Ngón tay gầy guộc bấu chặt vào khung cửa sổ, Kiều Thất vừa nín thở nhìn chằm chằm bóng người kia, vừa cẩn thận né sang một bên.
Hắn sợ đối phương lại mẫn cảm phát hiện ánh mắt mình, đột ngột dừng bước mà quay đầu nhìn về phía này.
Khi phát giác bóng người kia quả nhiên khựng lại một thoáng, Kiều Thất căng thẳng đến mức bàn tay run lên, bấu lấy khung cửa sổ càng thêm chặt.
Nhưng mà người kia chỉ hơi dừng lại, rồi cũng không có động tác dư thừa gì, rất nhanh liền tiếp tục đi vào bụi hoa.
Trong phòng thoang thoảng mùi hoa, cùng hương vị ngoài sân hoà làm một. Thị lực của Kiều Thất căng đến cực hạn, nhưng khi bóng người đã hoàn toàn bước vào trong bụi hoa, hắn liền không còn nhìn thấy được cái bao tải kia nữa.
Khẽ mím môi, Kiều Thất sốt ruột mà nhón gót, nhưng vẫn chỉ có thể trông thấy vòng ngoài của khóm hoa, cùng nửa thân trên của nam nhân thỉnh thoảng lộ ra, căn bản không biết đối phương đang làm gì trong đó.
Hắn chỉ có thể dựa vào chuyển động bất thường của khóm hoa, mơ hồ đoán nam nhân có lẽ đang cúi xuống làm gì đó.
Ngón tay bấu lấy bệ cửa sổ càng ngày càng siết chặt, Kiều Thất thấp thỏm nhìn chăm chăm vào cảnh tượng mà bản thân không sao thấy rõ. Đến khi mơ hồ cảm giác đối phương đã xử lý xong, lại một lần đứng thẳng dậy, lần này lại dừng rất lâu, tựa hồ như đang cúi đầu quan sát, thưởng thức thứ gì đó. Trái tim Kiều Thất nảy lên kịch liệt, vội vàng khom người ngồi thụp xuống dưới cửa sổ.
Một hồi lâu sau, hắn mới thận trọng hé cửa sổ ra, nhô cái đầu nhỏ ra ngoài.
Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ căng thẳng bất an, hắn lo sợ mà đảo mắt nhìn quanh. Chỉ khi xác định bên ngoài không còn bóng người, Kiều Thất mới khẽ thở ra một hơi dài.
Ánh mắt căng chặt, Kiều Thất nhìn về nơi nam nhân vừa đứng yên rất lâu.
Trong bao tải kia rốt cuộc là cái gì? Người nọ rốt cuộc vừa mới làm gì trong bụi hoa?
Một loạt nghi vấn ùn ùn kéo đến, khiến Kiều Thất do dự.
Nghĩ cũng biết, nếu hắn mạo hiểm qua đó xem xét, chắc chắn sẽ đối diện nguy hiểm không nhỏ, thậm chí có thể bị phát hiện.
Thế nhưng...
Cánh môi vốn đỏ hồng bị hắn mím đến tái nhợt.
Hắn lại không cách nào làm ngơ.
Vạn nhất ở nơi đó thật sự cất giấu manh mối mấu chốt thì sao?
Trong chốc lát do dự, Kiều Thất hít sâu mấy hơi, cắn khẽ môi, cuối cùng vẫn quyết định phải đi xem một chút.
Hắn liếc nhìn cửa phòng, đôi mày chau lại.
Chắc chắn không thể theo cách bình thường mà đi ra, quá rõ ràng, hành tung của hắn vừa ló ra ngoài đã bị chú ý ngay.
Vị quản gia kia, lúc nào cũng để ý sát sao đến hắn.
Hơi thở gấp gáp, Kiều Thất cúi người nhìn xuống dưới cửa sổ. Phòng hắn nằm ở tầng hai, thật ra khoảng cách với mặt đất cũng không tính là cao.
Trực tiếp trèo từ cửa sổ xuống, tựa hồ cũng có thể làm được.
Trong lòng nghĩ vậy, Kiều Thất cụp mắt, tìm kiếm chỗ có thể đặt chân hoặc thứ có thể bám lấy trong chốc lát, hàng mi khẽ run run theo nhịp bất an.
[Hệ thống, ngươi có thể giúp ta không?] Âm cuối mang theo run rẩy, Kiều Thất hướng hệ thống tìm kiếm sự trợ giúp.
Đầu quả tim run rẩy, hệ thống dường như đã quên mất những quy tắc vốn phải tuân thủ, rất nhanh trả lời, mang đến cho Kiều Thất cảm giác an toàn khiến hắn hạ quyết tâm: [Đương nhiên.]
Cả quá trình coi như thuận lợi ngoài ý muốn. Khi Kiều Thất thành công chạm chân xuống đất, gió vừa vặn cuốn đi lớp mồ hôi mỏng giữa trán hắn.
Lo sợ giày sẽ dính bùn đất hoa cỏ để lại dấu vết, lại e tiếng đế giày chạm đất quá rõ ràng, hắn dứt khoát tháo bỏ, chỉ mặc tất mỏng, khoác thêm chiếc áo lót đơn bạc rồi vội vã chạy ra ngoài.
Thời gian hắn lén ra ngoài càng lâu, khả năng bị phát hiện càng lớn.
Xác định xung quanh không có bóng người, Kiều Thất hạ thấp bước chân, lao thẳng đến nơi mục tiêu.
Chỉ là, Lâm gia quả thật quá rộng, bụi hoa lại chiếm diện tích lớn đến bất ngờ. Hắn cẩn trọng luồn lách tiến vào, vẫn tiêu hao nhiều thời gian hơn dự liệu.
Mồ hôi bắt đầu túa ra, thấm ướt lớp vải mỏng.
Cuối cùng, Kiều Thất cũng tới được nơi cần đến.
Chưa kịp quan sát, khứu giác nhạy bén của hắn đã bắt được một tia hương vị... là mùi máu tanh nhàn nhạt.
Sắc mặt hắn lập tức tái đi, trái tim đập loạn, không tự chủ nhớ lại liên tưởng lúc vừa đặt chân vào Lâm gia.
Chẳng lẽ... những thi thể kia thật sự bị chôn dưới lớp đất trong bụi hoa này?
Không biết do mùi hoa nồng nặc quẩn quanh, hay do tự huyễn tưởng cảnh tượng phim kinh dị, đầu óc Kiều Thất thoáng chốc choáng váng.
Hắn gắng gượng tiến lại gần chiếc bao tải bị vứt trên mặt đất. Nơi đó bây giờ hiển nhiên đã rỗng tuếch.
Trong tình cảnh hiện tại, nếu muốn xác nhận suy đoán của bản thân, hắn chỉ có thể đưa tay ra kiểm tra.
Ngón tay run rẩy chạm tới mép dưới bao tải, nhưng thứ dính nhớp ướt át trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Ngay lúc Kiều Thất vẫn còn thấp thỏm run sợ, âm thanh lạnh băng của hệ thống đột ngột vang lên, khiến toàn thân hắn chấn động run lẩy bẩy: [Có người từ tầng hầm ngầm đi ra.]
Trái tim như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực, Kiều Thất nghe theo gợi ý của hệ thống, luống cuống lao về phía một gốc đại thụ gần khóm hoa rậm rạp. Nơi này miễn cưỡng có thể che giấu thân hình.
Gió rít bên tai, bàn chân không giày giẫm lên đất ẩm nhói đau. Hắn ôm ngực ngồi xổm, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
Trong lòng chỉ còn một suy nghĩ, hắn thật sự quá xui xẻo trong phó bản này.
Trái tim đập dồn dập, mái tóc ướt mồ hôi dính sát vào gò má. Từng sợi lông tơ sau gáy dựng đứng.
Xui xẻo đến mức đã vượt quá bình thường.
Bất kể làm gì, hắn dường như đều sẽ nhanh chóng chạm trán người mà hắn muốn né tránh.
Đồng tử run rẩy, Kiều Thất nghĩ thẫn thờ.
Nếu không phải trước mấy lần kia, cuối cùng đều không thật sự xảy ra chuyện gì, mà trong phó bản này vốn không tồn tại sức mạnh quỷ thần, hắn đã sớm nghi ngờ có một ánh mắt nào đó luôn dõi theo từng hành động của mình.
Trái tim đập càng dữ dội, khi hắn thật sự nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Hắn càng siết chặt bản thân, căng thẳng tới cực điểm.
Căn bản không dám nhìn người đến là ai, chỉ khẩn trương dựng thẳng lỗ tai, thấp giọng hỏi hệ thống.
Khác với lần trước khi có người xông vào phòng hắn, lần này hệ thống nhanh chóng cho câu trả lời rõ ràng: [Lâm Trầm.]
Trong cơn hoảng loạn, Kiều Thất chỉ biết sợ hãi bị phát hiện, hoàn toàn chưa nhận ra được sự khác biệt trong tin tức này.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Hắn kìm nén hơi thở, ép mình thành một cục nhỏ trong bụi hoa.
Đến khi phát giác bước chân dừng ngay cách đó không xa, Kiều Thất lập tức không dám thở mạnh.
Hàng mi run rẩy liên hồi, môi trắng bệch khẽ run, cả người căng thẳng.
Hắn muốn hỏi hệ thống rằng, Lâm Trầm có phải đã phát hiện ra mình không.
Nhưng ngay cả lời này, Kiều Thất giờ khắc này cũng không dám thốt lên, chỉ có thể co rút bản thân thành một tiểu đoàn run rẩy.
Mà trong tầm mắt hệ thống, Lâm Trầm thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ, đã thẳng thừng đem ánh mắt dừng lại trên người Kiều Thất.
Hệ thống do dự có nên nhắc nhở hắn không, nhưng khi thấy Lâm Trầm rõ ràng đang xuất thần, hệ thống lại có chút mâu thuẫn mà âm thầm thở phào rồi lại chau mày.
Trong không khí vẫn chỉ có mùi hoa nồng đậm, tựa như không chút thay đổi.
Lâm Trầm hiếm khi để lộ ra một tia thất thần, đôi mắt rũ xuống, từ trên cao nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ lẩn khuất trong bụi hoa không xa.
Đối phương rõ ràng luống cuống, nhưng gương mặt tinh xảo nổi bật kia, dù dính ít bùn đất loang lổ làm mất đi vài phần sạch sẽ, vẫn không che khuất được khí chất trời sinh thu hút ánh nhìn.
Một tiểu đáng thương, yếu ớt đến giống như con thú nhỏ vừa bị kinh động.
Có lẽ vì hoảng loạn bỏ chạy, cũng có thể vì lạnh lẽo, chóp mũi Kiều Thất hiện giờ ửng đỏ, khiến tầm mắt Lâm Trầm không khỏi dừng lại nơi đó rất lâu.
Không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Thất mà vẫn giữ bình tĩnh.
Hắn quá mức xuất sắc, đến nỗi ép cả vẻ đẹp mộng ảo của rừng hoa xung quanh phải nhạt đi.
Chỉ là...
Trong mắt Lâm Trầm thoáng qua một tia khó hiểu.
Sự chấn động vừa rồi, tựa hồ không chỉ vì dung mạo đối phương. Mà càng giống như một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ, hắn không xác định được rốt cuộc đến từ đâu.
Ánh mắt dừng lại nơi thân hình nhỏ nhắn, nơi làn da tuyết trắng mơ hồ lộ ra dưới lớp áo đơn bạc, nơi đôi chân trần chỉ còn vớ mỏng đã bị bụi đất làm lấm lem... Yết hầu hắn không tự chủ mà lăn xuống, ánh mắt như bị bỏng buộc phải nhanh chóng dời đi.
Mãi một lúc lâu, hắn mới bình ổn lại tâm thần, lại lần nữa liếc nhìn về phía đó.
Hắn có dự cảm rằng, chỉ cần mình bước thêm vài bước, Kiều Thất nhất định sẽ hoảng sợ đến run rẩy, hàng mi loạn run, đôi mắt xinh đẹp kia cũng sẽ vội vàng nhắm chặt lại, đáng thương đến cực điểm, mà đồng thời cũng khiến người khác thấy đáng yêu.
Thế nhưng...
Một ý niệm khó hiểu trỗi dậy. Lâm Trầm phát hiện bản thân lại không muốn làm vậy.
Hắn hơi nhíu mày, thu hồi ánh nhìn, nghiêng mắt nhìn về hướng phòng nghỉ.
Ngay lúc Kiều Thất cho rằng Lâm Trầm chắc chắn đã phát hiện ra mình, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa...
Nhưng không hề đi về phía hắn.
Ngược lại, âm thanh ấy dần xa, hướng đến chỗ chiếc bao tải.
Kiều Thất sững sờ, hoảng hốt nhận ra Lâm Trầm đi về phía đó.
Hắn... không bị phát hiện sao?
Trong khi trái tim vẫn đập loạn, sự căng thẳng dần hạ xuống, Kiều Thất chợt nhớ ra điều gì, vội cúi đầu chỉnh lại camera mini giấu trong lớp áo lót, lặng lẽ điều chỉnh góc quay về phía bao tải.
Khoảng cách xa, lại có bụi hoa che chắn, hắn không chắc liệu có thể ghi lại được gì. Nhưng cơ hội như vậy, hắn không thể bỏ qua.
Nhận thấy Lâm Trầm quả nhiên dừng bước tại nơi chiếc bao tải từng nằm, tim Kiều Thất lại thắt chặt.
Hắn bất an lo sợ, không biết tiếp theo liệu sẽ có biến cố gì xảy ra.
Chẳng lẽ... còn có việc chưa kết thúc?
Ngay khi ý nghĩ bất an ấy vừa nổi lên, giọng nói của Lâm Trầm vang lên trong đêm. Thanh âm hơi lạ lẫm, nhưng vẫn mang theo chút ý cười: “Thật là một con mèo nhỏ nghịch ngợm, thích chạy loạn.”
Miêu nhỏ?
Kiều Thất nghe thấy mấy chữ này liền khựng lại, rất nhanh sau đó vang lên tiếng gì đó nặng nề bị nhấc ra khỏi đám cỏ.
Ngay kế tiếp, chính là một tiếng mèo kêu có chút yếu ớt nhưng lại vô cùng thật.
Giống như có tiếng mèo được vuốt ve, xen lẫn âm thanh cho ăn.
Kiều Thất trong thoáng chốc, có chút phản ứng không kịp.
Lâm Trầm dường như chỉ tới cho mèo ăn, rất nhanh, liền truyền đến tiếng bước chân hắn rời đi.
Trước khi rời đi, Kiều Thất còn nghe được đối phương mơ hồ nói thêm một câu: “Nhưng mà, thật đáng yêu.”
Làn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi nhiệt độ vốn vì căng thẳng mà tăng lên.
Sau khi Lâm Trầm rời đi, Kiều Thất quay về vị trí ban đầu, mờ mịt đưa tay sờ soạng đáy bao tải, ngoài chút bụi bẩn thì chẳng có gì, hoàn toàn không giống như hắn đã tưởng tượng.
Hắn tìm quanh bốn phía, nhưng chẳng thu hoạch được gì, bùn đất dưới chân cũng không hề có dấu vết từng bị xới tung.
Chỉ còn lại con mèo kia, cùng vật thể gần đó trông giống như ổ mèo.
Mùi máu tươi nhàn nhạt mà Kiều Thất ngửi thấy ban nãy, quả nhiên là từ trên người con mèo truyền ra.
Có điều, tình trạng của nó cũng không quá nghiêm trọng, vẫn có thể ăn uống hoạt bát.
Ánh mắt Kiều Thất thoáng mờ mịt, lẽ nào tất cả chỉ như vậy thôi sao?
Mãi đến khi, dưới sự trợ giúp của hệ thống, hắn lặng lẽ bò về phòng, tắm rửa qua loa một cái, thay hết bộ quần áo đã dính bẩn, toàn thân ướt nhẹp, hắn vẫn có chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ lại là do hắn nghĩ nhiều, quá nhạy cảm?
Nhưng không hiểu sao, sau khi đích thân đi một vòng, Kiều Thất lại càng thêm bất an.
May mắn là, nhà họ Lâm dường như không có thói quen cùng nhau ăn sáng, ai nấy thức dậy rồi mới nói với quản gia sáng nay muốn ăn gì.
Vì vậy, lúc Kiều Thất không xuống kịp, quản gia cũng không tới gọi.
Khi hắn chậm rãi bước xuống lầu, Lâm Thanh đã không còn ở phòng khách.
Hôm qua nàng bảo quản gia chuẩn bị mua tơ lụa, sáng nay tất cả đã được người hầu cẩn thận ôm đến ngay chân cầu thang tầng ba, rồi Lâm Thanh mang hết vào phòng cất chứa riêng của mình.
“Tiểu thư chưa từng tự tay may đồ trong gian cất chứa quý giá của nàng đâu.” Quản gia khẽ cảm khái bên tai Kiều Thất, “Đây là lần đầu tiên, xem ra nàng thật sự rất coi trọng bộ quần áo lần này.”
Sắc mặt Kiều Thất thoáng trắng bệch: “.” Vị quản gia này, rốt cuộc là đang cảm thán thật lòng, hay cố ý hù dọa hắn vậy!
Kiều Thất hoàn toàn không còn tâm trạng ăn uống, tùy tiện gắp mấy miếng rồi buông đũa.
Không lâu sau, Lâm Trầm lại tới, dẫn hắn sang phòng thí nghiệm, lấy cớ muốn hỗ trợ xem mắt.
Vì chuyện xảy ra buổi sáng, nên khi đối diện Lâm Trầm, Kiều Thất vẫn hơi căng thẳng.
Nhưng đối phương lại rất bình thường, thái độ không có gì đáng để nghi ngờ.
Trong phòng thí nghiệm, nhiệt độ dường như khác biệt, còn thoang thoảng mùi hương lạ mà Kiều Thất chưa từng ngửi qua, khiến hắn bước vào liền cảm thấy khó chịu.
Chỉ có đường nét mơ hồ của những thiết bị, nhưng hoàn toàn không có kiến thức chuyên môn, khiến hắn không thể phân biệt nổi các thiết bị kia là gì.
Thân phận “người mù” khiến Kiều Thất không dám quan sát lung tung, sợ để lộ sơ hở.
Hắn thấp thỏm đi theo Lâm Trầm, chú ý thấy đối phương sau khi bước vào bỗng bản năng nhìn về một góc nào đó, còn dừng lại giây lát. Tim Kiều Thất lập tức siết chặt.
Hắn cũng len lén nhìn sang, nhưng với tầm nhìn hạn chế, chẳng thể thấy rõ được gì.
[Hệ thống, vừa nãy Lâm Trầm nhìn cái gì vậy?]
[...Một số tài liệu bị đóng dấu.]
?
Tài liệu bị đóng dấu?
Cảm giác Lâm Trầm dường như rất coi trọng thứ đó.
Trong lòng vừa đưa ra phán đoán này, Kiều Thất liền muốn biết rốt cuộc trên đó ghi cái gì.
Nhưng rất nhanh, hắn chỉ có thể thầm nhăn mặt.
Hắn vốn đã nhìn không thấy chữ viết, cho dù tìm được cơ hội lại gần, cũng không tài nào biết nội dung trên đó là gì.
Hỏi hệ thống dường như cũng vô ích, giống như bị hạn chế, bằng không lúc nãy đã trực tiếp cho hắn đáp án rồi.
Mang theo tâm tư ấy, Kiều Thất lơ đãng bị Lâm Trầm kéo đi chỗ khác.
Hắn bị đối phương nâng cằm, ngẩng mặt lên. Lâm Trầm cúi xuống, gần gũi quan sát đôi mắt hắn rất lâu, đến khi ngón tay dường như ngây ngẩn mà khẽ chạm vào hàng mi, Kiều Thất mới giật mình hoàn hồn.
Đường nét gương mặt trước mắt gần kề đến mức tim hắn đập loạn, không kiềm được mà mở to mắt. Chợt bắt gặp ánh mắt hơi ngốc nghếch của Lâm Trầm, mặt hắn cũng nóng bừng lên.
Lâm Trầm chỉ ngơ ngẩn nhìn. Môi Kiều Thất hồng nhuận run run, khiến ánh mắt hắn cũng trở nên hoảng loạn.
Kiều Thất định mở miệng hỏi, Lâm Trầm rốt cuộc đang làm gì vậy?
Nhưng ngay tại khoảnh khắc môi vừa khẽ hé, hắn chậm nửa nhịp ý thức được, hình như đối phương đang giúp hắn kiểm tra mắt.
Thế nhưng, khi hình ảnh gương mặt Lâm Trầm in trọn trong mắt, Kiều Thất lại mờ mịt.
Chóp mũi khẽ ửng đỏ, hắn nghĩ.
Bình thường xem mắt... có phải cũng là như vậy không?
Không khí dần lắng lại. Trong cơn mơ hồ, Kiều Thất thậm chí không chắc có phải mình thật sự nghe được nhịp tim Lâm Trầm hay không.
Tiếng tim kia rõ ràng, mạnh mẽ.
Nhưng chính vì quá mức khác thường, nên lại trở nên không chân thật.
Thật sự gần quá...
Một ý niệm ngốc nghếch xẹt qua đầu Kiều Thất.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức dường như không còn khe hở nào.
Trong ký ức, hắn chưa từng ở gần ai như thế. Có lẽ từng có, nhưng khi đó hắn còn đang mù hoặc nhắm mắt, nên không xác định được cảm giác rõ ràng như lúc này.
Đây là lần đầu tiên, hắn cảm nhận rõ rệt đến vậy sự áp bức từ khoảng cách quá gần.
Trong cơn hoảng loạn vô cớ, Kiều Thất thấy tình cảnh quá kỳ lạ, đành trốn tránh bằng cách nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn thêm đường nét gương mặt đối phương.
Giây phút ấy, hắn hoàn toàn không nắm bắt được cảm xúc của Lâm Trầm.
Chỉ nghe thấy nhịp thở của đối phương bỗng trở nên dồn dập, cùng với tiếng yết hầu khẽ trượt.
Ngay sau đó, hơi thở nóng rực của đối phương mơ hồ phả lên khiến Kiều Thất cảm thấy Lâm Trầm giống như bị điện giật, lập tức kéo giãn khoảng cách.
Tiếng bước chân rõ ràng mà có chút hỗn loạn vang lên. Kiều Thất phản ứng chậm nửa nhịp, mới mờ mịt mở mắt.
Lúc này, Lâm Trầm đã đứng cách hắn bảy tám bước.
Hai người vẫn chẳng ai nói lời nào, chỉ lặng im như thế hồi lâu.
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm đối với Kiều Thất mà nói, quả thực vô cùng kỳ lạ.
Hắn còn đang mờ mịt đứng tại chỗ, lông mi khẽ run run, về sau mọi chuyện xảy ra thế nào, Kiều Thất gần như không nhớ rõ.
Chỉ nhớ Lâm Trầm có nói thiếu một chút thiết bị, cần tốn thêm thời gian điều chỉnh.
Lâm Trầm lúc ấy cũng như có phần thất thần.
Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Kiều Thất không quên nhân cơ hội bước tới gần chỗ đặt những tài liệu đã đóng dấu kia.
Cố tình giả bộ bước chân lảo đảo, hắn chống tay vào bàn, thuận thế làm cho chồng giấy xếp chồng trên tài liệu kia tản ra một chút.
Trong lúc ấy, hắn vừa căng thẳng vừa sợ bị phát hiện, cố gắng kéo áo khoác che chắn, để chiếc camera mini cài bên trong có thể kịp thời bắt được vài giây hình ảnh nội dung bị đóng dấu.
Chính hắn không thể xem, chỉ có thể dựa vào ngoại lực.
Hy vọng camera thực sự bắt được thứ gì.
Động tác có phần hoảng loạn, Kiều Thất lo sợ Lâm Trầm nhìn ra manh mối, lại càng sợ đối phương sẽ tức giận vì hắn động vào đồ quan trọng.
Nhưng dường như trong mắt Lâm Trầm, chuyện đó chẳng có gì đáng để bận tâm.
Hắn không coi Kiều Thất là kẻ phạm lỗi, chỉ thuận miệng hỏi “có sao không”, rồi giúp hắn sửa lại quần áo.
Mãi đến khi rời khỏi phòng thí nghiệm, hít thở lại được luồng gió ngoài trời và hương hoa quen thuộc, Lâm Trầm mới như hoàn hồn.
Đi thêm vài bước, hắn bỗng như thuận miệng hỏi: “Kiều Thất, ngươi có thích mèo nhỏ không?”
Thân thể Kiều Thất liền cứng đờ.
Lông mi dày khẽ run, hắn cho rằng Lâm Trầm đã phát hiện điều gì.
Cảm giác căng thẳng quen thuộc lại dâng lên, đại não trống rỗng trong chốc lát, hắn gắng sức giữ bình tĩnh, cố gắng điều chỉnh giọng nói: “Vì sao lại cảm thấy ta thích mèo chứ?”
“Không có nguyên nhân gì cả.” Lâm Trầm rũ mắt nhìn hắn, “Chỉ là cảm thấy, người đáng yêu thì cũng sẽ thích mèo nhỏ đáng yêu.”
Kiều Thất thoáng sửng sốt.
Mãi một lúc sau hắn mới phản ứng, nhận ra “người đáng yêu” trong lời Lâm Trầm, chính là chỉ hắn.
Đây... xem như là khen hắn sao?
Mũi Kiều Thất khẽ động, lọt vào ánh mắt Lâm Trầm, dáng vẻ ấy lại càng thêm đáng yêu.
“Trong bụi hoa có một con mèo, đi xem không?” Khi nói, tầm mắt Lâm Trầm đã hướng đến phương vị quen thuộc kia.
Kiều Thất hơi do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu.
Vẫn là nơi đó, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác. Nếu buổi sáng hắn phải vòng vèo, rón rén sợ bị phát hiện, thì giờ đây là đường đường chính chính cùng đi với Lâm Trầm.
Chỗ con mèo nằm có hơi lệch so với ban sáng, nhưng vẫn gần.
“Muốn sờ thử không?”
Nghe Lâm Trầm đề nghị, Kiều Thất đưa tay chạm tới. Lông mèo mềm mại, ấm áp, nhưng lại có chút héo rũ, thiếu sức sống.
“Có muốn cân nhắc nuôi nó không?” Câu hỏi của Lâm Trầm nằm ngoài dự liệu của hắn.
Kiều Thất đang ngồi xổm, nghe vậy thì ngẩng khuôn mặt ngây ngơ lên. Đôi mắt sáng trong phản chiếu bóng hình thuần khiết, dáng vẻ ấy lại mơ hồ giống hệt con mèo nhỏ bên cạnh.
Tựa như mèo hóa thành tinh linh vậy.
Tim Lâm Trầm bỗng chốc run lên.
Không, so với tinh linh thật sự còn muốn đáng yêu hơn.
Hắn hít một hơi, vứt bỏ những ý nghĩ rối loạn trong đầu, giọng nói dịu dàng tiếp tục: “Nó vẫn luôn ở đây. Nhưng với tình trạng hiện tại, không thể cứ màn trời chiếu đất thế này được.”
Động tác vuốt ve của Kiều Thất bỗng khựng lại, nghe tiếp lời hắn.
“Tối qua nó vừa trải qua một ca giải phẫu, tinh thần còn chưa hồi phục, cần một thời gian yên tĩnh để dưỡng lại.” Lâm Trầm vừa nói, vừa nhìn con mèo trắng như tuyết.
“Giải phẫu?” Kiều Thất khẽ lặp lại từ ấy.
Cho nên, mùi máu tươi trên người mèo nhỏ chính là do chuyện này sao?
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối trong bao tải, cũng chỉ có con mèo này thôi?
Có lẽ là trước khi giải phẫu, nó đã giãy giụa kịch liệt.
Mà sau khi giải phẫu, thân thể và tinh thần đều kiệt quệ, không còn sức lực, yếu ớt đến mức không thể động đậy, ở trong bao tải trông chẳng khác gì đã chết?
Vậy thì, “thứ còn sống trong bao tải” tối hôm qua, chẳng phải chính là tài liệu thí nghiệm của Lâm Trầm sao?
“Vì sao nó phải làm giải phẫu? Chẳng lẽ bị bệnh sao?” Kiều Thất truy hỏi.
Nhưng Lâm Trầm lại không trả lời rõ ràng.
Thậm chí, ngữ điệu của hắn còn có chút kỳ lạ, khiến Kiều Thất bỗng nhiên sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Đúng là khí chất của một người mang thân phận BOSS, hắn mơ hồ mở miệng: “Là một ca giải phẫu để nó trở nên tốt hơn.”
Trái tim Kiều Thất nhảy loạn, hắn có chút muốn hỏi thêm, nhưng lại không dám.
Giống như lần trước khi chủ đề của Lâm Thanh bỗng biến thành kỳ quái, hệ thống cũng lập tức ngăn hắn tiếp tục truy cứu.
Sắc mặt bị gió thổi nhợt nhạt đi, Kiều Thất khẽ cắn môi, yên lặng nghe Lâm Trầm nói tiếp.
“Cho nên sau khi giải phẫu kết thúc, vốn ta đã định chính thức nhận nuôi nó, đặt bên cạnh để chăm sóc. Nhưng ta còn bận nhiều việc khác, không thể dành quá nhiều tâm tư cho nó, nên nghĩ tìm một chủ nhân thích hợp khác.”
Hoàn toàn là nói lấy cớ thôi. Người hầu trong nhà họ Lâm nhiều như vậy, đâu cần Lâm Trầm tự tay chăm sóc.
Nhưng Kiều Thất không dám phản bác, chỉ im lặng lắng nghe.
“Vừa hay ngươi cũng ở đây. Ta cảm thấy rất thích hợp. Rất nhiều người mù đều thích nuôi thú cưng. Ngươi muốn thử xem không?”
Giọng nói Lâm Trầm vẫn ôn hòa, nghe như một lời gợi ý, nhưng lại ẩn chứa sức ép khó cự tuyệt.
“Nghe nói có thể giảm bớt áp lực và cô độc, đối với... Tâm lý khỏe mạnh cũng có lợi.”
Kiều Thất không hiểu vì sao, khi nhắc tới ba chữ “tâm lý khỏe mạnh”, ngữ điệu của Lâm Trầm bỗng khựng lại một thoáng.
Hắn không dám tiếp tục vuốt ve bộ lông mèo nữa, bàn tay chỉ run rẩy treo lơ lửng trên không.
“Hơn nữa... Nó giống ngươi, đều đáng yêu.”
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Thất khẽ run, gần như không thể nhận ra.
Hắn thật sự không biết nên làm thế nào.
Gió nhẹ lướt qua, làm bộ lông mèo mềm mại phất vào lòng bàn tay đang toát mồ hôi của hắn.
Đúng lúc ấy, con mèo nhỏ phát ra một tiếng kêu yếu ớt.
Cuối cùng, Kiều Thất vẫn nghe theo trực giác, gật đầu đồng ý, rồi ôm lấy nó.
“Nếu ngươi đồng ý, vậy thì tốt quá.”
Giọng nói Lâm Trầm lại trở về bình thường. Hắn như thuận miệng bổ sung: “Dù sao nó vừa mới mang thai, nếu không ai chăm sóc, e rằng sẽ rất khó khăn.”
Kiều Thất sững sờ trong thoáng chốc. Con mèo này... đã mang thai sao?
Trước đây hắn chưa từng nuôi mèo, nên lời của Lâm Trầm hắn liền tin ngay, còn cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Kiều Thất cùng Lâm Trầm lúc này mới trở về nhà.
Lục Thần Minh rất đúng lúc, chỉ một lát sau khi bọn họ bước vào, liền bưng trà nóng tiến đến.
Kiều Thất chú ý thấy ánh mắt Lâm Trầm dừng lại trên người Lục Thần Minh khá lâu.
Không rõ là do trà không hợp ý, hay là Lâm Trầm trong phút chốc nhận ra khí chất của Lục Thần Minh có chút khác biệt so với những người hầu khác, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
Dù vậy, Lâm Trầm vẫn không có ý định nói thêm gì với Lục Thần Minh.
Tựa hồ hắn còn có chuyện quan trọng khác, chẳng bao lâu sau liền rời khỏi Lâm gia.
Kiều Thất nhân tiện cũng lấy lý do muốn mua đồ cho mèo, cùng quản gia nói rõ, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Hắn khéo léo từ chối việc để tài xế riêng đưa đi. Ra đến cửa, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định ôm theo mèo nhỏ đi cùng.
Nó rất ngoan, yên tĩnh, mang theo cũng không phiền phức. Kiều Thất nghĩ đơn giản, khi mua đồ cho mèo, mang theo nó có lẽ còn tiện hơn.
Thật ra việc mua đồ cho mèo chỉ là phụ. Mục đích chính khiến Kiều Thất muốn ra ngoài, là để gặp Doãn Trạch. Đó mới là lý do thật sự hắn từ chối đề nghị của quản gia.
Trước đó đã hẹn với Doãn Trạch, Kiều Thất liền đến trường học của đối phương, đứng trước cổng chờ.
Khi hắn đến nơi, vừa đúng lúc gần trưa. Từ lúc đứng chờ đến khi Doãn Trạch chạy ra, thời gian cũng không quá lâu.
Chỉ là...
Vành tai Kiều Thất đỏ lên, lúng túng liên tục khom người chào, khó khăn kết thúc những đoạn đối thoại ngắn ngủi với người qua đường đến bắt chuyện. Cả yết hầu hắn cũng hơi nghẹn lại.
Trong lòng, Kiều Thất có chút oán giận, âm thầm nói với hệ thống: [Sớm biết vậy, ta đã không ôm mèo nhỏ theo.]
Quả nhiên, bởi vì con mèo nhỏ quá đáng yêu, rất nhiều người liên tục tìm cách tiếp cận hắn, khen ngợi, thậm chí còn xin liên lạc.
Tất cả, Kiều Thất đều khéo léo từ chối. Hắn vốn không phải kiểu người thích đưa ảnh thú cưng để thu hút sự chú ý.
Hệ thống: [...] Đám người kia thật sự chỉ vì mèo thôi sao? Con mèo chẳng qua chỉ là cái cớ để lại gần mà thôi.
Doãn Trạch vừa chạy ra cổng trường liền nhìn thấy cảnh đó.
Mày hắn nhíu chặt, tức giận tràn lên trong nháy mắt, sắc mặt tối lại.
Hắn sải bước tiến đến, mạnh mẽ kéo người kia ra, giọng điệu không tốt: “Đây là ta...”
Lời nói đột nhiên nghẹn lại. Mày Doãn Trạch càng nhăn chặt hơn, đè nén sự khó chịu vô cớ, từ kẽ răng ép ra hai chữ: “Bằng hữu.”
Nếu chỉ nghe qua ngữ khí, còn tưởng hắn đang nói “bạn trai”.
Người kia bị kéo qua một bên, không tình nguyện, nhưng vẫn mang theo vài phần sợ hãi trước Doãn Trạch, cuối cùng đành mặt đen rời đi.
[Hắn có phải tâm tình không tốt không?]
Kiều Thất nhạy bén cảm nhận được Doãn Trạch không vui, vội hỏi hệ thống.
Chỉ là, hắn hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân thật sự khiến đối phương khó chịu.
Khi hệ thống khẳng định, Kiều Thất lập tức căng thẳng, chỉ dám dè dặt, âm thầm tự nhắc nhở, nhất định phải cẩn thận, đừng chọc giận đối phương.
Trong khi Kiều Thất đang nghĩ cách giảm bớt đối thoại, thì tầm mắt Doãn Trạch cuối cùng cũng rơi xuống người hắn.
Chỉ nhìn một cái, hắn liền thấy Kiều Thất đang ôm trong lòng một con mèo nhỏ đáng yêu.
Một lớn một nhỏ, hai dáng vẻ đáng yêu đứng cạnh nhau, khiến tim Doãn Trạch thoáng chốc mất kiểm soát.
Đặc biệt là khi đôi mắt đẹp đẽ của Kiều Thất khẽ run, nhẹ nhàng gọi tên hắn, trái tim Doãn Trạch lập tức rối loạn.
Phải mất nửa ngày, hắn mới đáp lại một tiếng “Ân” khàn khàn.
Trên đường đi đến cửa hàng thú cưng, Kiều Thất nhịn hồi lâu, rốt cuộc không kìm được mà hỏi: “Ngươi có xem đoạn video phòng thí nghiệm kia không?”
“Ân.”
Kiều Thất lo lắng truy vấn: “Nội dung là gì vậy?”
“Hình ảnh khá mờ, chữ bên trong không nhìn rõ.” Doãn Trạch nhíu mày lắc đầu. Rồi hắn lại bổ sung, như sợ Kiều Thất thất vọng: “Nhưng mà, ta đã nhờ người xử lý đoạn đó. Hắn nói có thể làm rõ, chỉ cần thêm chút thời gian.”
Nghe vậy, Kiều Thất mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi tâm tình buông lỏng, tai hắn cũng bắt đầu nghe rõ xung quanh.
Doãn Trạch học y, mà quanh trường có nhiều sinh viên y khoa, nên những thuật ngữ y học vang lên khá thường xuyên.
Điều này khiến Kiều Thất nhớ ra một chuyện khác, trong lòng có phần hoang mang.
“Doãn Trạch, ngươi có biết gì về kỹ thuật tử cung nhân tạo không?”
Kiều Thất thể thử dò hỏi.
Hắn tin Doãn Trạch hẳn sẽ biết một chút, dù sao đối phương cũng là nhân vật quan trọng trong phó bản này.
“Gần đây kỹ thuật đó rất hot. Trường chúng ta còn mở chuyên đề riêng, ta cũng biết sơ lược.”
Thanh âm Doãn Trạch có chút khựng lại, dừng một chút rồi tiếp: “Hơn nữa, viện nghiên cứu của Lâm Trầm đã ký kết hợp tác với trường. Vài ngày tới, chúng ta sẽ được sắp xếp chia nhóm đến tham quan.”
Doãn Trạch quả nhiên là nhân vật mấu chốt.
Ngay khi Kiều Thất còn đang nghĩ như vậy, hắn liền nghe thấy giọng điệu của đối phương đột nhiên trở nên kỳ lạ đến cực điểm: “Ngươi... rất tò mò kỹ thuật này sao?”
Không hiểu sao, Kiều Thất lại lập tức nghe ra được ẩn ý bên trong. Hắn nhớ tới hôm đó Doãn Trạch hỏi chuyện hắn có muốn sinh con hay không.
Trong đầu lập tức mơ hồ loạn lên.
Cái phó bản này, vì sao tất cả mọi người đều quái dị như thế?
Vành tai Kiều Thất nóng lên, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Doãn Trạch kỳ thực chính là người rất muốn có con, cho nên lúc nào cũng liên tưởng đến phương diện này?
Dù vậy, hắn vẫn nhớ Doãn Trạch mới vừa rồi còn có chút tâm tình không tốt, nên không dám nói thẳng, chỉ giải thích quanh co: “Ta đúng là tò mò... nhưng không phải vì... cái kia.”
Hắn ngập ngừng, mắt lảng đi.
“Chỉ là... ta cảm thấy thái độ của Lâm gia với kỹ thuật này có chút kỳ quái. Rõ ràng Lâm Trầm là người nghiên cứu, nhưng...” Hắn nhớ tới phản ứng của Lâm Thanh hôm nọ, “Lâm Thanh lại dường như rất chán ghét nó, có chút bài xích.”
Doãn Trạch vốn chẳng có thiện cảm với Lâm Thanh. Nghe đến đây, hắn khẽ bật cười lạnh lùng: “A, vậy sao. Lâm Thanh cũng bài xích kỹ thuật này à.”
Kiều Thất gật đầu, tiếp tục nhỏ giọng: “Cho nên ta thấy rất kỳ quái. Vì sao Lâm Trầm lại toàn tâm nghiên cứu thứ mà em gái mình chán ghét? Lâm Thanh ghét đến thế, chẳng lẽ không sợ làm Lâm Trầm đau lòng?”
Luận ra thì cứ như thiếu một lý do hợp tình hợp lý.
Đợi mãi mà Doãn Trạch vẫn không đáp, Kiều Thất lại sốt ruột.
“Cho nên ta đoán, phía sau kỹ thuật này, tám phần mười có ẩn giấu bí mật liên quan đến Lâm gia.”
Doãn Trạch vẫn im lặng.
Kiều Thất nhăn mũi nhìn hắn, bỗng nhiên đề nghị: “Nếu ngươi được đi tham quan viện nghiên cứu của Lâm Trầm... ngươi có thể nghĩ cách trộm chút tư liệu về kỹ thuật tử cung nhân tạo, xem rốt cuộc là chuyện gì không?”
Nghe thì biết ngay là rất khó. Nhưng không hiểu sao, Kiều Thất lại cảm thấy nhân vật mấu chốt trong cốt truyện là Doãn Trạch có thể làm được.
Ánh mắt đối phương rơi trên người hắn thật lâu. Kiều Thất dần thấy bất an.
Mãi một lúc sau, Doãn Trạch mới cất tiếng: “... Được.”
Đoạn đối thoại vừa kết thúc, hai người liền đến một cửa hàng thú cưng có tiếng.
Kiều Thất ôm mèo cho nhân viên kiểm tra tình trạng, rồi để bọn họ đề cử sản phẩm.
Tiền không phải của hắn, cửa hàng lại hứa hẹn sẽ giao tận nhà, nên gần như nhân viên khuyên gì, hắn đều đồng ý mua hết.
Không khí trong cửa hàng hơi nóng, mà Kiều Thất lại mặc dày, chẳng bao lâu mồ hôi đã túa ra.
Trước mắt, hắn còn muốn cùng Doãn Trạch ghé qua cô nhi viện để hỏi thêm về quá khứ của Lâm Thanh và Lâm Trầm, cũng như về Lâm phụ, người đàn ông thần bí từng nhận nuôi cả hai.
Mồ hôi càng lúc càng nhiều, nhưng hắn vẫn nhẫn nại lo xong hết việc cho mèo, thanh toán tiền, rồi chuẩn bị rời đi.
Bất chợt, hắn sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi thêm ở cửa: “Con mèo này đang mang thai, vậy trong số đồ cần mua có thứ gì đặc biệt để chăm sóc không?”
Nhân viên vốn luôn tươi cười nhiệt tình, nghe vậy lại ngẩn ra.
Kiều Thất chỉ thấy đối phương nghiêm túc bế mèo lên, cẩn thận xem xét. Hắn hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường, chỉ nghĩ đối phương đang xác nhận tình trạng cho chắc.
Một lát sau, nhân viên thoáng nhíu mày, rồi nghi hoặc hỏi: “Nó... mang thai sao?”
Nhớ đến lời Lâm Trầm, Kiều Thất mơ hồ gật đầu: “Ân, hẳn là vậy.”
Dù sao Lâm Trầm sẽ không gạt hắn.
Chỉ là ngay giây tiếp theo...
Mồ hôi nóng toàn thân hắn lập tức biến thành lạnh buốt, trái tim run rẩy, rồi như rơi thẳng xuống đáy.
Bởi vì nhân viên kia bật cười khẽ, nói: “Làm sao có thể mang thai được chứ? Đây rõ ràng là... mèo đực mà.”