“39”, một cách gọi rất ngắn gọn.
Là do Tạ Đức không muốn người khác biết tên thật của mình, tùy tiện đặt lấy, coi như một lớp vỏ bọc.
Là một nhân vật pháo hôi trong tiểu thuyết, trước khi 455 tìm đến, các mối quan hệ của anh cũng cực kỳ đơn giản, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại giữa hai điểm là nhà và chỗ làm, cuộc sống buồn tẻ đến không thể buồn hơn.
Căn nhà là do anh tự mình mua, đến cha mẹ cũng không hay biết. Nằm trong một thành phố nhỏ hẻo lánh ở phương Bắc, nơi đây kinh tế không phát triển, giao thông không thuận tiện, không có những tòa nhà chọc trời, chỉ có những khu nhà thấp bé tạo thành cảnh sinh hoạt đời thường của con người. Trong một thành phố như thế, mua một căn hộ hai phòng ngủ cũ nát cũng chỉ cần hơn mười vạn.
Nơi đó có khí hậu gió mùa ôn đới, mùa đông lạnh và kéo dài, mùa hè ấm áp nhưng ngắn ngủi, mùa thu trời cao mây nhẹ, còn mùa xuân đôi lúc sẽ xuất hiện gió cát.
Tại đây, có thể cảm nhận rất rõ khoảnh khắc lam sắc yên tĩnh, mang theo nỗi u buồn dai dẳng, như thể bầu trời đang rơi lệ.
Nhịp sống rất chậm, nhưng khí hậu như vậy lại không thích hợp để dưỡng già, tốc độ phát triển kinh tế cũng quá chậm, không thể giữ chân người trẻ.
Người trẻ đều rời đi lập nghiệp, chờ đến khi người già qua đời, người trẻ cũng sẽ không quay lại nữa. Thành phố nhỏ này cứ lay lắt bên rìa năm tháng, cuối cùng sẽ chỉ còn là quê hương trong ký ức.
Tạ Đức là một trong số ít người trẻ chọn dọn vào sinh sống nơi đây. Tính cách thuận theo tự nhiên khiến anh thiếu dũng khí để bôn ba, lại quen với nhịp sống chậm chạp ở thành phố nhỏ, hoàn toàn không thể thích nghi với sự biến đổi nhanh chóng nơi đô thị lớn.
Rất nhiều lúc, anh thích tự đánh giá bản thân: một người tầm thường, một người bình thường rất nhút nhát.
Dĩ nhiên từng có lúc ngưỡng mộ những nhân vật chính trong phim ảnh hay tiểu thuyết – tự do phóng khoáng, từng ngưỡng mộ những người có các mối quan hệ tốt đẹp, tính cách cởi mở dễ gần, từng ngưỡng mộ những ai nói đi là đi, chu du khắp thế giới.
Anh từng nghĩ đến chuyện thay đổi, nhưng mãi chỉ là nỗ lực nửa vời.
Càng sợ xã giao thì lại càng không muốn tiếp xúc, càng không muốn tiếp xúc thì lại càng sợ xã giao, anh cứ như vậy rơi vào vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Có lẽ, cả đời này cũng chỉ có thể làm pháo hôi trong câu chuyện.
Tính cách cô lập, sợ giao tiếp xã hội, hầu như không có bạn bè, thậm chí cả đồng nghiệp làm cùng cũng chẳng thân thiết.
Từ rất lâu trước đây, anh chưa từng nghĩ rằng cuộc sống yên ổn đều đều như thế lại bị phá vỡ bởi một chuyện nực cười đến vậy.
Cuộc sống nổi lên những gợn sóng dữ dội, hiệu ứng cánh bướm phát triển dữ dội, đẩy anh phải lảo đảo bước tiếp, chẳng kịp xoay xở, vừa chật vật vừa vội vã.
Ban đầu chỉ là vì mấy năm gần đây kinh tế khó khăn, việc làm ăn của ông chủ sa sút, còn anh – một người tính cách không lấy lòng được ai – tất nhiên bị cho nghỉ việc.
Rồi, còn chưa kịp tìm được công việc mới, hệ thống 455 – thứ vốn chỉ có trong tiểu thuyết – đột ngột xuất hiện. Được rồi, nói thật, trong tiểu thuyết cũng chẳng có cái hệ thống nào vô dụng thế này. Nhưng dù sao thì nó cũng đã xuất hiện. Ép buộc dụ dỗ? Hoặc là do Tạ Đức đã sống quá đủ cuộc đời tẻ nhạt nhưng lại chưa muốn chết. Tóm lại, anh và 455 đã đạt được thỏa thuận, từ đó cuộc sống thay đổi một cách chóng mặt.
Nhưng thật sự... không cần thay đổi đến mức này đâu.
Tạ Đức mặt không cảm xúc lắp đạn vào khẩu Glock, tổng cộng mười chín viên. Anh thay một bộ quần áo rộng rãi, kín đáo, đội mũ lưỡi trai che đi ánh mắt lạnh lùng. Nhưng mái tóc dài bạc đến thắt lưng, chiều cao một mét tám chín, khí chất lại quá nổi bật, dù có cố gắng khiêm tốn thế nào cũng không thể lẩn tránh hoàn toàn.
May là 455 cũng không đến mức vô dụng hoàn toàn.
Tất cả các thiết bị điện trong nhà đều đang hoạt động.
Máy tính, loa, điện thoại, tivi... đều không ngừng nhấp nháy dãy số 0 và 1, liên tục tiêu hao điện năng để duy trì hoạt động cường độ cao của 455.
Dữ liệu của 455 đang rung lên vì căng thẳng, biểu hiện cực kỳ nhân tính hóa – như thể một người đang run chân vì hồi hộp.
“Tôi đã xóa hết các video giám sát từng quay được chúng ta, ngay cả camera hành trình cũng không bỏ sót. Nhưng có một người trong phòng thí nghiệm, trước khi tôi kịp xóa hết, đã bắt được hướng đi của chúng ta và đang trên đường đến thành phố này. Chúng ta không thể để hắn lần ra dấu vết! Hắn chắc chắn sẽ đến bắt phản diện đi, giết chết anh, cho dù anh có chạy trốn, hắn cũng sẽ lôi cả phòng thí nghiệm đến truy sát.”
“Chủ nhân, trước khi hắn xác định được vị trí của chúng ta, chúng ta phải giết hắn!”
455 nói với giọng chuyên nghiệp: “Mắt người là hình ảnh tạo bởi ánh sáng và bóng tối, dòng điện cũng sẽ phát ra ánh sáng yếu. Tôi có thể khiến khuôn mặt của cậu trở nên mờ nhòe trong mắt người khác, như vậy cậu sẽ không bị lộ. Nhưng cậu phải đi thật nhanh, tìm nơi có bóng râm mà đi. Tôi đang cố xâm nhập vào hệ thống giám sát của các thành phố khác để định vị vị trí của người đó. Đợi lệnh của tôi, cậu phải tới đó và giết hắn.”
Ánh sáng mờ mờ sẽ phát ra, tôi có thể khiến gương mặt của anh trở nên mờ nhạt trong mắt người khác, như vậy sẽ không bị lộ. Nhưng anh phải đi thật nhanh, đi về phía có bóng tối. Tôi đang cố gắng xâm nhập hệ thống giám sát ở các thành phố khác để định vị vị trí của người đó. Đợi lệnh của tôi, anh phải đi giết người đó.”
“Tôi biết rồi.” Tạ Đức hít sâu một hơi, cảm thấy tay cầm súng hơi run. Cảm xúc trong lòng là kích động hay sợ hãi, anh cũng không phân biệt rõ.
Vì trước giờ chưa từng nghĩ đến việc có một ngày mình sẽ thật sự giết người ngoài đời thực.
Chuyện này chẳng ngầu chút nào, chẳng có gì hay ho cả!
Nhưng người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, anh cũng chỉ đơn giản là muốn sống tiếp.
Rất nhanh, 455 gửi đến tọa độ và ảnh chụp: “Tìm thấy rồi!”
Trong ảnh là một người đàn ông đeo kính râm, qua góc quay của camera giám sát, đó chỉ là một người rất bình thường.
Người này đang ở một thành phố lớn khác, bay tới đó chỉ mất ba tiếng. 455 có thể che chắn hệ thống kiểm tra trên máy bay, giúp anh mang súng qua.
Thời gian không đợi ai. Tạ Đức cũng không hiểu sao bản thân có thể bình tĩnh đến mức này. Trên mặt không lộ chút sơ hở nào, cứ như không phải đi giết người mà là đang đi du lịch.
Đến khi ngồi máy bay mơ mơ hồ hồ tới thành phố khác, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mắt, anh mới chợt cảm thấy như mình chỉ đang chơi một trò gián điệp không thực tế chút nào. Rồi lại nhớ ra lúc đi quá vội, hình như còn hung hăng cảnh cáo Vệ Vận Mặc đừng có ra khỏi nhà. Bây giờ nghĩ lại, không biết đứa nhóc đó có bị dọa sợ không?
Tất nhiên là không.
Vệ Vận Mặc đã từng trải qua biết bao sóng gió, nhiều hơn Tạ Đức nghĩ rất nhiều.
Trong góc nhìn của Vệ Vận Mặc, cậu chỉ biết 39 bỏ cậu lại trong một căn nhà an toàn đơn sơ. Cậu thấy anh ta vào phòng ngủ chính chưa đến mười phút, sau đó thay đồ xong bước ra, cả người toát ra sát khí khiến người ta không dám lại gần. Mùi thuốc lá trên người anh ta không thể nào che được mùi thuốc súng.
Khẩu Glock lướt qua trong tầm nhìn.
Cậu dường như ngay lập tức hiểu ra 39 định làm gì — giết người.
Sở hữu hơn một khẩu súng trong một quốc gia cấm súng, thân phận của 39 càng trở nên mơ hồ khó đoán, điều đó khiến Vệ Vận Mặc không thể không nghi ngờ: liệu anh ta có đến từ một tổ chức thần bí nào đó sánh ngang với phòng thí nghiệm?
Tại sao 39 lại mang cậu về?
Mục đích là gì?
Anh ta được lợi gì từ chuyện này?
Hay là tổ chức thần bí mà anh ta trực thuộc có mâu thuẫn với phòng thí nghiệm, nhận được mệnh lệnh phải đưa cậu đến nơi khác?
“Ở yên đấy.”
Giọng nói khàn khàn vang lên câu đó. Người đàn anh thậm chí không khóa cửa, cứ thế bỏ đi.
Vệ Vận Mặc thầm nghĩ, nếu cậu không nghe lời ở yên tại chỗ, mà trực tiếp bỏ trốn thì sao?
Tiếng “xì xì” vang lên, ý nghĩ bị cắt ngang.
Vệ Vận Mặc cúi đầu nhìn, con rết khổng lồ mang theo uy hiếp ghê gớm đang nằm ngay trên tay nắm cửa. Những khớp chân dài nhỏ san sát nhau, nguy hiểm chẳng khác gì một khẩu súng đang kề sát trán.
39 nhốt cậu và con quái vật đó chung một chỗ.
Trong khoảnh khắc đó, Vệ Vận Mặc như nghe thấy tiếng cười khẩy của người đàn ông kia: “Cậu dám chạy trốn không?”
Chỉ cần dám, con quái vật kia sẽ lập tức cắn đứt yết hầu. Có thể thử mà xem.