(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 41: Người một nhà (8)

Trước Sau

break

Hô hấp trở nên có chút gấp gáp, Kiều Thất dụi dụi đôi mắt, lần nữa nhìn về phía xa xa bên kia.

Hắn vịn tay lên khung cửa sổ, giữa trán lấm tấm mồ hôi, đầu hơi thò ra ngoài quan sát, gió nhẹ từ phía sau luồn vào phòng mang theo cái lạnh buốt không thể bỏ qua.

Hắn không nhìn nhầm.

Quả thật có một bóng người đang vác bao tải.

Trực giác báo cho Kiều Thất có manh mối quan trọng, tim hắn đập loạn nhịp. Vốn còn muốn tiếp tục nhìn kỹ, nhưng ngay lúc ấy, hắn bỗng phát hiện người vốn đang thản nhiên bước đi lại đột ngột khựng lại.

Đồng tử hắn co rút, thân thể phản ứng còn nhanh hơn cả ý thức.

Trong cơn hoảng loạn, Kiều Thất vội vàng thụt đầu lại, ngồi xổm xuống dưới bệ cửa sổ.

Mồ hôi rơi xuống theo động tác hấp tấp của hắn, tí tách nhỏ giọt trên sàn. Không gian nhỏ hẹp dưới bệ cửa sổ buộc Kiều Thất phải co gối, căn bản không kịp nghĩ rằng động tĩnh bên này không thể truyền ra ngoài, hắn chỉ có thể dùng đôi tay trống rỗng mà bịt chặt miệng mình.

Không khí trở nên ngột ngạt, nửa khuôn mặt bị che nhanh chóng đỏ bừng. Trong lúc hô hấp khó nhọc, Kiều Thất cố gắng cuộn mình lại thành một khối nhỏ, sợ bóng dáng mình bị phát hiện.

“Làm sao vậy?”

Động tĩnh bên này quá khác thường, từ đầu dây bên kia, giọng Doãn Trạch mang theo nghi hoặc lẫn chút sốt ruột truyền tới.

Tiếng nói ấy làm thân thể Kiều Thất run lên, mặt hắn trong khoảnh khắc tái nhợt, suýt chút nữa ném cả điện thoại đi.

Mãi một nhịp sau hắn mới lấy lại được ý thức.

“Ta... nhìn thấy ...”

Giọng nói hơi căng thẳng, nhưng chợt khựng lại khi Kiều Thất kịp nhớ ra mình vốn “không thể nhìn thấy”.

Hắn bỗng nhiên không biết nên mở miệng thế nào, trong lòng gấp gáp, nhưng nỗi lo sợ bị phát hiện lại càng lớn.

“Ta nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hình như có người lên đây.” Trong khoảnh khắc không biết nói sao, Kiều Thất chẳng còn tâm tư trò chuyện, bèn tùy tiện tìm một cái cớ, chuẩn bị cắt đứt điện thoại: “Ta sợ bị phát hiện, nên không tiện nói tiếp với ngươi.”

Doãn Trạch dường như vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm, lúc phát hiện tình hình bất ổn, hắn lập tức kiểm tra phần mềm giám sát gắn trên người Kiều Thất, nhưng trên màn hình chẳng hiển thị gì bất thường.

Tuy hắn đáp lại, nhưng trước khi kết thúc trò chuyện, trong lúc Kiều Thất còn chưa kịp để tâm, ngữ khí Doãn Trạch lại mang theo vẻ kỳ quái, nghiêm túc nhắc nhở: “Ngươi phải cẩn thận Lục Thần Minh. Đừng vì hắn tự xưng cảnh sát mà liền tin tưởng vô điều kiện. Hắn rất có thể khi tiếp cận ngươi, còn giấu theo những tâm tư khó lường khác.”

Kiều Thất hàm hồ đáp một tiếng, hoàn toàn không để lời Doãn Trạch vào lòng, vội vàng cắt ngang cuộc gọi.

Hai chân còn đang co rút dưới bệ cửa, hắn nhất thời không dám đứng dậy. Toàn thân cuộn lại thành một khối, bất an nhớ đến thứ mình vừa nhìn thấy.

Cái bao tải kia có động đậy!

Có thể nào... chỉ là gió thổi?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Kiều Thất liền khẩn trương mím môi, lập tức phủ nhận.

Không đúng. Gió tuyệt đối không thể tạo thành độ cong lớn như vậy. Đường cong kia rõ ràng bất thường, nhô lên một hồi lâu, giống như... có vật sống bên trong đang điên cuồng giãy giụa.

Là ... người sao?

Chỉ một ý niệm thoáng qua cũng đủ khiến nhịp tim Kiều Thất đập nhanh thêm mấy phần.

Không được, chẳng lẽ... vài ngày nữa hắn cũng sẽ bị nhét vào bao tải như vậy? Bị băng dán bịt miệng, bị dây thừng trói chặt, nhét vào khoảng tối tăm chật hẹp, giãy giụa thế nào cũng vô ích, rồi bị lôi thẳng vào phòng thí nghiệm của Lâm Trầm... để làm cái gì thì hắn hoàn toàn không biết.

Khuôn mặt dần trắng bệch, hơi thở dồn dập, ánh mắt Kiều Thất thất thần nhìn về phía cửa phòng.

Lộc cộc ...

Bên ngoài... thật sự vang lên tiếng bước chân!

Tiếng bước chân không nhanh không chậm, từ xa dần dần tiến lại gần.

Cái cớ vừa nãy hắn viện ra để nói với Doãn Trạch, vậy mà giờ lại diễn ra ngay trước mắt.

Là người hắn vừa thấy bên ngoài sao? Đối phương đã phát hiện hắn nhìn trộm, nên mới đi thẳng tới đây?

Kiều Thất cảm thấy bản thân ở cái phó bản này thật sự xui xẻo đến cực điểm. Trong đôi mắt vốn sáng ngời giờ ngập đầy hoảng loạn, từng tiếng bước chân vọng vào khiến vành tai hắn run lên không ngừng.

Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, run rẩy chống tay vào tường đứng lên. Đôi chân vì ngồi xổm quá lâu mà mềm nhũn, từng bước từng bước cẩn trọng dịch đến giường, không dám để phát ra một chút động tĩnh.

Hít sâu một hơi, Kiều Thất vội vàng nằm xuống, hoảng loạn kéo chăn trùm lên người, giả vờ như đang ngủ trưa.

Khi tiếng giày ngoài cửa dừng lại ngay trước phòng, Kiều Thất ép mình đè nén hàng mi run rẩy, gắt gao nhắm chặt mắt.

... Thịch. Thịch. Thịch.

Âm thanh khớp ngón tay gõ nhè nhẹ lên cửa vang lên, nhịp điệu đều đặn mà ưu nhã.

Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, vừa đến trước cửa phòng hắn liền dừng lại, khiến Kiều Thất càng thêm luống cuống.

Người bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát.

Trái với dự đoán của Kiều Thất, người đó không vì không nghe thấy động tĩnh mà bỏ đi, cũng không giống như chỉ lịch sự gõ cửa thử rồi buông bỏ hoài nghi.

Âm thanh chốt cửa bị xoay vang lên.

Người nọ vẫn giữ nhịp bước ưu nhã, chậm rãi tiến vào.

Từng bước, từng bước... chẳng mấy chốc, mũi giày đã dừng ngay bên mép giường.

Luồng khí lạnh lẽo ập tới, hoàn toàn đối lập với hơi ấm trong phòng, khiến từng sợi lông tơ trên người Kiều Thất dựng thẳng.

Dù không nhìn thấy, hắn vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén gần như hữu hình kia, đang khóa chặt lấy mình.

Người kia đứng ngay cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quét qua thân thể hắn từng tấc từng tấc.

Kiều Thất cảm thấy đối phương chắc chắn rất cao, bởi vì chỉ vừa đứng đó thôi, ánh nắng vốn phủ lên người hắn đã bị che sạch sẽ.

Hắn hoàn toàn bị bóng tối kia bao trùm, hơi ấm toàn thân dần dần bị cướp đi.

Bàn tay giấu dưới chăn khẽ run rẩy.

Khí thế từ người kia tỏa ra khiến hắn có cảm giác hít thở không thông, như bị bóp nghẹt lấy cổ.

Đặc biệt khi đối phương bất ngờ cúi người sát lại, dường như để xác định hắn có thật sự ngủ hay không, khoảng cách lập tức rút ngắn đến cực hạn, gần đến mức chỉ cách trong gang tấc.

Làn hơi thở mang theo khí lạnh phả thẳng vào mặt, dừng ngay ở cổ, khiến toàn thân Kiều Thất nổi da gà, suýt nữa không giữ nổi nhịp thở giả vờ đều đặn.

Khoảng cách gần đến vậy, ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không dám động.

Đừng nói đến động tác, trái tim hắn đã đập loạn đến mức chính tấm chăn cũng khó lòng che giấu được lồng ngực phập phồng bất thường.

Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng đối phương dường như không phát hiện ra điều gì, mới chậm rãi kéo giãn khoảng cách. Tiếng giày lại nghiền trên sàn, tiếng chốt cửa vang lên, khiến dây thần kinh căng cứng của Kiều Thất thoáng buông lỏng.

Tiếng bước chân xa dần... Kiều Thất rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Hắn khó nhọc muốn mở mắt ra, tham lam hít một hơi dài.

Nhưng chỉ mới run nhẹ hàng mi...

[Đừng cử động, hắn chưa đi!]

Âm thanh băng lạnh nhưng dồn dập của hệ thống bỗng vang lên trong đầu, như sấm nổ, khiến tim Kiều Thất suýt ngừng đập.

Hắn... vẫn chưa đi?!

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, toàn thân hắn cứng ngắc. Chậm nửa nhịp, Kiều Thất lại cảm nhận được ánh mắt quái dị kia, vẫn đang lặng lẽ dò xét.

Não bộ ù ù loạn cả lên, gió ngoài cửa sổ thổi vào làm đầu óc hắn choáng váng, hô hấp gần như không thể khống chế.

Ý nghĩ vừa thoáng hiện, tiếng bước chân rõ ràng lại vang lên trong phòng.

Sắc mặt Kiều Thất trắng bệch đến cực điểm.

Hoảng loạn dấy lên trong lòng, phải chăng hô hấp vừa rồi hắn thật sự thất nhịp, để lộ sơ hở?

Ý nghĩ ấy vừa thành hình, đối phương lần nữa ghé sát lại. Làn khí lạnh lẽo kia lại phả đến, như rắn độc quấn chặt quanh cổ hắn, khiến sợ hãi dâng tràn đến cực hạn.

Trong cơn hoảng hốt, Kiều Thất mơ hồ nghe thấy... một tiếng cười khẽ.

Hắn cảm giác được đối phương nâng tay lên, động tác chậm rãi mà đưa về phía cổ mình.

Ngực như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay khi Kiều Thất không nhịn nổi, mí mắt run rẩy, suýt nữa mở bừng mắt sợ hãi nhìn sang thì cái lạnh kia lại không dừng ở cổ hắn.

Tấm chăn đang che phủ thân thể, giấu đi nhịp tim kịch liệt, bị bàn tay kia khẽ kéo lên trên, mềm nhẹ mà điều chỉnh.

Tấm chăn ban nãy hắn hoảng loạn đắp bừa, giờ bị người thong thả chỉnh lại, chặt chẽ bao bọc lấy toàn thân Kiều Thất.

Đối phương thậm chí còn ôn nhu vuốt lại góc chăn, không để cho chút gió lạnh nào len lỏi được vào.

Trong thoáng ngẩn ngơ, Kiều Thất nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng chốt cửa vang lên lần nữa, lần này người đó thật sự rời đi.

Phải mất một lúc lâu, hắn mới dần dần hoàn hồn.

Khi mở mắt ra, thân thể hắn đã được chăn ấm bao lấy, hơi lạnh và mồ hôi trên trán khi nãy đều biến mất không dấu vết. Kiều Thất ngơ ngác ngồi dậy.

Đối phương... thật sự không phát hiện ra hắn chỉ đang giả vờ ngủ sao?

Hắn không chắc chắn.

Có chút bất an, hắn khẽ hỏi: [Hệ thống, người này là ai?]

Câu hỏi ấy tựa hồ đụng chạm đến quy tắc nào đó. Hệ thống trầm mặc giây lát, chỉ mơ hồ đáp lại: [Người của Lâm gia.]

Đáp án này tất nhiên không bao gồm đám người hầu hạ trong nhà.

Là Lâm Thanh sao?

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên, nhưng rất nhanh, Kiều Thất đã loại bỏ.

Không phải Lâm Thanh.

Lâm Thanh mang theo hương hoa trên người, còn người kia cúi sát lại, hắn hoàn toàn không ngửi thấy mùi gì.

Vậy là Lâm Trầm?

Cũng không phải. Lâm Trầm còn chưa trở về.

Hai hàng lông mày khẽ nhíu, ánh mắt Kiều Thất vẫn còn lộ ra nét bàng hoàng vì chuyện vừa xảy ra.

Như vậy, chỉ còn lại một khả năng, là Lâm phụ.

Môi khẽ mím lại, hắn mang theo chút căng thẳng mà bước đến gần cửa sổ, len lén nhìn ra ngoài.

Ngoài kia, không còn bóng người nào.

Kiều Thất lấy điện thoại, bắt đầu tra cứu tin tức về Lâm phụ.

Nhưng đối phương quả thực thần bí đến cực điểm. Trên mạng hầu như chẳng có thông tin, thậm chí đến một bức ảnh chính diện cũng chưa từng lưu truyền.

Thế nhưng...

Người đó vừa rồi, không biết có phải cố ý dọa hắn hay không, nhưng hành động cuối cùng lại mang chút quan tâm, khiến hắn mơ hồ liên tưởng đến...

Người giao hàng kỳ quái mà hắn gặp tối hôm qua.

Lẽ nào, Lâm phụ cải trang thành nhân viên giao hàng?

Ý nghĩ ấy khiến tim hắn thêm bất an.

Nhưng giọng của nhân viên giao hàng khi đó rõ ràng còn rất trẻ, hoàn toàn không mang âm sắc của người đã nhiều tuổi.

Có thể nào hắn thật sự là Lâm phụ đã nhận nuôi Lâm Trầm và Lâm Thanh sao?

Tuổi tác... rõ ràng không khớp.

Chẳng lẽ trên người Lâm phụ có đặc điểm gì đặc biệt?

Đầu óc Kiều Thất rối loạn, bất giác nhớ đến tên phó bản lần này.

"Người một nhà".

Hắn không có chút manh mối, ý nghĩ cứ thế mà bay tán loạn.

Chẳng lẽ cái tên phó bản này, chính là lời nhắc nhở? Rằng kẻ phạm tội không chỉ có Lâm Thanh, mà toàn bộ người của Lâm gia đều dính líu vào và hắn cần phải tra ra tận gốc chân tướng án kiện?

Phải chăng... hắn cần tìm được bằng chứng phạm tội của từng người?

Sau sự kiện cái bao tải, suốt cả buổi trưa Kiều Thất đều không yên lòng.

Ban đầu hắn còn dự tính, xem có cơ hội nào lén lên tầng cao nhất, thăm dò thư phòng của Lâm phụ hay không. Nhưng giờ thì hoàn toàn không dám nữa.

Khi quản gia gõ cửa nhắc hắn xuống dùng bữa tối, Kiều Thất vừa hoảng hốt vừa tính toán, có lẽ phải chờ đến đêm, lúc tất cả đều nghỉ ngơi, rồi mới tìm xem còn có cơ hội hay không.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ khó tả, sợ bị chính người nhà họ Lâm bắt gặp, phát hiện ra hắn đang lén điều tra bí mật của họ.

Giác quan thứ sáu cứ thì thầm cảnh báo, một khi bị bắt tại chỗ, hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ.

Lúc hắn bước xuống, Lâm Thanh đã ngồi vào bàn ăn. Nàng nhìn thấy hắn, liền mỉm cười dịu dàng, vẫy tay mời hắn ngồi cạnh bên.

Nếu chỉ nhìn từ cảnh tượng này, tuyệt đối không ai nghĩ rằng bọn họ là một đôi vừa mới ly hôn.

Càng không ai tin nổi, đằng sau nụ cười ngọt ngào ấy có thể ẩn giấu một án kiện máu me, quỷ dị đến vậy.

Cảm giác an toàn của Kiều Thất, chỉ khi nghe được giọng nói quen thuộc của Lục Thần Minh, mới tạm thời quay về đôi chút.

Lâm Thanh trong bữa ăn cũng không nói gì quá khác thường, chỉ ngoan ngoãn theo lễ nghi.

Kiều Thất khẽ ngẩng mắt, nhìn quanh bàn ăn, ngoài hắn và Lâm Thanh, không còn ai khác.

Vị kia thần bí nhất, quyền thế cao nhất trong Lâm gia, Lâm phụ, vẫn không xuất hiện.

Trong lúc ăn, Kiều Thất cố tình quan sát mọi người hầu hạ, để xem có ai mang riêng phần thức ăn nào khác đi nơi khác không.

Nhưng tuyệt nhiên không hề có.

Một tia nghi hoặc hiện trong mắt hắn.

Có phải hắn đến muộn, đồ ăn cho Lâm phụ đã được mang đi từ trước? Hay là, trong khu vực của Lâm phụ vốn có một gian bếp riêng, chuyên phục vụ ông ta?

Người hầu trong Lâm gia vẫn đâu ra đấy làm việc, TV trong phòng khách được bật lên, đang chiếu bộ phim truyền hình ăn khách nhất.

Ban đầu kênh truyền hình phát sóng một bản tin ca ngợi kỹ thuật tử cung nhân tạo, khiến Lâm Thanh có chút bực bội, lập tức chuyển kênh.

Lời thoại giữa nam nữ chính trên phim vừa cẩu huyết vừa phô trương, Kiều Thất chỉ cần nghe mà chẳng cần nhìn hình cũng đủ tưởng tượng ra. Trái lại, Lâm Thanh lại tỏ ra hứng thú, xem đến vô cùng chuyên tâm.

Trong khi đó, Kiều Thất lại cảm giác được rất nhiều ánh mắt đánh giá kín đáo hướng về phía mình, phần lớn trong số đó đến từ đám người hầu.

Mà trong đó, ánh nhìn thuộc về Lục Thần Minh lại thường trực hơn hết, cũng mãnh liệt hơn hết.

Kiều Thất: “...”

Hắn ta nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người nhà họ Lâm nhận ra điểm bất thường sao? Cứ lén quan sát hắn để làm gì vậy?

Không rõ có phải bản thân quá đa nghi, hay thực sự có gì khác thường.

Cửa biệt thự bỗng bị đẩy ra.

Lâm Trầm từ ngoài bước vào, khiến cả phòng hơi chấn động. Kiều Thất mơ hồ cảm giác được ánh mắt Lâm Trầm thoáng dừng lại trên người Lục Thần Minh trong chốc lát.

Bản thân không thấy rõ nét mặt hắn, cũng chẳng thể cảm nhận cụ thể ánh mắt, nhưng một cơn căng thẳng lập tức ập tới, Kiều Thất lo Lâm Trầm sẽ nhận ra điều khác lạ, phát hiện ra Lục Thần Minh vốn không phải người hầu thật sự.

Trong phim truyền hình, tội phạm thường nhạy bén đến mức chỉ cần liếc qua là nhận ra cảnh sát. Kiều Thất càng nghĩ càng thấy thấp thỏm.

Quả nhiên, rất nhanh, ánh mắt của Lâm Trầm lại chuyển sang chính hắn.

Dù không nhìn trực diện, Kiều Thất vẫn nhận rõ, đối phương thoáng sửng sốt trong chốc lát.

Không khí trong phòng dường như ngưng lại. Tim Kiều Thất bất giác đập loạn nhịp.

“Trở về rồi.” Cuối cùng, chính Lâm Thanh mở lời phá vỡ bầu không khí, sau khi lặng yên một lúc lâu.

“Ân.”

Câu trả lời này với người khác thì bình thường, nhưng lại khiến Lâm Thanh có chút ngoài ý muốn. Nàng rời mắt khỏi TV, nhìn thẳng về phía cửa.

“Vị này là...?”

Rõ ràng câu hỏi của Lâm Trầm là dành cho Kiều Thất. Ngay khi ánh mắt hắn hướng tới, cũng không chịu dời đi.

“Kiều Thất.” Lâm Thanh đáp, rồi ngừng một nhịp. Đôi mắt nàng khẽ dịch từ Lâm Trầm sang Kiều Thất, biểu cảm thoáng chút kỳ quái, sau đó lại bổ sung: “Là em rể trước của ngươi.”

Thân phận này, thực sự không cần giải thích thêm.

Chữ “trước” kia, đã nói rõ tất cả.

Lâm Trầm khẽ ngẩn người, rồi mới quay đầu nhìn sang Lâm Thanh.

“Khó trách, rõ ràng lần đầu gặp, ta lại cảm thấy có chút quen mặt.” Thanh âm hắn vang lên, Kiều Thất nghe mà thấy cực kỳ giống Nghiêm Ca. “Có lẽ ta từng thấy ảnh chụp mà ngươi đăng.”

Lâm Thanh càng kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc kỳ quái: “Chính là ngươi dạo gần đây rất bận, ta nhớ rõ lần trước ta chia cho ngươi một file ảnh chụp, ngươi còn chưa kịp mở ra đâu.”

Thật ra những lời này vốn không cần phải nói thẳng trước mặt, lại càng lộ rõ câu nói vừa rồi của Lâm Trầm dường như không đủ chân thành.

Nhưng Lâm Thanh quả thực không hiểu, nên theo bản năng mà nói ra.

Không khí bỗng lặng im một thoáng.

Kiều Thất cảm giác ánh mắt kỳ quái của Lâm Trầm lại lần nữa rơi xuống trên người mình.

Tim Kiều Thất lập tức đập nhanh, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Chẳng lẽ Lâm Trầm thật sự là Nghiêm Ca?

Nếu không thì tại sao Lầm Trầm lại thấy hắn quen thuộc?

Lâm Thanh như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn chằm chằm Lâm Trầm, rồi chủ động mở miệng giúp Kiều Thất nói ra thỉnh cầu: “Thất Thất hy vọng ngươi có thể giúp hắn nhìn mắt, xem còn có khả năng khôi phục không.”

Nàng nói như vậy, trong lòng cũng ôm chút hy vọng rằng Lâm Trầm sẽ nể mặt nàng.

“...Được thôi.” Lâm Trầm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kiều Thất: “Nếu đã như vậy, chi bằng khoảng thời gian này cứ ở lại đây đi, đỡ phải qua lại phiền phức.”

Lời này khiến ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thanh càng thêm rõ rệt.

Khuôn mặt thiếu nữ thoạt đầu khẽ nhíu mày vì nghi hoặc, nhưng nhanh chóng lại thấy đề nghị này của Lâm Trầm vô cùng hợp ý, liền liên tục gật đầu, quay sang nói với Kiều Thất: “Đúng đó Thất Thất, khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại Lâm gia đi.”

Kiều Thất vì sự kỳ lạ của Lâm Trầm mà trong lòng mơ hồ bất an, nhất thời cũng không tìm được lý do từ chối, đành theo cốt truyện gật đầu.

Hắn vốn tò mò muốn xác định rốt cuộc Lâm Trầm có phải Nghiêm Ca hay không, nhưng suy nghĩ ấy lập tức bị câu nói tiếp theo của Lâm Trầm cắt ngang.

“Nhưng mà đêm nay e rằng không kịp xem, ta lát nữa còn phải đến phòng thí nghiệm làm một cái...” Lâm Trầm ngừng lại một chút, “thí nghiệm rất quan trọng.”

Ở chữ “rất quan trọng”, ngữ điệu của hắn mang chút quái lạ.

Kiều Thất lập tức hoảng hốt, nhất là khi thấy Lâm Thanh ở bên cạnh bỗng nhiên trở nên vô cùng phấn khích.

“Thí nghiệm tài liệu đều đã chuẩn bị xong, ta cũng không muốn trì hoãn thêm.” Khi Lâm Trầm nói câu này, ngữ khí vẫn mang theo sự kỳ quái khiến Kiều Thất càng thêm hoảng loạn.

Sau lưng hắn bất chợt túa ra một tầng mồ hôi lạnh. Nghe thấy chữ “tài liệu thí nghiệm”, Kiều Thất theo bản năng liên tưởng đến cái bao tải mà hắn từng thấy qua khung cửa sổ.

Cảm giác nguy hiểm vô cớ dấy lên, khiến hắn không dám hỏi rốt cuộc đó là loại thí nghiệm gì.

Đến khi Lâm Trầm lại quay sang nói với hắn, Kiều Thất mới ý thức được, cho dù Lâm Trầm thật sự là Nghiêm Ca, nhưng rõ ràng hắn không hề mang theo ký ức thuộc về Nghiêm Ca. Sau lưng lạnh buốt, cả người Kiều Thất cứng đờ.

“Ngày mai chúng ta lại xem, được không?”

Lần này, khi Lâm Trầm mở miệng, ngữ khí rõ ràng ôn hòa hơn nhiều. Thậm chí hiếm hoi lộ ra chút ý tứ như đang trưng cầu ý kiến.

Rõ ràng có một loại cảm giác, nếu Kiều Thất kiên trì muốn xem ngay trong hôm nay, Lâm Trầm cũng có khả năng sẽ thật sự đổi ý.

Nhưng lúc này, Kiều Thất hoàn toàn không nhận ra sự biến đổi trong giọng điệu của hắn.

Sắc mặt hơi tái nhợt mà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trong đầu Kiều Thất rối loạn cực độ.

Đêm nay hắn rốt cuộc có nên lén lút chạy đến phòng thí nghiệm của Lâm Trầm để nhìn xem không?

Có phải hắn nên nghĩ cách cứu thứ có thể là người kia hay không?

Kiều Thất tâm thần hoảng hốt mà trở về phòng mình.

Trước khi đóng cửa lại, hắn vẫn theo bản năng quan sát hành động và quỹ đạo của những người hầu khác.

Lâm phụ vẫn không hề xuất hiện.

Không biết rốt cuộc ông ta có ăn cơm hay chưa, chỉ thấy cho đến khi tất cả người hầu trong Lâm gia đi ăn tối, Lâm phụ cũng chẳng có ý định lộ diện.

Khi Kiều Thất nằm xuống giường, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn chuyện đi đến phòng thí nghiệm của Lâm Trầm.

Chỉ là, ý thức mơ mơ hồ hồ dần rơi vào mê man, còn chưa kịp đưa ra quyết định, hắn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên tai văng vẳng tiếng chim hót thanh thúy. Sáng sớm tỉnh lại, Kiều Thất thần trí khoan khoái, đôi mắt vẫn còn vương chút mơ hồ.

Hắn xỏ dép lê, đi đến trước cửa sổ, có chút thất thần mà cảm nhận ánh nắng ấm áp lờ mờ.

Sao hắn lại ngủ được chứ.

Rõ ràng hắn không nên ngủ a.

Kiều Thất mở cửa sổ, để làn gió mát bên ngoài thổi tan mùi hoa trong phòng.

Nghĩ đến nguyên chủ, mỗi đêm đều vô thức rơi vào giấc ngủ, Kiều Thất khẽ mím môi.

Trong lòng hắn có chút sốt ruột, ánh mắt hướng về phía phòng thí nghiệm.

Thí nghiệm mà Lâm Trầm nói, hẳn là đã kết thúc rồi đi.

Tựa hồ chẳng kịp làm thêm điều gì nữa.

Chính vì không biết cụ thể thí nghiệm kia là gì, Kiều Thất càng nghĩ càng thấy rợn người, càng nghĩ càng thái quá.

Sắc mặt vốn còn chút hồng hào dần trở nên trắng bệch. Trái tim nhói lên cảm giác bất thường, hắn cũng không dám suy diễn thêm.

Lâm Trầm...

Trong lúc tâm thần rối loạn, Kiều Thất cố ý tránh né, giả như không phải quan tâm đến thí nghiệm, mà chỉ nghĩ đến người làm thí nghiệm kia. Ý nghĩ này khiến hắn bất an, bèn thấp giọng hỏi hệ thống: [Hệ thống, ngươi cảm thấy Lâm Trầm là Nghiêm Ca sao, có khớp với tình huống ngươi từng nói trước kia không?]

[Ta cũng chưa từng tận mắt chứng kiến tình huống này, nên không thể xác định.]

Kiều Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi cong khẽ run trong gió: [Quả thực, cho dù hắn là, nhưng khi hắn hoàn toàn không có ký ức quá khứ, chỉ nhận mình là Lâm Trầm thật sự, thì căn bản không có cách nào xác nhận thân phận hắn.]

Chẳng lẽ phải cùng hắn nói tường tận chuyện phó bản trước, xem thử có thể đánh thức hắn không?

Kiều Thất không dám mạo hiểm làm vậy. Hơn nữa ...

Nghĩ đến bao rối loạn trong phó bản trước, hắn căn bản không biết phải nói từ đâu.

Chóp mũi ửng đỏ, hắn không muốn lại tự mình rơi vào cảnh xấu hổ.

Kiều Thất để gió ngoài trời thổi tản hơi lạnh lên mặt, mong nó cuốn đi thứ nhiệt khí kỳ quái do ký ức khiến hắn thấy thẹn thùng.

Hệ thống sau một hồi im lặng bỗng lên tiếng, khiến Kiều Thất khẽ mở to mắt.

[Người khác thì hoàn toàn không có cách nào.] Giọng hệ thống hơi kỳ lạ, [nhưng ngươi thì có thể.]

Kiều Thất ngẩn người, [Ta sao lại có thể?]

[Dùng kỹ năng của ngươi.] Giọng hệ thống như có chút miễn cưỡng.

Mái tóc đen mượt bị gió thổi khẽ lay động, Kiều Thất tròn mắt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu ý hệ thống.

Là kỹ năng kia sao, thứ mà hắn từng buộc mình phải quên đi?

Tuy rằng có thể sao chép kỹ năng của người chơi khác, nhưng vẫn cần điều kiện tiên quyết.

Nghĩ đến đó, mặt Kiều Thất chợt đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì điều kiện ấy... lại cần có tiếp xúc thân mật.

[Kỹ năng của ngươi cấp bậc rất cao.] Hệ thống nhẹ giọng giải thích, [Dù đối phương đang trong tình trạng bị trừng phạt, quyền hạn người chơi bị tước đoạt, kỹ năng chuyên thuộc cũng bị phong ấn, thì bản chất hắn vẫn là người chơi. Ngươi vẫn có thể sao chép kỹ năng của hắn. Nếu ngươi thật sự sao chép được, vậy liền chứng minh hắn quả thực cũng là người chơi.]

Giọng hệ thống vang lên, trong lúc cả người Kiều Thất đang nóng bừng phấn khích, lại tiếp tục nói: [Ngươi có thể dùng kỹ năng để xác nhận hắn có phải người chơi hay không.]

Kiều Thất bị hơi nóng mơ hồ quanh thân làm cho choáng váng.

Hắn vừa thẹn vừa giận, vội vàng ngăn hệ thống nói thêm.

Hắn... hắn sao có thể chỉ vì chuyện này mà dùng đến cái kỹ năng khiến mình thấy thẹn thùng kia chứ???

Hệ thống như cau mày, thật ra chính hắn cũng không hề muốn nhắc đến chuyện này, trong lòng bài xích đến cực điểm.

Chỉ là ...

[Phó bản này rất nguy hiểm, ngươi có khả năng rất khó thông qua, thậm chí...] Câu nói kế tiếp, hệ thống khẽ biến sắc, cuối cùng lại không thốt ra.

Hắn hàm hồ bỏ qua, rồi tiếp tục: [Nếu Lâm Trầm thật sự cũng là người chơi, mà kỹ năng chuyên thuộc của hắn đủ hữu dụng, vậy có thể giúp ngươi tranh thủ thêm một chút cơ hội.]

Trong giọng nói hệ thống mang theo sự nghiêm túc, khiến Kiều Thất dần quên đi cảm giác thẹn thùng quấn quanh khắp người. Hắn sững người, im lặng suy nghĩ.

Giống như để chứng minh lời hệ thống, ngay trong tầm mắt hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên xuất hiện biến hóa.

Có người từ phòng thí nghiệm ngầm đi ra!

Ánh mắt Kiều Thất theo bản năng bị hấp dẫn qua.

Bóng dáng quen thuộc. Cả chiếc bao tải quen thuộc kia.

Hô hấp Kiều Thất rối loạn, trong đầu không kìm được hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua.

Lạnh buốt phía sau lưng lại ập đến.

Nhưng khiến sắc mặt Kiều Thất trắng bệch hơn, là sự khác biệt rõ ràng giữa hôm nay và ngày hôm qua.

Cái bao tải chứa sinh vật bên trong lúc này đã không còn giãy giụa.

Giống hệt như... đã chết rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc