Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 75: Bác sĩ mỏ chim

Trước Sau

break

Đi trong khu nội viện của tu viện, có thể cảm nhận rõ ràng rằng kiến trúc nơi này mang đậm phong cách Gothic.

Bệnh viện của tu viện có những tòa tháp nhọn cao vút, cửa sổ kính màu trải dài rộng lớn, toàn bộ công trình vươn thẳng lên trời, chủ yếu dùng màu nâu sẫm và xám tro, tạo cảm giác trang nghiêm.

Chất liệu chủ yếu là gạch đá, mặt ngoài khắc đủ loại thiên thần, cúi đầu nhìn xuống nhân gian.

Ở đây đặt một chiếc chuông lớn, người ra vào vội vã. Bên trong vang ra không ít tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng khóc.

Tạ Đức vừa đến đã thấy ngay từng thi thể bị rút cạn máu chất đống trước cổng bệnh viện. Ai nấy đều chết không nhắm mắt, chết trạng thê thảm. Một vài nữ tu có làn da trắng bệch đang cầu nguyện cho họ.

Mặt đất dơ bẩn, máu và nước bẩn hòa vào nhau, bốc lên mùi phân thối khó chịu.

Nơi này vừa yên tĩnh, vừa dơ bẩn lại vừa khiến người ta thấy thánh khiết một cách ghê rợn. Những con côn trùng không tên vỗ cánh bay qua bay lại, ruồi muỗi bay đầy trời.

Tạ Đức bỗng chùn bước. Anh nhớ rất rõ, dịch hạch châu Âu thời xưa chính là do bọ chét truyền bệnh. Hai người chơi mới chết đầu tiên cũng là do bệnh mà chết.

Trong môi trường như thế này, điều tra kiểu gì? Chỉ cần lơ là là bị lây bệnh ngay.

Tạ Đức còn đang do dự thì một nữ tu đang khiêng xác phía trước ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh.

Người đàn ông cao lớn đứng gần cổng bệnh viện, tay ôm một con quạ đại diện cho cái chết, đôi mắt màu lục sẫm y như một hồ nước lạnh lẽo, bình tĩnh nhìn về phía họ.

Nơi đây xác chất thành đống.

Nữ tu nhỏ la khẽ một tiếng:

“Là ác ma đến rồi!”

Tất cả mọi người bị cô ta thu hút chú ý, nhìn theo ánh mắt kinh hoàng của cô ta, không ít nữ tu đưa tay che miệng.

“Chúa ơi, tôi biết mà, những người đáng thương này sẽ xuống địa ngục hết!”

“Chúng ta rồi cũng bị trừng phạt.”

“Lạy Chúa…”

Mãi đến khi một nữ tu già lớn tiếng nói:

“Đủ rồi, các cô gái! Đó là người sống! Ác ma không thể vào tu viện được, ánh sáng của Chúa luôn chiếu rọi! Bây giờ tất cả quay lại làm việc, đừng có mà rối loạn như thế nữa, được không?”

Bà có vẻ tức giận, khi thấy các nữ tu dưới quyền mình bị dọa cho hoảng loạn như vậy, liền nổi giận đùng đùng bước tới chỗ Tạ Đức, giọng nghiêm khắc nhưng mang theo vẻ ngoài cứng trong mềm:

“Tại sao anh lại đứng trước cổng bệnh viện? Không sợ bị lây bệnh dơ bẩn sao?”

Tạ Đức bị quát đến sững người, không nhận ra mình đã làm người ta sợ hãi, còn tưởng đây là tính cách của NPC, bèn thật thà đáp:

“Tôi đến thăm chủ nhân của con quạ này.”

Nữ tu già liếc nhìn con quạ, nhận ra đây thực sự là một người sống, cảm giác bất an và tức giận trong lòng cũng dịu xuống phần nào, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn:

“Anh đến tìm bác sĩ Dunpley? Vậy sao không nói sớm? Sao lại đứng lén lút như ăn trộm ở cửa? Anh không biết đã làm các cô gái hoảng sợ sao?”

Tạ Đức im lặng một lúc, cúi đầu nhìn bà, hàng mi dài rủ xuống, hiếm khi mang theo vẻ vô tội, lịch thiệp nói:

“Xin lỗi, tôi không tìm được đường.”

“Khụ.” Nữ tu già ho khan một tiếng đầy mất tự nhiên.

“Nếu là vậy thì đi theo tôi. Giờ bác sĩ Dunpley chắc đang ở trong phòng.”

“Cảm ơn.”

Nữ tu già kéo lại khăn trùm đầu, sải bước đi phía trước.

Tạ Đức âm thầm chuẩn bị tâm lý, lặng lẽ châm một điếu thuốc, để khói thuốc lượn quanh người. Không biết có tác dụng gì không, nhưng anh cố hết sức mà làm một vài biện pháp phòng ngừa. Mùi hương từ tuyết tùng có tác dụng xua đuổi muỗi, gián, mọt và một số côn trùng thường gặp.

Cũng may, đường mà nữ tu già dẫn đi khá sạch sẽ.

Trên đường không gặp bệnh nhân nào.

Họ đi đến cuối một hành lang sâu hun hút, nơi đó có một cánh cửa màu đen kịt. Nữ tu già không đi tiếp nữa, chỉ ngẩng cằm chỉ vào cửa:

“Bác sĩ Dunpley ở bên trong, anh tự vào đi, tôi đi trước.”

“Ừm, cảm ơn.”

Tạ Đức lại một lần nữa nói lời cảm ơn, nhìn nữ tu già hấp tấp rời đi không ngoảnh đầu lại, như thể đang tránh né một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Xung quanh không có ai, anh cũng thở phào một hơi.

Giờ anh đã ở bên trong bệnh viện, tạm thời chưa cần tìm bác sĩ Dunpley. Có thể tranh thủ thám thính trong tòa kiến trúc phức tạp này xem có gì khả nghi không. Một khi bị ai phát hiện thì cứ lặp lại lý do vừa rồi là được.

À đúng rồi, anh còn có thể hỏi 730 vị trí của nhà thuốc. Thời đại này chắc chắn đã có rượu cồn, có thể tìm ít cồn để khử trùng trước.

Điếu thuốc trên tay cháy đến tận cùng, Tạ Đức lấy ít tàn thuốc rắc lên người, cảm thấy kế hoạch của mình hoàn hảo đến không thể chê. Anh vừa định rời đi thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói khàn đặc đến mức không thể nghe nổi:

“Anh đang làm gì ở đây?”

Tạ Đức cứng người quay đầu nhìn lại — một thân hình quấn kín mít, đầu đội mặt nạ mỏ chim, đứng ở lối vào hành lang, ánh mắt vô hồn chăm chăm nhìn về phía anh.

Cánh tay và chân dài ngoẵng, thõng xuống hai bên, lưng hơi gù.

Hình dáng ấy chẳng giống người sống chút nào, chiếc mặt nạ mỏ chim trên đầu như thể là một phần trên thân thể, toàn thân toát lên khí tức tử vong, như một tử thần bò ra từ địa ngục.

Tạ Đức chưa từng cảm nhận được từ bất kỳ NPC nào cảm giác tuyệt vọng rõ rệt đến vậy. Không cách nào sinh ra ý định phản kháng. Anh chợt nhận ra — bác sĩ mỏ chim trước mắt chính là Boss lớn nhất của toàn bộ phó bản này.

730 nửa nhịp sau mới gấp gáp phát ra cảnh báo the thé:

“Cảnh báo! Cảnh báo! NPC cấp S xuất hiện ngẫu nhiên! Người chơi lập tức rời khỏi khu vực! Lưu ý, hắn không phải bác sĩ Dunpley! Lưu ý, y thuật của hắn cực kỳ xuất sắc, nhưng toàn phụ thuộc vào tâm trạng! Lưu ý, xác suất sống sót hiện tại là 30%! Giữ vững bình tĩnh! Lưu ý, NPC cấp S rất thích những con người thú vị, làm hắn hứng thú sẽ tăng xác suất sống!”

“...Cô có khác gì 455 đâu, cũng không đáng tin.”

Tạ Đức chẳng thể cười nổi, cứng ngắc dùng lại lý do cũ, một tay sờ vào khẩu Glock trong túi, khó khăn lên tiếng:

“Tôi đến tìm bác sĩ Dunpley.”

Bác sĩ mỏ chim tiến lên một bước.

“Thế à? Anh tìm tôi làm gì?”

Tạ Đức cố giữ vững tư thế, gắng không cúi đầu né tránh, nói thật nhẹ nhàng:

“Con chim của anh đâm vào tường, tôi mang đến giúp anh.”

Bác sĩ mỏ chim tiến lại gần, Tạ Đức nhận ra hắn cao đến khó tin. Cậu cao đến 1m89 mà vẫn phải ngửa lên mới chạm ánh mắt với hắn — chắc chắn cao trên 2m1, khí thế đè ép khiến người ta nghẹt thở.

Bác sĩ mỏ chim không thèm liếc nhìn cậu, quay người mở cửa, khom lưng bước vào trong:

“Vào trong nói chuyện đi.”

Sau cánh cửa là một không gian tối đen như mực, vừa vào là biến mất hoàn toàn âm thanh. Tạ Đức thoáng thấy mạng mình chắc đến đây là chấm hết.

“730, giờ cô phải cứu tôi đấy, không thì tôi đánh giá 1 sao.”

730 trầm ngâm một lúc rồi đáp:

“Tôi có thể cung cấp cho anh một vài thông tin. NPC cấp cao trong phó bản có hành trình ngẫu nhiên, phó bản không cố định vị trí xuất hiện của họ. Họ là sự hình tượng hóa của oán niệm đến từ một thời đại.”

“Bác sĩ mỏ chim trước mắt anh là tập hợp của những người chết oan thời Trung cổ — bệnh nhân dịch hạch, tu sĩ đau khổ cả đời, dị giáo bị thiêu sống... là một hình chiếu của cả một thời kỳ. Hắn xuất hiện trong phó bản này cũng là điều dễ hiểu.”

Tạ Đức gần như muốn khóc:

“Hiểu rồi, là vua quỷ chứ gì! Lại còn xuất hiện ngẫu nhiên, tôi bị xui à? Ở đây có thánh giá, đè hắn xuống được không?”

730:

“...Không đè được. Nhưng anh có thể thử ứng biến. Nếu cần, có thể dùng thân phận cộng sự để khiến hắn nương tay. Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức tăng xác suất sống cho anh.”

“…”

Tạ Đức nghiến răng bước vào phòng. Sau một mảng tối đen là ánh sáng bất ngờ mở ra — bên trong trang trí không tệ.

Bác sĩ mỏ chim ngồi trên ghế chủ vị, thản nhiên hỏi:

“Anh vừa nói con gì của tôi?”

Tạ Đức đặt con quạ lên bàn trước mặt hắn:

“Thú cưng của anh.”

“Ồ, anh nói nó đâm đầu vào tường ngất xỉu?”

“Ừ.”

Tạ Đức mặt lạnh tanh:

“Tôi đi trước đây.”

Bác sĩ mỏ chim lật qua lật lại con quạ, giọng khàn đến mức khiến người ta nổi da gà:

“Không, chờ đã. Anh nói nó đâm ngất? Nhưng sao tôi lại thấy... nó giống như bị ai đó đánh ngất hơn thì phải?”

Thật chứ!

Cái này mà cũng nhìn ra được á?

Tạ Đức cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi. Bác sĩ mỏ chim hình như đang mỉm cười nhìn anh, nhưng qua lớp kính thủy tinh đen kịt ấy, cái hốc mắt sâu hoắm lại càng trở nên quỷ dị.

730 đang tính toán, ngập ngừng nói:

“Bên tay trái của anh có một cái sofa, với một bộ ấm trà. Nếu anh thấy căng thẳng, có thể ngồi xuống nói chuyện.”

…730, đúng là thiên tài!

730 lại bổ sung:

“Trong ấm có Phổ Nhĩ thượng hạng, 455 từng nói anh chưa từng nếm thử.”

Ồ, uống trà ngon trước khi chết à?

Cái trò đùa này đúng là lạnh thật. Thế mà giữa lúc căng thẳng cực độ, anh lại bị chọc cười, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nở một nụ cười mơ hồ.

Bác sĩ mỏ chim nghiêng đầu, ngón tay gõ lên mặt bàn:

“Anh cười gì vậy?”

Anh cũng không biết tôi đang cười cái gì. Sao lại cười được nhỉ?

Tạ Đức cố gắng giữ dáng vẻ ung dung, bước tới ngồi xuống sofa bên trái, rót một tách trà, động tác tùy ý nâng lên:

“Phổ Nhĩ thượng hạng, trà phương Đông đấy. Uống được loại trà thế này, không cười mới lạ.”

Bác sĩ mỏ chim tò mò ngồi xuống, cái sofa hơi nhỏ, mà hắn thì quá cao lớn, ngồi xuống chỉ có thể khép chân gập người lại, nhìn cũng hơi… tội nghiệp.

Hắn rót nước, chọn vài lá trà cho vào miệng nhấm, giọng trầm như triết gia bình luận:

“Chát trong vị đắng, chẳng qua là thứ quý tộc dùng để làm màu. Nhiều thứ trên đời chẳng qua chỉ là mốt, thực ra không có chút tác dụng nào.”

Ờ… anh muốn phê bình thì cũng đừng nhai lá trà như thế chứ.

Nhưng điều này cũng nhắc anh nhớ rằng — thân phận của tên này là sự “kết tinh” của những kẻ dị giáo bị thiêu sống, trong đó chắc chắn có không ít triết gia suy tư về xã hội, nghệ sĩ thời Phục Hưng, và cả những nhà cải cách táo bạo.

Thế nên anh điều chỉnh lại tư thế, để bản thân trông tự tin hơn một chút:

“Anh có biết Thomas Aquinas không? Vấn đề hiện nay của xã hội là: liệu Chúa có thật sự tồn tại hay không.”

Quả nhiên, chủ đề đề này khiến bác sĩ mỏ chim hứng thú.

Hắn phấn chấn nói:

“Khoa học sẽ giết chết Chúa. Thế nên người ta mới cố sống cố chết chứng minh Chúa có thật. Tôi cho rằng tôn giáo chỉ là công cụ để cai trị con người. Khi người dân càng khổ sở, quyền lực của tôn giáo càng lớn.”

Cũng may lúc ôn lại lịch sử châu Âu, anh tiện thể tìm hiểu luôn sự phát triển của tư tưởng triết học, không thì giờ chắc lộ to rồi.

Tạ Đức chống cằm, thong thả nói:

“Đúng thế, quyền lực tôn giáo hiện giờ đã giảm đi nhiều. Rốt cuộc, họ đâu thể giải thích được bệnh dịch hạch. Họ còn bảo những người nhiễm bệnh đều là kẻ có tội, thật là nực cười.”

Bác sĩ mỏ chim mỉm cười nhìn anh, còn chủ động rót cho anh một tách trà:

“Đó cũng là điều tôi nghĩ. Anh thật uyên bác. Giờ tôi bắt đầu tin anh là bạn tôi rồi. Tên anh là gì?”

Thấy hắn hành động như vậy, anh thực sự thở phào nhẹ nhõm, rồi càng thêm thoải mái, khiến mối quan hệ giữa hai bên trông như tri kỷ gặp nhau lần đầu, hợp ý như đã quen lâu năm.

Trong đôi mắt xanh sẫm ánh lên nụ cười như băng tuyết tan chảy. Tạ Đức nâng tách trà, khẽ nhấp một ngụm.

“Được làm bạn với anh là vinh hạnh của tôi. Anh có thể gọi tôi là 39.”

“Không, là vinh hạnh của tôi. Tôi tên là Ambers.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc