích của hai người này một thời vang danh vô địch thiên hạ nào phải tầm thường. Lại thêm thời gian mấy chục năm rồi họ được sống cùng nhau khiến họ am hiểu tường tận nhau đến từng chân tơ kẽ tóc,tâm ý tương thông không sao kể xiết. Ví như chỉ cần Long Nữ chau mày là Dương Quá hiểu ngay nàng sắp nhắc đến chuyện tiền bạc khó khăn,giá xăng giá điện đều lên mà liệu nộp thêm tiền chứ chẳng để nàng phải nhắc. Hay Dương Quá hơi thở có mùi rượu,về tới nhà là quát tháo to tiếng, là nàng biết rằng chàng cậy mới lĩnh lương,lại sắp đòi hỏi mình đây mà vội sấp ngửa đi tắm táp chuẩn bị cho tiệc vui sắp đến. Hoặc giả bây giờ có bịt mắt một người thì ắt vẫn có thể điểm trúng nốt ruồi trên người người kia. Yêu nhau,hiểu nhau tới như vậy thì Song Kiếm Hợp Bích không đạt tới mức thông thiên tuyệt địa mới là lạ.
Hai người một công một thủ hoán đổi nhau liên tục,sau lại có lúc cùng công,rồi lại có lúc cùng thủ đều đặn liên hoàn,Độc Cô lão dù thân mang tuyệt nghệ Độc Cô Thập Kiếm,lại có Tiên Thiên Chân Khí âm dương dồi dào hộ thể vậy mà cũng chỉ miễn cưỡng mà giữ được thế quân bình. Lão tự biết cứ dùng dằng thế này thì thật không ổn. Nếu để phe kia quần hảo hán sốt ruột mà ào lên cả bọn thì tính mạng mình coi như khó giữ. Nghĩ sao làm vậy,lão hít một hơi chân khí liên tiếp chém ra chín kiếm. Chín kiếm này lão dụng tới bảy tám thành công lực đánh ra,uy lực vô cùng. Chiêu xuất ra có sau có trước mà lại như cùng một lượt tấn công phu phụ Dương Quá từ những phương vị vô cùng khó đoán định. Vợ chồng nhà kia thấy chín kiếm này quá bá đạo nào dám trực diện nghênh đỡ,cùng lúc lui lại liền bốn năm bước thoát ra khỏi tầm kiếm khí. Độc Cô lão thấy tuyệt chiêu không làm phương hại gì được đến đối thủ thì cũng hơi hụt hẫng tâm lý mà không dám ham tấn công,sợ hở cánh lại bị phản công thì nguy.
Hai người này vừa lui lại lập tức phía sau,Tà Dị Nhân lớn tiếng kêu lên:
- Các huynh đệ,có ai ra thu phục lão Độc Cô cho ta?
Chỉ một hành động này đã cho ta thấy Tà Dị Nhân quyết dùng chiến thuật Xa Luân Chiến mà hạ cho bằng được Độc Cô Cầu Bại.
Một bóng người như điện xẹt rẽ hàng lướt ra,chạy Đông chạy Tây một hồi khiến quần hào hoa mắt,quay sang thì thào hỏi rằng tướng kia là ai vậy? Tất cả đều lắc đầu kêu không,không em có biết gì đâu. Sau tới khi gã dừng lại mọi người mới ồ lên ngạc nhiên,thì ra đó là Đoàn Dự với màn biểu diễn khinh công Lăng Ba Vi Bộ. Tà Dị Nhân thấy người xuất trận là Đoàn Dự thì trong lòng lấy làm hài lòng lắm,gật gù vuốt ngực mà chỉ trỏ ngợi khen. Trương Vô Kỵ dù là đời trước nhưng tuổi tác cũng ngang với Đoàn Dự,mắt thấy họ Đoàn xuất trận,tai nghe chủ soái khen ngợi gã thì cũng ngứa ngáy tay chân mà xin ra hợp sức. Tà Dị Nhân cũng ưng thuận mà cho chàng ứng chiến.
Độc Cô Cầu Bại lại một lần nữa rơi vào thế một già chọi hai trẻ thực khó xử vô cùng. Trong đầu lão chợt nảy ra một câu hỏi: “Liệu rằng cứ đánh mãi thế này có phải là một giải pháp tốt? Nếu không đánh thì phải làm thế nào đây? Bộ óc ưu việt siêu thông minh của lão dù đã hoạt động gần hết RAM mà nhất thời cũng không thể nghĩ ra một phương cách nào trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.”