Cốc, cốc, cốc...
Trong ánh sáng vàng mờ nhạt chỉ do đèn dầu phát ra, sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến tiếng gõ cửa vang lên từng hồi đập mạnh vào lòng người.
Cảm giác quỷ dị vô cùng rõ ràng.
Tạ Đức có chút sợ, nhưng vừa nghĩ đến việc nhân vật chính – một cao thủ trừ tà – đang ở đây, anh liền yên tâm được đôi chút.
Anh ước gì Ngụy Nghiễn Trì có thể nhanh chóng phát huy khả năng của một đạo sĩ kiêm nhân vật chính của thế giới này, giải quyết gọn gàng thứ gì đó đang ở ngoài cửa, tốt nhất là không cần anh giúp gì cả, để anh được “nằm không cũng thắng”.
Nhưng Ngụy Nghiễn Trì lại không hề tỏ ra lo lắng với thứ đang ở ngoài kia, cứ như không thấy, không vội xử lý, mà trái lại còn ngẩn người nhìn anh, giọng nói vô thức có phần áy náy:
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh nghỉ ngơi.”
39 đang tùy tiện cột tóc đuôi ngựa thấp, lỏng lẻo buông xõa rối tung trên vai và lưng, có lẽ vừa mới thức dậy, áo lót mặc trong cũng không chỉnh tề, để lộ xương quai xanh trắng lạnh lẽo.
Khí chất lạnh lùng đáng sợ vơi đi nhiều, trong sắc ấm lại tăng thêm chút yên tĩnh dịu dàng.
Ngụy Nghiễn Trì nhất thời không thể rời mắt, đầu óc trống rỗng, cảm thấy dáng vẻ này của 39 dường như dễ gần hơn, không còn lạnh lùng như gió đông, xa cách đến vậy nữa.
Nhưng đó suy cho cùng chỉ là ảo tưởng của cậu. 39 biết cậu đang nghĩ gì, trong mắt thoáng qua sự giễu cợt, lạnh lùng nói:
“Ngẩn người cái gì vậy?”
Ngụy Nghiễn Trì đỏ tai, thu lại ánh nhìn, thành thạo xin lỗi:
“Xin lỗi, lại thất lễ rồi.”
“Hừ.” 39 hừ một tiếng khinh thường.
Tạ Đức nhìn thấy Ngụy Nghiễn Trì trong lúc có ma quỷ gõ cửa lại không tích cực nghĩ cách phá giải, còn có tâm trạng thất thần, thật sự chỉ muốn đấm anh ta vài cái cho tỉnh ra.
Giờ tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, âm trầm và dồn dập, khoảng cách giữa các tiếng ngày càng ngắn, gấp gáp đến mức như sắp đập cửa bể ra. Nếu cứ gõ kiểu này, Tạ Đức nghi là cái cửa sắp vỡ rồi!
Ngoảnh lại nhìn, Ngụy Nghiễn Trì vẫn còn ngồi dưới đất ngẩn người.
Anh là nhân vật chính, anh giỏi, anh cao quý.
Tạ Đức cau có hỏi:
“Anh bị dọa ngốc rồi à?”
Trong tai người khác, lời này lại càng mang hàm ý mỉa mai.
“Không.” Ngụy Nghiễn Trì gượng cười, từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi trên người, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên viên pin Volta, lộ ra chút nghi hoặc:
“39 làm pin để làm gì vậy?”
39 không trả lời, chỉ nhìn về phía phong thư trên bàn rồi nói:
“Triệu Quân Hào có vấn đề.”
“Ừ.” Ngụy Nghiễn Trì nghiêm túc gật đầu, sau đó nói:
“Tôi vừa ra ngoài kiểm tra cấu trúc và thiết kế của tòa nhà này, cũng như tình hình các khách trọ trước kia, phát hiện tòa nhà này được dùng để tiếp đãi các quý ông. Những người đó có thể là học giả, chủ xưởng hoặc quý tộc, mà tầng chúng ta đang ở vốn là dành cho các học giả sa sút đến ở.”
“Học giả à?”
Tạ Đức nhìn về phía viên pin Volta. Thứ này cũng là do một học giả cùng thời đại phát minh ra.
Ngụy Nghiễn Trì nói:
“Thứ đang gõ cửa bên ngoài có lẽ là chủ nhân trước đây của căn phòng này.”
Nhân vật chính cuối cùng cũng chịu giải quyết chuyện ma gõ cửa rồi.
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Tạ Đức, Ngụy Nghiễn Trì cười ngại ngùng với anh, rồi bước tới. Không do dự lấy một giây, cũng không cho Tạ Đức thời gian chuẩn bị, anh ta trực tiếp mở cửa.
Ngoài cửa là một người bị lột da, bàn tay đang gõ cửa khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt không có da, cơ thịt trần trụi đầy máu, mắt lồi ra, răng vàng ố.
!
Chết tiệt…
Sau đó, Tạ Đức trơ mắt nhìn đống thịt đó biến mất ngay trước mắt.
Toàn thân nổi da gà, tiếng gõ cửa bỗng vang lên từ phòng tắm trong phòng, ngay phía sau bên phải anh.
Ngụy Nghiễn Trì vẫn bình thản, xoay người định mở cửa phòng tắm.
Tạ Đức nuốt nước bọt:
“Anh đang làm gì vậy?”
Ngụy Nghiễn Trì cầm một cây thánh giá trong tay, giọng nói bình tĩnh:
“Tôi vừa mới hiểu ra cơ chế giết người của loại quỷ này. Vừa rồi tôi thấy trên bàn và cửa trong phòng có vết khắc chữ, là chữ cái Hy Lạp, ghi tên một vị giáo hoàng. Nét chữ hỗn loạn, mang đầy đau đớn, nên tôi đoán có thể khi còn sống hắn là một người trí thức không gặp thời, cũng có thể là một tín đồ Công giáo thành kính.”
“Tôi định dùng thánh giá để tiêu diệt hắn. Có lẽ hắn đã thấy tôi cầm thánh giá, nên mới bỏ chạy sang một cánh cửa khác.”
Tạ Đức nhìn anh chằm chằm, không biểu cảm:
“Anh không thấy cách lý giải này có hơi... gượng ép à?”
Ngụy Nghiễn Trì nở nụ cười dễ nhìn với anh:
“Giả thuyết táo bạo, kiểm chứng cẩn thận mà. Nhưng vừa rồi hắn thực sự bỏ chạy, nên khi mở cửa ra, hắn mới xuất hiện ở cánh cửa khác.”
“Thật sự quá đủ rồi.”
Nếu là bỏ chạy, chẳng phải chứng tỏ con quỷ đó vốn không mạnh?
Tạ Đức lấy khẩu Glock từ ngăn kéo ra, đứng nguyên tại chỗ, nhắm thẳng vào cánh cửa phòng tắm mỏng manh, bắn liền năm phát pằng pằng pằng, cho đến khi bên trong không còn tiếng gõ nữa, cánh cửa nát bươm bung ra.
Một thi thể bị lột da, máu me đầm đìa, ngã lăn trong phòng tắm.
“Ồ wow.” Ngụy Nghiễn Trì chớp chớp mắt, rồi nhét cây thánh giá vào túi áo:
“Được thôi, xem ra nó tạm thời chưa phát huy được tác dụng. Tôi cứ tưởng mình có thể giúp gì đó cơ.”
39 liếc mắt nhìn anh:
“Thật ra anh vẫn có thể giúp được.”
“?”
...
Vài phút sau, Tạ Đức xuất hiện trong phòng Ngụy Nghiễn Trì. Anh vui vẻ đặt đồ đạc của mình lên bàn. Ngược lại, Ngụy Nghiễn Trì đang ôm đồ đứng trước cửa phòng đối diện, ánh mắt đầy tủi thân nhìn anh.
Khóe miệng 39 cong lên thành một nụ cười xấu xa, nói đầy khoái chí:
“Chúc ngủ ngon.”
Sau đó rầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Ha ha, đùa sao. Phòng anh ta có một cái xác, cửa phòng tắm thì bị bắn nát, ở kiểu gì được? Quá đen đủi rồi.
Phòng mới của nhân vật chính vừa vào đã lập tức đi điều tra manh mối. Căn phòng sạch sẽ, không có dấu vết gì, Tạ Đức cảm thấy rất hài lòng, vui vẻ nằm dài lên giường.
Còn bên kia, Ngụy Nghiễn Trì thở dài bất đắc dĩ, trên mặt không hề có chút uất ức nào, ngược lại còn bật cười khẽ. Cảm thấy 39 hôm nay thật ra cũng dễ thương.
Anh cũng vui vẻ đóng cửa lại, xoay người thì nhìn thấy cái xác chết nằm trên sàn vẫn còn trợn mắt chưa nhắm.
Ngụy Nghiễn Trì bước tới, lật đi lật lại thi thể để kiểm tra. Phát hiện vùng miệng và mũi đều dính đầy bụi than đen, thịt trên người có cảm giác bị “nấu chín” phần nào.
Ánh mắt anh bình tĩnh, dứt khoát đưa ra kết luận: người này chết vì ngạt khói, sau khi bị ngạt thì lại bị thiêu, bị thiêu xong thì còn bị ai đó lột da.
Ngụy Nghiễn Trì xách cái xác lên, vứt qua cửa sổ. Nhìn cái xác rơi xuống góc tường rồi từ từ biến mất dưới ánh trăng.
Xử lý xong mọi việc, anh cũng không nghỉ ngơi.
Trái lại, lại tiếp tục rời phòng. Hành lang đen kịt, không cửa sổ, không nến, đưa tay ra không thấy nổi năm ngón.
Ngụy Nghiễn Trì lại như đi trên đất bằng, đi đến trước cửa phòng Triệu Quân Hào, không hề gõ cửa. Anh biết người thông minh sẽ không mở cửa, nên trực tiếp dùng một sợi dây thép cạy khóa.
Triệu Quân Hào tất nhiên chưa ngủ. Vừa nhìn thấy một cái bóng đen xuất hiện bên giường, định hét lên thì lập tức bị bóng đen bịt miệng.
“Là tôi.”
Ngụy Nghiễn Trì lên tiếng bình thản:
“Tôi đến hỏi chuyện cái phong bì.”
Triệu Quân Hào vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài, giọng nói nhỏ như không bật nổi qua dây thanh:
“Gan anh lớn thật đấy, không thể chờ tới sáng hỏi sao?”
“Nếu sáng mai anh chết rồi, tôi chưa kịp hỏi thì sao?”
“…”
Triệu Quân Hào á khẩu không đáp được, ngoan ngoãn kể lại chuyện cái phong bì.
Trong mắt Ngụy Nghiễn Trì lóe lên tia suy nghĩ:
Tăng Hoan?