Hương trà Phổ Nhĩ thơm dịu hòa lẫn cùng mùi tuyết tùng ngọt lành, chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc đều đặn, như đang nhắc nhở về dòng chảy của thời gian.
…
39 kẹp một điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay, nửa người trên ngả vào ghế sofa, chân bắt chéo, cả người toát lên vẻ ung dung lười biếng. Giọng nói trầm thấp, chậm rãi, giống như đang trò chuyện vui vẻ với một người bạn cũ trong một buổi chiều thường nhật.
“Tôi nhớ có lần các nhà thần học đã đưa ra luận chứng bản thể luận, cho rằng Thượng Đế là sự tồn tại hoàn mỹ nhất, mà tồn tại lại là một thuộc tính của sự hoàn mỹ, vì vậy Thượng Đế tất yếu phải tồn tại. Họ suy luận từ chính khái niệm về Thượng Đế để chứng minh sự tồn tại của Ngài, nhưng tôi nghĩ trong đó có rất nhiều sơ hở.”
“Chỉ từ một khái niệm không thể khẳng định chắc chắn rằng điều đó tồn tại trong thực tế. Sự hoàn mỹ trong tư tưởng không đồng nghĩa với sự hiện diện trong thế giới thực. Khi phản biện, các triết gia từng đặt ra một câu hỏi hóc búa: Thượng Đế có thể tạo ra một tảng đá mà chính Ngài cũng không thể nhấc nổi hay không.”
Ambers nhướng mày, vẫn vừa nhai lá trà trong ly, vừa chế giễu: “Đó đúng là một nghịch lý. Bởi họ tuyên bố rằng Thượng Đế toàn năng, nhưng nếu Thượng Đế thực sự toàn năng thì sao lại tồn tại một thứ Ngài không thể làm được. Xã hội nên đặt niềm tin vào khoa học, vì khoa học là lý trí, có logic, còn thần học chỉ là duy tâm luận mà thôi.”
Ambers càng nói càng hào hứng, hắn ta đứng bật dậy, chạy tới tủ đồ, lục lọi một hồi rồi lấy ra một chiếc mặt nạ mỏ chim mới tinh, khom người đưa cho 39.
“Anh thử cái này xem. Bọn tôi tin rằng dịch hạch là có thể đánh bại được. Tôi biết thứ đó chủ yếu truyền qua nước bọt và bọ chét! Anh có muốn xem thành quả nghiên cứu của bọn tôi không?”
Tạ Đức nhận lấy mặt nạ, lén liếc nhìn đồng hồ treo tường. Họ đã trò chuyện được tận một tiếng rưỡi, Ambers rõ ràng vẫn còn rất phấn khích, khiến anh chẳng dám mở miệng xin phép rời đi. Anh đành phải phụ họa theo, tỏ ra vô cùng hào hứng, đội mặt nạ lên.
“Rất sẵn lòng.”
“Đi theo tôi.”
Ambers vui vẻ đi phía trước dẫn đường, còn mang theo cả con quạ. Hắn ta ấn ấn lên đầu nó vài cái, khiến con quạ đang bất tỉnh tỉnh lại, kêu lên một tiếng “quác” đầy hoảng sợ, quay cuồng nhìn xung quanh.
Sau đó, nó uất ức, không thể tin nổi mà nhìn về phía Tạ Đức đang đi bên cạnh, làm anh hơi ngượng ngùng.
Tạ Đức chỉ đội mặt nạ mà không mặc áo choàng, mái tóc dài màu bạc như thác nước xõa xuống, nổi bật vô cùng, khiến anh trông giống như một con chim lông bạc — dễ dàng nhận ra giữa đám đông.
Con quạ xoay người quay đít về phía anh, khiến Ambers không nhịn được mà cười ha hả.
Bọn họ đi qua vài khúc rẽ, đến một căn phòng bệnh đơn sơ nhưng rộng rãi. Trong phòng đặt khoảng hơn chục chiếc giường bệnh, nằm trên đó là những bệnh nhân sống chết không rõ, còn có vài y tá ăn mặc kín mít, đeo khẩu trang đang bận rộn.
Tạ Đức nhìn thấy Nhạc Hạ Mạt trong số các y tá. Hiện cô đang cẩn thận đút thuốc cho một bệnh nhân, hết sức nghiêm túc, ánh mắt không hề lơ đãng, dường như dù xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến cô mất tập trung.
Ambers vẫy tay, giọng khàn đặc: “Dunpley, thú cưng của cậu đây. Cậu thật sự nên cấm nó bay lung tung, không thì sớm muộn gì cũng bị người ta bắn hạ rồi nấu ăn mất. Bây giờ ngoài kia đầy rẫy dân nghèo, họ đâu quan tâm đến thịt gì, miễn là ăn được.”
Một bác sĩ mỏ chim vốn đang ghi chép số liệu bên giường bệnh, nghe vậy liền ném sổ cho một y tá rồi vội vã chạy đến. Hắn ta trông như phiên bản thu nhỏ của Ambers, khí tức đáng sợ không đậm bằng, vóc người thấp hơn Tạ Đức một chút.
“Nhưng nó là một con chim mà, nhốt trong lồng sẽ khiến nó buồn bực.”
Con quạ bay lên tay Dunpley, đáng thương nhìn Ambers, rồi lại quay sang Tạ Đức kêu lên một tiếng đầy phẫn nộ, như thể đang mách tội.
Dunpley nhìn về phía Tạ Đức: “Vị này là?”
“Là bạn tôi, 39. Anh ấy giúp cậu mang con quạ về đấy.”
“Vậy… thật sự cảm ơn.”
“Được rồi, dẫn tôi đi xem bệnh nhân nặng nhất đi.”
Ambers ngắt lời Dunpley, ngạo nghễ bước đến bên một bệnh nhân đang ho không ngừng. Mặc kệ ánh mắt hoảng loạn của người bệnh, hắn ta đưa tay bóp cổ người ta, như thể đang kiểm tra một con gà béo, cuối cùng còn vỗ vỗ vào mặt bệnh nhân.
“Anh xem đi, 39, gã này hai hôm trước còn sắp chết rồi, là tôi cứu hắn ta về đấy. Không chỉ mắc dịch hạch, hắn còn bị ung thư phổi. Tuy bây giờ rất đau đớn, nhưng ít ra vẫn còn sống.”
Tạ Đức hoàn toàn không nhìn ra được điều gì, trong mắt anh, bệnh nhân kia chẳng khác nào một vật thí nghiệm, trông thật đáng thương. Nhưng lúc này không phải là lúc để anh thương cảm cho người khác.
Chiếc mặt nạ mỏ chim che khuất gần hết biểu cảm, 39 khẽ gật đầu, khen ngợi:
“Y thuật của anh quả thực giống như đang giành người từ tay Tử thần.”
“Ha ha ha... Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến người chết sống lại.” Ambers ngạo nghễ đáp.
Sau đó, động tác của anh ta đột nhiên khựng lại, giọng lạnh đi rõ rệt:
“Tấm chăn này là ai thay?”
Tất cả đều chỉ về phía một nữ y tá tội nghiệp.
Ambers cười lạnh:
“Tôi đã nói rồi, bất kỳ yếu tố nào trong thí nghiệm đều không được phép bị phá hỏng. Thưa cô, cô bị sa thải.”
Không khí trở nên im lặng đến rợn người, một luồng khí áp nặng nề đến ngạt thở lan khắp bệnh viện.
Hoàng Tư Hân run rẩy toàn thân, cảm nhận rõ có thứ gì đó đang bò dọc theo sống lưng mình, lan ra khắp cơ thể.
“Không... không... cầu xin... đừng... ư...!”
Hoàng Tư Hân chết rồi.
Thi thể đen sạm, nằm nghiêng ngay giữa phòng bệnh.
Lữ Nhã Đình nhân cơ hội, can đảm bước lên kéo xác đi, đồng thời cũng tìm được cớ rời khỏi căn phòng đầy rẫy chết chóc ấy.
Ambers khó chịu nói:
“Hừ, một lũ ngu xuẩn. Đến lúc làm mấy việc vô nghĩa thì lại tích cực đến thế.”
Ambers rõ ràng vẫn chưa nguôi giận, đi lại từng bước như sư tử đang tuần tra lãnh địa, áp lực kinh hoàng khiến không khí trong phòng như bị bóng đen tử thần bao trùm.
“Cốc nước này sao lại đặt ở đây? Ai để vậy?”
Lại một y tá nhỏ nữa chết đi.
“Bệnh nhân này do ai phụ trách? Nhìn cái vết khâu này xem, chẳng khác nào trò đùa!”
Lần này chết là một bác sĩ.
“Chúa ơi, tại sao các người không chịu làm theo chỉ thị?”
Hai bệnh nhân nữa tử vong.
Tạ Đức cảm thấy việc mình còn sống đúng là kỳ tích mẹ nó luôn rồi!
“7… 730, tôi thấy tên này hơi quá tay rồi, cô không định làm gì sao?”
“… Hắn chưa vi phạm quy tắc, tôi không can thiệp được.”
“Đùa à? Thế này còn không đáng bị giảm sức mạnh à?”
Giữa lúc Tạ Đức còn đang thấp thỏm, Ambers dừng lại trước một bệnh nhân — người vừa được Nhạc Hạ Mạt cho uống thuốc.
Ambers lại bắt đầu chất vấn:
“Ai cho anh uống nhiều thuốc vậy?”
Nguy rồi, Nhạc Hạ Mạt gặp họa!
Bệnh nhân run rẩy, vừa định chỉ tay về phía một y tá thì…
Giọng 39 vang lên:
“Ambers, đừng phí thời gian vào mấy chuyện vô nghĩa này.”
“Cậu nghĩ chuyện này vô nghĩa à? Vậy thì cậu sai rồi, anh bạn ạ!” Ambers cau mày, “Cậu có biết chỉ một yếu tố nhỏ cũng có thể làm hỏng cả một thí nghiệm không?”
“Tôi biết.” 39 khoanh tay, giọng điệu điềm đạm. “Nhưng chẳng lẽ anh định giết hết? Những người vừa nhanh nhẹn vừa có học đâu phải dễ tìm. Giết một người làm gương là đủ rồi, giết nhiều chỉ phí thời gian. Thay vào đó, anh không nghĩ nên nói chuyện với tôi thêm về lý thuyết chữa bệnh của mình à?”
“Ít ra, tôi vẫn còn hứng thú với thứ đó.”
Ambers bật cười đầy lúng túng:
“Cậu nói đúng. Giờ thì để tôi cho cậu xem một ca bệnh khác.”
Ambers dẫn 39 rời khỏi phòng.
Nhạc Hạ Mạt nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô mơ hồ nhìn theo bóng lưng mái tóc bạc rực rỡ kia, chớp mắt vài cái — “anh bạn”?