Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 27: Ma sợ kẻ ác

Trước Sau

break

Đó là một người đàn ông trung niên, mặc vest chỉnh tề, tóc vuốt sáp nhưng không chải chuốt cẩn thận, trông vô cùng nhếch nhác. Quầng thâm hiện rõ nơi đáy mắt, toàn thân toát lên vẻ lo lắng cùng cực.

Tạ Đức từng thấy ông ta trên tivi — một doanh nhân rất thành công, một người giàu có không thể chối cãi.

Vừa chạy đến, ông ta đã túm chặt lấy tay Ngụy Nghiễn Trì, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Cuối cùng anh cũng đến rồi, đại sư. Mọi người đang đợi anh, thứ kia cứ đè nặng trong lòng, cả đêm chúng tôi không ngủ nổi, thật sự rất khổ sở. Chúng tôi lúc nào cũng chào đón anh đến ở mà, giá như tối qua anh có mặt ở đây thì tốt rồi.”

“Ông Chu, bình tĩnh một chút,” Ngụy Nghiễn Trì rút tay ra một cách tự nhiên, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh. Đôi lông mày hơi nhướn, phong thái nhã nhặn như ánh trăng sau cơn mưa, trông vô cùng đáng tin cậy.

Anh dịu dàng vỗ nhẹ lưng Chu Vạn Phúc, “Đừng quá căng thẳng. Tối qua tôi đã phong ấn nó vào trong tượng Phật, tạm thời không còn nguy hiểm nữa.”

Khuôn mặt Chu Vạn Phúc đầy đau khổ, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán, “Tuy là không còn nguy hiểm, nhưng chỉ cần thấy nó đặt ở đó là tôi lại thấy khó chịu, cả người nổi da gà. Nó đã cướp đi hai người thân của tôi, là nghiệp chướng đấy, tất cả là do cụ ông nhà tôi lúc trước nhất quyết mời về một con yêu quái!”

Nghe Chu Vạn Phúc nói vậy, Tạ Đức không khỏi thấy tò mò. Đôi đồng tử xanh đậm lặng lẽ quan sát đối phương. Chu Vạn Phúc chợt nhận ra mình thất lễ, cố gượng cười, nhanh chóng lau tay vào áo rồi nói với Tạ Đức: “Vị này là bạn của đại sư phải không? Chào anh, chào anh, tôi là Chu Vạn Phúc, không biết nên xưng hô với anh thế nào?”

Chu Vạn Phúc theo thói quen chìa tay ra, người hơi nghiêng về phía trước, khom nhẹ người. Là một ông chủ lớn, bình thường toàn là người khác lấy lòng ông ta, nhưng lúc này có việc cầu người, đành phải hạ mình, ánh mắt đầy khẩn thiết nhìn Tạ Đức.

A... Tạ Đức lại lên cơn sợ giao tiếp xã hội.

Trong vòng tròn quan hệ thường ngày, anh chẳng cần dùng đến lễ nghi bắt tay, càng không tiếp xúc với những nhân vật quyền uy thế này. Sự trang trọng lúc này khiến anh lúng túng không thôi.

Nhìn chằm chằm bàn tay mũm mĩm của Chu Vạn Phúc, anh lưỡng lự không biết nên xưng tên thật, hay cứ dùng biệt danh “39”? Nhưng tay này... nhất định phải bắt à? Anh thật sự không muốn nói tên thật, nhưng nếu nói “39” thì có quá trẻ con không? Có giống bị bệnh mộng tưởng không? Nếu không bắt tay thì có bị coi là bất lịch sự không?

Bị nhìn chằm chằm, Chu Vạn Phúc dần trở nên cứng đờ. Ngụy Nghiễn Trì bật cười, đặt tay lên vai ông ta rồi dẫn đi, “Ông Chu, chúng ta nói chuyện chính sự đi.”

“Được, được.”

Chu Vạn Phúc thở phào nhẹ nhõm. Tạ Đức cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đi vào một căn biệt thự trang trí theo phong cách cổ điển giống như vườn Tô Châu, trồng đầy cây xanh, diện tích rộng lớn, trông như một khu du lịch, nhưng thực chất đây là nhà riêng.

Rẽ trái đi qua một cổng vòm, họ tiến vào phòng khách. Căn phòng này cũng theo phong cách tân cổ điển phương Đông. Trong đại sảnh có một nhóm người ngồi thở than, chỉ có lũ trẻ là ngủ yên trong lòng phụ nữ. Ngồi ở ghế trên là một ông lão, chống gậy, trông cũng rất mệt mỏi, thiếu sức sống.

Tạ Đức cảm thấy mọi thứ trước mắt thật mới mẻ. Dù sao anh cũng chỉ là một cậu trai nghèo chẳng có kiến thức gì.

Khi thấy cửa chính của phòng khách làm bằng gỗ trắc hoa vàng, anh âm thầm rít lên một tiếng trong lòng, thầm than lối sống nhà này thật xa hoa trụy lạc.

Nhưng thứ quan trọng nhất bây giờ không phải là tài sản của nhà họ, mà là một thứ còn kích thích hơn — quỷ quái.

Đây không phải là phó bản, Ngụy Nghiễn Trì lại còn rất tự tin, trời đang sáng, lại có nhiều người vây quanh, là yêu tinh chứ không phải ma quỷ.

Tạ Đức cảm thấy mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, chẳng thấy sợ gì cả. Trong lòng háo hức, mong đợi nam chính thi triển bản lĩnh. Nhưng thật tiếc, những chuyện sau đó chẳng có gì kích thích cả.

Anh đứng ở góc phòng, gia chủ cũng chẳng rảnh tiếp khách, chỉ vội vàng nghe theo chỉ dẫn của Ngụy Nghiễn Trì.

Hết quỳ lạy lại thắp hương, cung kính mời chó mực và gà trống tráng kiện đến.

Ngụy Nghiễn Trì đích thân mở cửa phòng thờ. Chó mực và gà trống dường như rất linh, biết mình được mời tới nên hùng dũng bước vào.

Bên trong lập tức vang lên tiếng gáy gà và tiếng chó sủa, rồi chẳng biết từ đâu nổi lên một cơn gió lớn lạnh thấu xương, khiến mặt ai nấy tái mét, trừ Ngụy Nghiễn Trì và Tạ Đức.

Ngụy Nghiễn Trì là vì bản thân anh ta có thực lực đủ mạnh.

Còn Tạ Đức thì là bởi vì, anh hoàn toàn không cảm nhận được trận gió lớn kia.

Thậm chí còn thấy mọi người xung quanh hơi kỳ quái.

Ngay sau đó, anh nghe thấy một tiếng va đập vỡ vụn của đồ sứ.

Ngụy Nghiễn Trì cầm một thanh kiếm gỗ đào mở cửa ra, trước ánh mắt của mọi người, quả nhiên nhìn thấy tại chỗ bức tượng Phật Mẫu vỡ nát xuất hiện một con chuột khổng lồ, nhe nanh nghiến lợi đầy oán khí, lao thẳng ra ngoài cửa.

Sau đó, Ngụy Nghiễn Trì phản ứng cực nhanh, lập tức đóng sầm cửa lại, dùng thanh kiếm gỗ đào chặn khe cửa. Con chuột liền đâm đầu vào cánh cửa, choáng váng đầu óc, liền bị gà trống và chó đen lao lên xơi tái sạch sẽ.

Ngay sau đó, Ngụy Nghiễn Trì lại mở cửa ra, mỉm cười nói: “Mọi người, tôi nghĩ việc đã được giải quyết rồi.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng trong lòng cũng lập tức giãn ra, thậm chí có người quỳ xuống khóc, người lớn tuổi nhất bước tới cảm ơn Ngụy Nghiễn Trì một cách long trọng, Ngụy Nghiễn Trì vui vẻ nhận lời cảm ơn, trên mặt còn mang chút đắc ý liếc nhìn Tạ Đức.

Hả?

Giải quyết rồi?

Tạ Đức hoàn toàn không thấy gì rõ ràng, chẳng thấy cái gì hết! Trong tầm mắt của anh, mọi người giống như đang diễn trò tế lễ thần thánh vậy, huyền bí khó hiểu. Còn về chuyện con chuột kia, Tạ Đức căn bản không nhìn thấy. Thấy nam chính nhìn sang, anh nhướng mày.

Điện thoại vang lên tiếng “ting”, 455 cuối cùng cũng xuất hiện, lải nhải kiểu trẻ trâu: “Xóa sạch rồi, cái camera giám sát nhỏ bé đó tôi xử lý trong một nốt nhạc, đến cái bóng lưng cũng không để lại.”

Tạ Đức bị 455 thu hút sự chú ý.

Anh giả vờ nghe điện thoại rồi bước ra ngoài: “Sẽ không ai điều tra ra là tôi làm đâu nhỉ? Dù sao cũng là giữa ban ngày.”

“Anh phải tin tôi chứ, tôi chưa bao giờ làm hỏng việc trong thời khắc then chốt cả! Hơn nữa anh có biết điều gì khiến việc phá án khó khăn nhất không? Chính là giết người một cách vô duyên vô cớ. Mà anh dùng súng giảm thanh, còn chẳng lại gần trong vòng mười mét, yên tâm đi, không để lại chút manh mối nào đâu.”

“Điều quan trọng hơn là, đừng quên người chúng ta giết là người của phòng thí nghiệm, mà phòng thí nghiệm thì chắc chắn sẽ giấu nhẹm chuyện này, tuyệt đối không để cảnh sát nhúng tay vào.”

455 cực kỳ hài lòng với năng lực của mình: “Mặc dù thỉnh thoảng tôi hơi rò điện, nhưng anh phải tin tôi, ký chủ, tôi giỏi hơn mấy hệ thống xuyên nhanh chỉ biết yêu đương nhiều… Ủa? Anh ở trong căn nhà cao cấp này làm gì vậy? Cái này là anh mua nổi à?”

Bị đả kích, Tạ Đức mặt không cảm xúc, đều đặn mỗi ngày “tạt nước lạnh” 455 một lần: “Người ta là hệ thống xuyên nhanh thì có thể nguỵ trang thân phận, tạo lớp vỏ, còn có thể đưa ký chủ đi khắp các thế giới nhỏ làm nhiệm vụ, rồi chết một cách đẹp đẽ…”

“Được rồi, im đi, đừng nói nữa.” 455 mỉm cười, “Nói thêm nữa là tôi tổn thương mất, đến anh tôi cũng không tha đâu.”

“Hừ, tôi đang xem nam chính trừ tà…” Nói được nửa câu, Tạ Đức bỗng khựng lại như nghĩ ra gì đó: “Không đúng, 455, cô vừa nói rồi, đây là một thế giới đầy yếu tố huyền huyễn, vậy nếu chúng ta giết người rồi, người đó có thành quỷ không?”

455 đáp, “…Câu hỏi hay đấy!”

Tạ Đức trầm tư, Tạ Đức không hiểu, Tạ Đức giật mình hoảng hốt.

“Đừng bám lấy tôi, cô mới là hung thủ chính đấy.”

“Nhìn cậu yếu đuối chưa kìa, tôi rõ ràng chỉ là đồng phạm thôi.”

455 bình tĩnh hơn nhiều, bắt đầu thao thao bất tuyệt mớ lý lẽ lạ đời: “Đừng nghĩ linh tinh, tôi nói cho anh biết sự thật nhé: chỉ có những người yếu đuối, hay nghi thần nghi quỷ mới bị quỷ bám theo. Mình giết người một cách đường hoàng, có gì phải chột dạ? Hắn sống còn không động được vào anh, chết rồi thì mạnh hơn chắc? Hơn nữa hắn có biết là anh giết không?”

“Ờ…”

Tạ Đức miễn cưỡng chấp nhận bộ lý luận sai lệch của 455.

Nhìn khu biệt thự trước mắt, anh cảm thấy rối ren bực bội.

Vì việc giết người hóa ra lại dễ dàng hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cực kỳ đơn giản, chỉ cần đi tới, giơ súng lên ngắm vào tim hoặc đầu người kia, bóp cò một phát là người đó chắc chắn chết.

Đơn giản, vô cùng đơn giản. Con người vốn là một cấu trúc yếu ớt.

Huống chi còn có 455, Tạ Đức không cần gánh vác bất kỳ hậu quả nào sau khi giết người, anh chỉ cần làm vai đao phủ là được.

Điều này khiến Tạ Đức đến giờ vẫn có chút không tin nổi. Tính cả trong phó bản, anh đã giết bốn người rồi.

Trong phòng, sau cánh cửa, Ngụy Nghiễn Trì từ chối sự tiếp đãi nồng nhiệt của những người khác, cáo từ họ, thấy Tạ Đức gọi điện xong thì do dự bước tới, nói:

“Anh 39, anh thấy con chuột lúc nãy thế nào?”

Tạ Đức khựng lại, cất điện thoại, nói thật:

“Tôi chẳng thấy gì cả.”

Hả?

Ngụy Nghiễn Trì hơi kinh ngạc, nhưng lập tức ngửi thấy mùi thuốc súng rất nhẹ trên người 39, chợt nhớ ra thân phận của anh là một sát thủ máu lạnh, không biết đã giết bao nhiêu người.

Anh ta bỗng bật cười.

“Anh 39 nghĩ thế nào về hồn ma?”

“Hả?”

Ngụy Nghiễn Trì hỏi tiếp:

“Hoặc nói là, nghĩ sao về hồn ma của những người bị sát hại. Nếu con ma đó tìm đến kẻ đã giết nó để báo thù, thì kẻ đó sẽ nghĩ sao?”

Cảm thấy đối phương đang ám chỉ mình.

Tạ Đức vừa chột dạ vừa cố tỏ ra cứng rắn:

“Hừ, lúc sống còn yếu ớt, chết rồi lại mạnh hơn chắc?”

Giọng 39 lạnh lùng, đầy khinh bỉ.

Ngụy Nghiễn Trì thấy buồn cười, nụ cười cũng rất ôn hòa:

“Đã vậy thì, nếu anh 39 không tin những chuyện tà thần quỷ quái đó, vậy cứ coi như nó không tồn tại đi.”

Thật ra, Ngụy Nghiễn Trì định nói rằng: Quỷ sợ kẻ ác. 39 mạnh mẽ tàn bạo như vậy, đúng là một sát thần, mấy thứ đó còn tránh không kịp, làm sao dám lại gần chứ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc