Lại nói chuyện chưởng phong của Vương lão như dời non lấp bể tấn công kẻ mà có gọi tên ra cũng chẳng ai biết là ai,Đại Thánh Tà Dị Nhân. Một chưởng này hội đủ tu vi võ công một đời của lão,những tưởng xuất ra thì Tà Dị Nhân ắt bỏ mạng dưới tay mình. Ngờ đâu giữa chừng lại có một người quát tháo,giọng vừa quen lại vừa lạ:
- Không được hại chúa ta!
Người vừa ra tay thật bất ngờ lại là Toàn Chân Tập Đoàn Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị Phu Nhân,đồng Chủ Tịch Danh Dự Tập Đoàn Cổ Mộ Lâm Triều Anh đỉnh đỉnh đại danh.
Thì ra Tà Dị Nhân đã có hậu chước,thảo nào mà y dám dương dương tự đắc ngồi tranh biện với Vương Trùng Dương như vậy. Phải biết,Vương lão tuy thân thọ trọng thương nhưng thân là cao thủ siêu cấp,toàn chơi ở giải ngoại hạng hoặc Champion League chứ nào phải tay mơ,tiên thiên chân khí của lão lại có dị năng giúp thương thế nhanh chóng phục hồi nhanh hơn người bình thường. Trong khi đó như đã phân tích ở các phần trước,Tà Dị Nhân tuy Tâm thuật cao tuyệt nhưng do bận đi Spa dưỡng da,tắm trắng,cắt tóc,làm nail nên nào có thời gian luyện nội công hay chiêu thức gì. Vậy nên võ công của y so với Vương lão thì nào khác đom đóm so với mặt trời,búng phát là chết chứ chẳng đùa.
Nói tiếp đoạn luồng chưởng lực dương cương của Vương lão đánh sắp trúng mục tiêu thì bị kình khí âm nhu của Lâm Triều Anh chặn đứng. Công lực không tự nhiên sinh ra,cũng không tự nhiên mất đi mà nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Cả hai luồng chưởng phong ấy va chạm với nhau lập tức sinh ra một tiếng nổ lớn. Và không hiểu là duyên hay là số,là may hay là rủi,vụ nổ xảy ra đúng trên huyệt Đan Điền của Độc Cô Cầu Bại,khi này đang bị che dấu ngụy trang dưới đống lá khô.
Độc Cô Cầu Bại nãy giờ nằm bất động bên dưới nghe ngóng theo dõi diễn biến phía trên. Lão bị Tà Dị Nhân ngồi trên bụng dưới,cảm giác bàng quang bị chèn ép thực khó chịu vô cùng. Hai luồng kình khí âm dương bên trong vẫn không ngừng giao kích,đấu đá lẫn nhau. Đúng lúc xảy ra vụ nổ khi hai nguồn khí ấy đang ở mức cân bằng vô cùng vi diệu,không bên nào lấn át được bên nào. Tình huống khi này không nói thì ai cũng biết chứ nói ra thì thực sự là hung hiểm vô cùng. Tỷ như Tiên,Ma nhị khí của lão không cân bằng,vụ nổ vừa rồi ắt sẽ khiến lão rơi vào tình trạng Dương siêu hoặc Âm siêu,khiến cơ thể hoặc bị hàn khí đóng băng kinh mạch,hoặc bị nhiệt khí khiến cho cơ thể bốc cháy hoặc nổ tung. Thần tiên cũng khó cứu.
Ấy vậy nhưng đã nói rồi là may mắn làm sao,vụ nổ lại xảy ra vào lúc nhị khí cân bằng mà hay nữa là lại đúng trên huyệt Đan Điền của lão. Sức ép của vụ nổ do va chạm âm dương gần giống như một vụ Big bang thu nhỏ, tạo thành một lỗ đen tại huyệt Đan Điền hút sạch hai luống chân khí đang đánh nhau đấy,nhào trộn,hòa quện một hồi rồi sinh ra một luồng chân khí mới,dung hòa cả âm lẫn dương. Luồng chân khí đó từ Đan Điền trong phút chốc lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trên châu thân Độc Cô lão,khiến lão thấy như được tái sinh vậy. Sự kỳ diệu này vốn chỉ một mình Độc Cô Cầu Bại nhận thấy mà thôi. Cơ thể đã có thể hoạt động trở lại,hô hấp cũng đã có thể điều khiển được như bình thường.
Lão hít sâu một hơi như chưa bao giờ được thở vậy. Tức thì bụi đất,lá cây,côn trùng ùa vào mũi khiến lão ho sặc sụa. Độc Cô lão lồm cồm bò dậy tức thì,khom mình ho với khạc nhổ một thời mới hết. Lão ngửng dạy,lấy tay áo quệt nước mắt vẫn đang dàn dụa mà nhìn ngó xung quanh. Ái chà,này cỏ này hoa,này chim này bướm,này mây này trời mọi thứ mấy chục năm nay lão vẫn thấy mà bây giờ sao trông khác thế. Lão nhìn rõ từng con kiến bò trên cành cây ở tít xa kia,tai lại nghe tiếng nước chảy róc rách,chắc ở tận nơi chân núi có người đang đi bậy chứ quanh đây làm gì có sông suối gì. Độc Cô lão trong lòng vui sướng,bật lên tiếng hát khe khẽ:
- Róc rách,róc rách,nước luồn qua khóm trúc…
Tiếng Vương lão chợt vang lên bên tai lão:
- Ặc! Lão khùng này! Sao giờ này còn vui vẻ hát hò cái nỗi gì?
Độc Cô lão nghe thấy vậy mới giật mình nhớ ra,quay lại nhìn quanh quất quan sát tình hình. Cảnh tượng trước mắt thật hãi hùng thê thảm,Vương Trùng Dương và Lâm Triều Anh hai người đều thọ nội thương trầm trọng sau pha va chạm vừa rồi. Vương lão nằm vắt vẻo trên một cành cây gần đó,mũi miệng đều rỉ máu tươi đang ngó nghiêng tìm đường leo xuống. Phía còn lại,Lâm Triều Anh toàn thân mềm nhũn,vạt áo trước ngực sũng máu,hai mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía Tà Dị Nhân tha thiết và trìu mến. Nàng gắng gượng thều thào:
- Ộp pa! Người không sao chứ!
Tà Dị Nhân đang đứng phủi bụi đất dính đầy trên đầu tóc áo quần,quay qua cười hì hì.
- Ta không sao? Đa tạ đạo cô quan hoài. Người cứ nghỉ ngơi đi.
Lâm phu nhân nhận được ánh mắt,nụ cười của y,lại thấy y tỏ ý quan tâm tới mình thì sung sướng tới độ hai mắt long lanh,cười toe rồi gục xuống. Tà Thuật của Tà Dị Nhân thật quá khủng khiếp. Người trúng phải tới lúc sắp chết rồi vẫn không thể thoát khỏi mị lực của y.
Tà Dị Nhân bất chợt quay lại toe miệng cười với Độc Cô lão:
- Thì ra nãy giờ ta ngồi trên người lão huynh mà không biết. Thực ngại quá! Cho ta xin lỗi nha!
Nụ cười của y lập tức tỏa nắng chói chang,Nhiếp Tâm Thuật cùng đó phát huy công tới lão bằng cả hai đường âm thanh và hình ảnh. Độc Cô lão nheo nheo mắt nhìn y cho đỡ chói:
- Ngươi còn muốn dở trò ư? Không xi nhe gì với lão gia nữa đâu. Khôn hồn thì đầu hàng đi rồi giải khai Tâm thuật cho tất cả mọi người. Nếu không đừng hòng sống sót rời khỏi đây.
Tà Dị Nhân vẫn nhe nhởn cười:
- Tâm Thuật của ta vốn không thể giải khai. Ngươi có giết ta cũng chỉ khiến cho quần hùng phẫn nộ tìm tới ngươi mà trả thù thôi. Thử đụng đến một sợi lông chân của ta xem,từ giờ đến cuối đời ngươi ắt sẽ không có một ngày nào yên thân đâu. Haha!
Độc Cô Cầu Bại nhíu mày suy nghĩ. Lời y nói không phải không có lí lẽ,nếu manh động ra tay hạ sát y,e rằng lợi bất cập hại,hiểm họa trùng trùng. Tà Dị Nhân khi này cũng quan sát lão chòng chọc một hồi,rồi y lôi ra một cái kính đeo lên mà dòm lão. Y ré lên một tiếng quái dị.
- Óe! Dường như ngươi đã có nhiều thay đổi. Tiên thiên khí công của ngươi khi trước kém xa lão Vương,nay lại đột nhiên khởi sắc khác thường như vậy? Haha,vậy thì tốt rồi.
Y cười thêm một chặp cho ra vẻ hoành tráng,rồi trước sự ngẩn ngơ của Độc Cô lão y nói tiếp:
- Vương Trùng Dương hắn giờ đã trọng thương,may mắn rằng lại có ngươi thế vào chỗ đó. Độc Cô lão,nếu ngươi chịu theo bổn Đại Thánh ta sẽ tha chết cho ngươi và các bằng hữu của ngươi là Vương,Lâm,Lý ba người. Đảm bảo sự yên ổn của ba người cả đời luôn. Thế nào,chịu hem?
Độc Cô lão còn đang phân vân chưa biết đối đáp thế nào cho xì tin thì Vương lão cất lời xen ngang:
- Lão Độc Cô,ngươi chớ tin lời y. Nếu Thiên Địa Môn mở ra,e rằng cả Thế giới này cũng sẽ bị tiêu diệt chứ đừng nói đến chúng ta. Y là thằng điên đó mà! Đừng nghe lời y!
Dứt lời,lão kiệt lực rơi bịch từ trên cành cây xuống đất như một trái mít rụng. Độc Cô lão chạy lại đỡ Vương lão dậy,chỉ thấy lão hai mắt thiêm thiếp,đôi môi run run thốt ra mấy tiếng rồi im bặt:
Độc Cô Cầu Bại vội vận chân khí,từng đợt truyền vào cho Vương lão hồi lâu vẫn không thấy lão tỉnh lại. Lão đâm ra sốt ruột,không nề hà chi nữa mới một tay vén râu mình,tay kia vén râu Vương lão mà miệng áp miệng hô hấp nhân tạo,sử đòn Cửu Cung Liên Hoàn Ám học lỏm được khi trước. Chỉ thấy,Vương lão ho cái khục,lập tức tỉnh dạy ngay,kêu réo ầm ĩ. Độc Cô Cầu Bại thấy cách này hiệu nghiệm,lập tức để Vương láo đó tự điều tức chân khí,còn mình chạy sang sơ cứu cho Lâm Triều Anh. Chạy được nửa đường thì thấy tiếng Vương lão cuống cuồng kêu:
- Độc Cô lão đừng manh động. Cứ để ta liệu thương cho nàng. Lão đừng có sớ rớ! Lão lo đối phó với bọn chúng đi!
Độc Cô Cầu Bại lòng thầm than tiếc rẻ,lại hơi ngạc nhiên khi Vương lão kêu Tà Dị Nhân là bọn chúng nên quay qua nhìn. Thì ra không phải vô cớ mà lão Vương nói vậy. Từ lúc nào bên cạnh Tà Dị Nhân đã xuất hiện hơn chục người. Già có,trẻ có,nam có,nữ có. Tất cả đều là những người lão quen biết cả.
Dương Quá,Tiểu Long Nữ,Đông Tà,Trương Tam Phong,Tiêu Phong,Trương Vô Kỵ,Thạch Phá Thiên cùng lố nhố một đám hắc y nhân đang tạo thành thế trận vây quanh Tà Dị Nhân hòng bảo vệ cho y. Ánh mắt ai nấy tràn đầy quyết tâm,liều chết bảo vệ chủ tướng.
Đứng vòng ngoài,không trong sơ đồ chiến thuật là Quách Tỉnh,Vi Tiểu Bảo,Đoàn Dự,Hư Trúc,Nhậm Ngã Hành,Lệnh Hồ Xung,Tiêu Dao Tử tất cả bảy người,vừa đủ số đăng ký đá dự bị. Với lực lượng hùng hậu thế này,Độc Cô Cầu Bại dù có Tiên Thiên Chân Khí version mới đang chạy rần rật trong cơ thể cũng không thể thấy nắm được một phần thắng lợi. Lão muốn bỏ chạy thì quả thực không quá khó,thế nhưng còn Vương,Lâm hai người,lại còn tính mạng của hàng vạn nhân sỹ võ lâm nữa,làm sao có thể bỏ.
Độc Cô lão nghĩ tới đây bèn gạt đi bỏ ý định bỏ trốn,hít sâu một hơi lấy tinh thần. Song mục lão ánh lên tia tự tin vô đối,quyết phen này xả thân vì Thiên hạ.