Khi Ngụy Nghiễn Trì tỉnh lại thì đã là 11 giờ trưa. Trong điện thoại anh có hơn chục tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đều là lời cảm ơn từ các khách hàng ủy thác, tin cuối cùng là một câu hỏi tế nhị của khách:
“Đại sư, gà và chó mà ngài yêu cầu đã được đưa đến lúc sáu giờ sáng nay. Xin hỏi khi nào ngài sẽ tới?”
À, chuyện này… vốn dĩ anh cũng định tới vào lúc sáu giờ sáng, không ngờ lại ngủ quên mất.
Nghĩ tới đó, ánh mắt anh vô thức nhìn về phía trong phòng. 39 đã đi từ sớm, trong phòng không còn chút dấu vết nào cho thấy cậu ta từng đến đây. 39 thích hút loại thuốc lá nữ đắt tiền, mùi khói nhẹ, gần như không lưu lại dấu tích gì.
Trong lòng không khỏi có chút trống trải. Nhưng khi nhớ lại chuyện tối qua mình đã nhân lúc người ta yếu thế để ra tay, lại cảm thấy hơi ngượng. Anh ho khẽ một tiếng rồi vào phòng tắm rửa mặt.
39 là một người đàn ông cao lớn, được huấn luyện bài bản, đương nhiên không thể nhẹ cân. Ngược lại, cơ thể cậu ta không gầy yếu, mà là được bao phủ bởi một lớp cơ bắp mảnh nhưng săn chắc. Ngụy Nghiễn Trì đã từng chạm nhẹ vào, biết bên trong ẩn chứa sức mạnh bộc phát mạnh mẽ đến mức có thể dễ dàng bẻ gãy cổ người khác.
Thật sự giống như một con sói tuyết – vừa đẹp vừa mạnh mẽ.
39, thật sự là một người rất xuất sắc.
Nếu không phải vì sự cố lần này, Ngụy Nghiễn Trì nghi ngờ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tiếp cận gần đến thế với một sát thủ toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng xa cách như vậy.
Anh bật cười.
Dự định rời khách sạn, trực tiếp đến nhà khách hàng, nhưng không ngờ lại gặp được 39 vừa mới quay về ở tầng dưới.
Trong mắt Ngụy Nghiễn Trì lóe lên vẻ vui mừng: “Anh 39! Anh chưa đi, anh…”
Động tác khựng lại, anh lại ngửi thấy mùi máu tanh giống như hôm qua, mọi lời định nói liền bay biến, buột miệng hỏi: “...Lại đi giết người à?”
39 đeo khẩu trang và đội mũ, im lặng lạnh lùng nhìn anh.
Ngụy Nghiễn Trì nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lại: “Anh 39 muốn cùng tôi đi xem chuyện trừ tà không?”
“Ừm.”
Tạ Đức gật đầu, chấp nhận lời mời của Ngụy Nghiễn Trì. Thật ra anh quay lại cũng là để chờ đối phương nói chuyện tối qua còn dang dở, được xem quá trình trừ tà cũng là một trải nghiệm không tồi.
Dù hơi ngạc nhiên khi nhân vật chính biết mình vừa làm gì, nhưng dù sao cậu ta cũng là nhân vật chính mà, có chút năng lực mà người thường không có cũng là điều bình thường, không phải sao?
Dù gì thì cậu ta biết cũng có sao, chẳng lẽ báo cảnh sát bắt anh? Không đến mức ác vậy chứ?
Tạ Đức như nhớ ra điều gì, nói: “Tối hôm qua, cảm ơn anh.”
Tim Ngụy Nghiễn Trì lại lỡ một nhịp, cổ dưới tai hơi ửng đỏ. Anh âm thầm điều chỉnh tâm trạng, rồi lại nở nụ cười không chút tì vết: “Không sao, tôi khá rành mạch huyệt đạo và kinh lạc trong cơ thể người, hiểu chút về y học. Nếu lần sau di chứng của anh vẫn nghiêm trọng như vậy, có thể gọi tôi, lúc nào tôi cũng rảnh.”
“Ừm.” 39 hiển nhiên không muốn nói chuyện về mình, ra hiệu cho Ngụy Nghiễn Trì đi trước dẫn đường, thấp giọng nói: “Kể cho tôi nghe chuyện trừ tà đi?”
“Không vấn đề gì.”
Ngụy Nghiễn Trì mỉm cười, đến chính anh cũng không nhận ra sự dịu dàng trong nụ cười ấy, ánh sao trong mắt sáng rực rỡ, còn cuốn hút hơn cả nam chính trong phim học đường cầm kịch bản ánh trăng trắng ngần, hoàn toàn không biết che giấu niềm vui lộ rõ nơi khóe mắt.
Khiến Tạ Đức nhìn anh mấy lần, cuối cùng không khỏi thầm cảm thán: Trẻ trung thật tốt.
Ngụy Nghiễn Trì vừa đi vừa nói: “Gia đình này mời về một vị Phật mẫu chiêu tài, thật ra lại là một yêu quái từ phương Nam đã tu luyện thành hình. Có thể là chuột, cũng có thể là rắn. Việc này không đáng để đào sâu vì hai loài này không khác nhau nhiều. Vạn vật sinh khắc lẫn nhau… khụ, chuyện này lát nữa hãy nói, trước tiên kể về tai họa do thứ này gây ra. Kể từ khi ông chủ lớn mời yêu quái đó về, mỗi lần việc làm ăn của họ càng phát đạt thì ngũ tạng lục phủ của người trong gia đình lại bị tổn thương. Vì yêu quái đó chuyên hút tinh khí từ nội tạng con người…”
Khi nói về lĩnh vực sở trường của mình, Ngụy Nghiễn Trì cả người như tỏa sáng. Anh là chuyên gia, là thiên tài trong lĩnh vực này! Đương nhiên có lý do để kiêu ngạo.
Tạ Đức lắng nghe, cũng thấy nhân vật chính đúng là lợi hại thật. Nhớ đến mấy nhân vật từng xuất hiện trên truyền hình trước đây, anh hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào về Vương Ngọc Lập?”
Mấy năm trước, Vương Ngọc Lập từng nổi lên như cồn, được mệnh danh là “người xem bói số một trên mạng”, ngay cả Tạ Đức – người vốn chỉ thích ở yên trong thế giới của mình – cũng từng nghe danh người này.
Ngụy Nghiễn Trì trên mặt lộ ra chút khinh thường, hừ lạnh một tiếng:
“Chỉ là một tên hề thích gây chú ý mà thôi!”
Vừa nói, Ngụy Nghiễn Trì vừa dẫn anh vào một khu biệt thự. Cổng khu này có quá trời bảo vệ, bên trong còn có cả xe đưa đón, một đài phun nước khổng lồ đặt ở giữa, dưới vòi nước là những cụm hoa rực rỡ. Tạ Đức mải nghe nhân vật chính nói về những chuyện kỳ quái huyền bí đến mức đắm chìm, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Đi được mấy bước, anh mới chợt nhận ra – khoan đã, khu này chẳng phải gọi là Công viên Tử Đằng sao?
Chính là khu nhà giàu đắt đỏ được đồn rằng không thua gì tứ hợp viện ở thủ đô?
Wc*, cứ thế mà vào được à? Bảo vệ thậm chí còn chẳng thèm hỏi han gì một câu.
(*”wc” là cách cảm thán, như “what the…”)
Một người trông giống hướng dẫn viên bước tới, cung kính hỏi họ có muốn ngồi xe đưa đón không.
Ngụy Nghiễn Trì phẩy tay từ chối, quay đầu cười ngoan ngoãn, có chút uất ức nói:
“Tôi muốn ở cạnh ngài 39 thêm một lúc, thật ra nhà của gia đình kia cách đây cũng không xa.”
Thế thì có gì đâu, Tạ Đức vốn chẳng vội, tuỳ tiện trò chuyện với nhân vật chính một lúc cũng chẳng sao.
Thật ra, Tạ Đức không phải kiểu người sợ xã giao, lúc không trầm lặng thì anh cũng nói nhiều lắm. Anh không phải dạng người kiệm lời khô khan, nhất là khi nói chuyện với người quen, anh nói, anh tất nhiên cũng sẽ đáp lại. Hơn nữa, gần đây 455 nhồi nhét vào đầu anh quá nhiều kiến thức khó tiêu hoá, có người để trò chuyện cũng tiện cho việc hệ thống lại mọi thứ.
Điểm này đúng là ngoài dự liệu của Ngụy Nghiễn Trì.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện về những giả thuyết xoay quanh phó bản.
39 nói với giọng giễu cợt:
“Nó chỉ là một chuỗi dữ liệu mà thôi. Có điều, chiếc máy tính kết nối lại chính là thế giới này. Nếu có thể tìm được virus phù hợp để xử lý chuỗi dữ liệu đó, phó bản tự nhiên sẽ biến mất.”
Một phép ẩn dụ rất xuất sắc. Ngụy Nghiễn Trì cũng chia sẻ không ít giả thuyết của bản thân.
Về triết học, về oán khí tích tụ suốt hàng trăm hàng nghìn năm, thậm chí có thể cả về nền văn minh vũ trụ mà loài người chưa từng biết đến.
Càng nói chuyện càng bị cuốn đi xa, và chẳng biết từ lúc nào, 39 đã âm thầm chiếm thế chủ động trong cuộc đối thoại.
Anh ta đang thao thao bất tuyệt về sự khác biệt giữa hai loại vĩ cầm nổi tiếng đến từ Cremona, Ý – vĩ cầm Stradivarius và vĩ cầm Amati.
Ừm, Ngụy Nghiễn Trì nghe ra rồi – ngài 39 thích Amati hơn, mà còn cực kỳ có trình độ trong lĩnh vực âm nhạc.
“Vậy còn súng đạn thì sao?”
Ngụy Nghiễn Trì hỏi dò một cách kín đáo.
39 bật cười khinh khỉnh, hoàn toàn không để tâm đến chút dò xét nhỏ nhoi đó. Anh ta có kiến thức cực kỳ chuyên sâu trong lĩnh vực này, giọng điệu ngạo mạn chẳng hề kém gì khí thế của Ngụy Nghiễn Trì trong giới huyền học. 455 là một kẻ mê vũ khí, đặc biệt là súng ống, ngày nào cũng nhồi nhét vào tai Tạ Đức khiến anh nghe muốn mọc kén.
Tạ Đức thầm nghĩ, cuối cùng cũng tới lượt mình “lên sóng” rồi.
Anh không nhịn được mà khẽ nhếch môi cười, trông lại càng ung dung tự tại hơn, hệt như một tay chơi súng lâu năm, điềm đạm mà thao thao bất tuyệt.
“Trong các loại súng ngắn, nổi tiếng có Beretta và Glock...”
“Từ khi ra mắt năm 1975, CZ75 đã được sản xuất hơn một triệu khẩu, còn có vô số mẫu phát triển từ nó…”
Giọng của 39 rất hay. Ngụy Nghiễn Trì nhất thời cũng ngẩn người nghe đến mê mẩn. Sự mạnh mẽ, tự tin, kiêu ngạo ấy hấp dẫn đến mức khiến anh không thể kìm lòng mà muốn đến gần hơn, tim đập thình thịch.
Đúng lúc này, từ xa có một người chạy tới, kích động hét lớn:
“Đại sư! Đại sư! Cuối cùng ngài cũng đến rồi!!”