Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 20: Phản diện Vệ Vận Mặc

Trước Sau

break

Đứa bé gầy gò ốm yếu, chiều cao chỉ tới vai anh, trông tầm mười ba mười bốn tuổi, mặc một chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình, chân trần đi trên đất, cả người lôi thôi lếch thếch, khoé miệng còn vết bầm, đôi mắt đen nhánh nhìn anh trống rỗng, tóc úa vàng, rõ ràng suy dinh dưỡng.

Tạ Đức dí súng vào đầu cậu bé, đối phương không phản kháng, không kêu gào, thậm chí còn nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, giống hệt một con cừu non chờ bị xẻ thịt, ngoan ngoãn chấp nhận số phận đã định sẵn.

Gì thế này?

Ờ... lâu không giao tiếp với ai, trong phút chốc không nhớ nổi nên mở lời thế nào.

Tạ Đức thu súng lại, đánh giá đứa bé trước mặt. Chỗ này hẻo lánh thế mà lại có người xuất hiện, còn thảm hại như vậy, không lẽ quanh đây có làng nào, cậu bé này bị bắt cóc rồi trốn ra?

Càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Tạ Đức buông một câu: “Lại đây.” Rồi quay người đi về phía lều.

Trong mắt đứa bé loé lên tia ngạc nhiên, ngoan ngoãn đi theo, đứng ngoài lều, thân hình nhỏ bé trông càng giống một đứa trẻ lang thang cô độc.

455 thấy Tạ Đức trở về an toàn thì cũng thở phào, vui vẻ hỏi: “Gì thế? Dã thú à? Nếu vậy thì tốt rồi, tôi có thể dạy anh cách xử lý!”

Tạ Đức cười lạnh: “Bảo là dạy tôi xử lý, thực chất là bật video cho tôi tự học.”

“Ây dà, đừng nói vậy mà…”

“Tôi nhặt được một đứa trẻ, giờ thấy chúng ta nên quay về thành phố một chuyến.” Vừa nói, Tạ Đức vừa lục tìm đồ ăn liền và nước uống.

“Trẻ con? Giữa nơi núi non hoang vu này sao lại có trẻ con?”

455 dõi theo ánh mắt Tạ Đức nhìn ra ngoài, chiếc loa thông minh nhỏ phát ra ánh sáng đỏ.

Tạ Đức đi ra ngoài, tiện tay ném thức ăn cho đứa bé, rồi quăng chiếc mũ lưỡi trai xuống, mái tóc dài màu bạc lập tức rũ xuống. Anh uể oải châm một điếu thuốc, tựa vào thân cây nhả khói.

“Tên gì?”

Cậu bé lóng ngóng nhận lấy đồ ăn, vẻ mặt gần như ngơ ngẩn, vài giây sau mới vội vàng mở hộp thức ăn nhét vào miệng, mơ hồ đáp: “Vệ Vận Mặc.”

Vệ Vận Mặc?

Cái tên nghe quen thế.

Loa nhỏ đột nhiên phát ra tiếng nổ chói tai.

Chiếc tai nghe bluetooth gắn trên tai vang một tiếng “đinh”, 455 lập tức xuất hiện, la hét ầm ĩ: “A a a… phản diện! Là phản diện đấy, ký chủ!”

Nhớ ra rồi, nhớ hết rồi. Lần đầu tiên gặp 455, trong số những nhân vật mà 455 dùng để dọa anh có một người tên là Vệ Vận Mặc, làm gì mà nghiên cứu cơ thể người, tàn nhẫn điên cuồng, chặt tay chặt chân các kiểu. Tay cầm điếu thuốc của Tạ Đức khẽ run lên.

Anh cẩn thận quan sát đứa bé trước mắt.

Thảm hại, yếu ớt, đáng thương vô dụng — chẳng có chút nào giống với hình tượng 455 miêu tả.

“Ờ… 455, có khi nào trùng tên không?”

“Tuyệt đối không thể.” 455 nghiêm túc nói, “Tôi nhớ trong cốt truyện có nói, phản diện Vệ Vận Mặc là sản phẩm của một phòng thí nghiệm bí mật, sở hữu năng lực tái sinh cơ thể, từ nhỏ đã lớn lên trong phòng thí nghiệm, trải qua vô số thí nghiệm kinh hoàng, tình cảm ngày càng trở nên chai lì.”

“Cho đến khi hắn cũng trở thành một nhà nghiên cứu, vô tình bước vào phó bản, rồi hoàn toàn phát điên, dám mơ tưởng nghiên cứu cả phó bản, ngoài đời thì đi khắp nơi bắt các người chơi từng vào phó bản. Một mình hắn nghiên cứu giết chết vô số người chơi cũ, sức mạnh chẳng kém gì hệ thống phó bản.”

“Thậm chí ngay cả nhân vật chính cũng suýt chết trong tay hắn, hai người đánh nhau hơn mười hiệp, nhân vật chính mới giết được hắn.”

“Ký chủ, nhìn bộ blouse trắng trên người tên này đi, thân phận hắn chẳng phải đã rõ rành rành rồi sao?”

Tạ Đức nuốt nước bọt, nhìn lại đứa bé trước mặt, sắc mặt đã có chút kỳ lạ, rít một hơi thuốc thật sâu, trong lòng nhanh chóng nghĩ: “Mẹ nó, tức là thằng nhóc này trốn ra từ phòng thí nghiệm? Lại còn đúng lúc bị tôi bắt gặp? Vậy thì chỉ cần không để nó quay lại tay phòng thí nghiệm nữa là được, cắt đứt con đường hắc hóa của nó.”

Nói đến đây, giọng của hệ thống trở nên nghiêm trọng hơn: “Nhưng ký chủ, anh có từng nghĩ tới, thế lực của phòng thí nghiệm rất mạnh? Phản diện đã chạy tới tận đây rồi mà bọn họ vẫn có thể bắt được về. Sau đó thậm chí còn trợ giúp hắn giết hại vô số người chơi cũ.”

“Vậy tức là chúng ta không thể đưa phản diện đi, hoàn toàn không thể ngăn được hắn hắc hóa đúng không?”

“Không hẳn vậy, tôi chỉ muốn nói, nếu bây giờ anh còn không hành động thì xác định xong đời đi.”

“Hả?”

455 thần bí nói: “Đó là một phòng thí nghiệm bí mật, phản diện tự trốn ra, mà anh lại vừa hay chạm mặt hắn. Cho dù anh nói anh không biết gì cả, nhưng anh dám chắc cái phòng thí nghiệm điên rồ đó sẽ không giết người diệt khẩu sao?”

Khỉ thật, cũng có lý.

Trong lòng Tạ Đức chấn động, không cần 455 chỉ dẫn, anh cũng hiểu mình nên làm gì — mau chóng chuồn thôi!

Dập điếu thuốc, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tháo luôn cái lều vừa mới dựng lên chưa bao lâu.

Vệ Vận Mặc còn đang nhai đồ ăn, ngơ ngác nhìn anh thu dọn.

Tạ Đức tạm thời không rảnh quan tâm, vừa thu dọn dụng cụ vừa hỏi:

“455, vậy giờ tôi nên đưa phản diện đi hay không? Cậu ta chắc không khai ra là từng gặp tôi đâu nhỉ.”

455 cắn răng: “Anh nghĩ sao?”

Tạ Đức vừa thu dọn vừa thấy mình xui xẻo, cảm xúc trào lên, nói: “Tôi? Tôi biết thế nào được! Không đưa đi, phản diện khai ra tướng mạo hành tung của tôi thì tôi chết chắc. Mà đưa đi thì cái phòng thí nghiệm đó càng không tha cho tôi. Hơn nữa tôi đâu có biết chăm trẻ con! Dù chọn cái nào cũng là chết! Tôi không ra tay nổi với một đứa nhỏ, trong phó bản thì còn bất đắc dĩ, chứ ngoài đời tôi chưa từng giết ai cả.”

“Vậy thì, không thể giao số phận cho người khác, đưa đi?”

“Được.”

Một người một hệ thống lập tức đạt được thống nhất.

Tạ Đức cẩn thận xóa sạch dấu vết mình từng xuất hiện ở đây, không thèm hỏi Vệ Vận Mặc có muốn đi cùng không, chỉ lạnh mặt bảo cậu ta đi theo mình xuống núi.

Vệ Vận Mặc nhìn bao đàn ghita trên lưng anh, biết rõ bên trong là cái gì, không dám cãi nửa câu, ngoan ngoãn đi theo.

Vừa đi vừa nghe thấy sau lưng có động tĩnh, quay đầu nhìn lại —

Chỉ một cái liếc mắt, đã giật nảy mình.

Cậu ta nhìn thấy một con rết lớn bằng nắm tay đang chỉ huy vô số côn trùng chen chúc, hoàn toàn xóa sạch những dấu vết mà người đàn ông kia chưa kịp dọn, kể cả mùi.

Con rết vươn những khớp chân dài ngoằng, vèo một cái bò vòng qua Vệ Vận Mặc, trèo lên vai Tạ Đức, ngoan ngoãn làm vật trang trí.

Người đàn ông tóc bạc nhẹ nhàng vỗ về sinh vật đáng sợ ấy như thể đã quen thuộc từ lâu. Vệ Vận Mặc càng thêm trầm mặc.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Không phải là người của phòng thí nghiệm sao?

Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi Vệ Vận Mặc trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Cậu biết bọn họ vẫn đang truy đuổi không nghỉ, không thể đến thành phố có camera giám sát, chỉ có thể trốn vào rừng sâu núi thẳm.

Cậu rất đói, cũng rất mệt.

Nhưng không thể quay lại.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi địa ngục, thà chết bên ngoài còn hơn.

Một trận choáng váng ập đến, lúc chui ra khỏi bụi rậm, cậu cảm nhận được một luồng sát ý đáng sợ, ngay sau đó ánh mắt chạm phải đôi đồng tử xanh thẫm đầy nguy hiểm — một khẩu súng, không biết từ lúc nào đã nhắm thẳng vào đầu cậu.

Vừa nhìn thấy người đàn ông, trong đầu Vệ Vận Mặc lập tức tự động tua ra nội dung tiếp theo:

Đây là đao phủ do phòng thí nghiệm huấn luyện đặc biệt, được cử ra xử lý sản phẩm trốn thoát như cậu, nhằm giữ bí mật tuyệt đối cho phòng thí nghiệm.

Nhưng người đàn ông không giết cậu.

Ngược lại, còn cho cậu đồ ăn, đưa cậu rời khỏi núi, tránh thoát sự truy đuổi của phòng thí nghiệm.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Thật ra, Vệ Vận Mặc không hề ngạc nhiên vì mái tóc bạc và đôi mắt xanh của người kia. Trong tổ chức, đủ loại người chủng tộc đều có, da đen, da trắng, người da đỏ... mắt, tóc, thậm chí cả da họ đều đầy màu sắc, tính cách cũng kỳ quái đủ kiểu, nhưng cũng chỉ đến vậy.

Hoàn toàn không thể sánh được với cảm giác thần bí mà người đàn ông này mang lại.

Không kìm được, Vệ Vận Mặc sinh ra một sự tò mò như ngứa ngáy trong lòng.

Sau khi xuống núi.

Người đàn ông lái xe như điên, đưa cậu đến một ngôi nhà nhỏ trong khu phố cũ của một thành phố xa lạ.

Chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, không trang trí gì nhiều, rất đơn sơ, đồ đạc cũng không đầy đủ, chắc là một nơi trú ẩn an toàn của anh ta.

Cậu được sắp xếp ở một trong hai phòng.

Trước khi Tạ Đức rời khỏi.

Vệ Vận Mặc rũ mắt, ngoan ngoãn yếu ớt hỏi:

“Tôi nên gọi anh là gì?”

“39.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc