Chương 86: Cố Triệt, vị hôn phu... của cô (tt)
Hai ba ngày liền Hoa Phong thu thập xong toàn bộ vật sở hữu trong nhà. Một vài thứ không thể mang đi thì cũng mang đến bán cho chợ đồ cũ, đi đổi xử lý toàn bộ. Sau đó mang theo tiền mặt, giặt quần áo của bản thân và rửa hòm thuốc rồi xuất phát đến thành phố A.
Nghĩ đến lập tức liền có thể học Càng lâm châm lại một lần nữa thì thật sự rất hưng phấn. Cuối cùng ông sẽ không uổng phí tâm nguyện cả đời, nhất định phải học Càng lâm châm thật giỏi.
Mặc dù, Long cốt châm đã tặng người khác.
Bởi vì tiền không phải quá nhiều cho nên ông lựa chọn ngồi xe lửa. Vốn cũng không phải quá xa, đi xe lửa cũng mấy giờ đã đến, còn rẻ hơn một nửa giá tiền, sao mà không làm chứ?
Hoa Phong kéo rương hành lý của mình đi lên xe lửa.
Yên Kinh, gặp lại sau, thời gian rất lâu cũng sẽ không trở lại.
Lúc kiểm tra vé trên xe lửa, bên cạnh có một người đàn ông không có vé, trốn tránh khắp nơi. Hoa Phong đều nhìn thấy tất cả. Lòng thầm nghĩ, người bây giờ sao như vậy chứ? Vé xe lửa cũng chỉ có mười mấy đồng tiền.
Cuối cùng, người đàn ông kia vẫn không tránh thoát đôi mắt của nhân viên làm việc, bị bắt.
Die nda nl equ ydo n <3
Người đàn ông bị nắm lấy quần áo, nhân viên làm việc muốn lôi người đàn ông xuống xe, nhưng người đàn ông vẫn càng không ngừng giãy giụa: "A a a. . . . . ." Một mực kêu, nhưng chẳng hề nói một câu.
Hoa Phong nhìn, nhíu mày một cái. Xem ra hình như đối phương là một người câm.
Quần áo trên người của người đàn ồn trốn vé đã quá rách nát không có cách nào nhìn được, là không nhìn ra nguyên trạng như thế nào. Cả người đều bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, mặt cũng sắp không nhìn thấy. Hoàn toàn chính là dáng vẻ của một ăn mày.
Anh ta giãy giụa tướng đối mạnh, xung quanh có rất nhiều hành khách cũng tình nguyện tựa vào một chỗ với người khác chứ cũng không muốn bị người đàn ông đụng phải. Cho nên chính giữa có một chỗ ngồi rất lớn.
"A. . . . . . A. . . . . ." Người đàn ông vẫn giùng giằng ở cửa xe lửa, tay anh ta nắm chặt cửa, dùng hết sức mình cũng không muốn bị bắt xuống xe.
"Có phải muốn bị đánh hay không, không có tiền mà ngồi xe lửa cái gì? Muốn đi đâu tự mình đi bộ đi. Còn có thể vừa muốn tiền vừa đi xe." Nhân viên chửi mắng.
Thật là bẩn thỉu. Không có muốn kéo chút nào. Nhưng mà nhân viên làm việc cảm thấy gặp được anh ta chính là xúi quẩy.
Hoa Phong thật sự là nhìn không được, sau đó nói với nhân viên kia: "Cậu xem, bây giờ còn có thể mua vé bổ sung không?"
"Anh không có mua vé?"
"Không phải, tôi mua bổ sung giúp anh ta thôi. Nhìn rất đáng thương." Hoa Phong nói. Lấy tiền vé xe giao cho nên nhân viên làm việc. Người nọ trực tiếp bỏ người đàn ông, vỗ tay một cái, vẻ mặt xúi quẩy xuống xe lửa. Đi xuống còn nhổ nước bọt. Người đàn ông biết Hoa Phong cho anh ta tiền xe, cúi người với Hoa Phong, sau đó vẫn núp ở góc, không nhúc nhích, đã co lại thành một đoàn.
Bởi vì trên người anh ta thực sự đủ dơ bẩn, hơn nữa còn rất hôi, cho nên lấy anh ta làm trung tâm, chính giữa trống ra một vòng thật to. Dù là anh ta đã co lại thành một đoàn, tận lực để cho bản thân chiếm không gian nhỏ, nhưng khoảng trống chính giữa vẫn chỉ có tăng lớn, không có khuynh hướng giảm nhỏ xuống. Rất nhiều người tình nguyện gạt ra. Nhưng cũng rất nhiều người óan trách. Thật ra thì không oán trách Hoa Phong xen vào việc của người khác.
"Có người cho là mình là Chú Cứu Thế, người nào cũng giúp. Chân thật biến to axe của chúng ta thành thúi như vậy."
"Đúng vậy, rõ ràng chỉ cần một lát nữa là hắn cũng sẽ bị kéo xuống rồi, bây giờ còn để cho hắn ở đây làm ô nhiễm không khí." Nói chuyện là một cô gái xem ra không tới hai mươi tuổi. Diện mạo cô gái rất bình thường, trên mặt còn là có một ít tàn nhan. Vốn là dáng vẻ rất khôn khéo, nhưng nhìn dáng vẻ khinh bỉ của cô ta, còn có những lời nói chanh chua cũng làm người ta sinh ra chán ghét.
Người như vậy rất nhiều, cũng đều rối rít phụ họa cô gái này.
Hoa Phong nhìn người đàn ông run lẩy bẩy ở góc, ngẩng đầu nhìn một cái người đó cũng không dám, lại nghe mấy lời này, trong lòng một đốm lửa tức: "Cô cao thượng cô thanh nhã, cô tài giỏi, tài trí hơn người, sao cô không lái BMW đi? Cần gì cùng chúng tôi chen xe lửa?"
"Mọi người đều giống nhau, chúng ta dựa vào cái gì mà xem thường người khác? Một cô gái như cô, cần gì hùng hổ dọa người như vậy chứ? Tâm hồn phóng khoáng một chút, như vậy mới có thể đẹp hơn."
Cô gái bị nói đến ngượng ngùng. Cúi đầu.
Hoa Phong nói tiếp: "Mọi người khó tránh khỏi sẽ gặp phải lúc khó khăn, trợ giúp người khác nhiều một chút, rộng lượng một chút, như vậy trong lòng mình sẽ vui vẻ, sau này lúc mình cần thì người khác có thể trợ giúp."
Có nghe, coi như tương đối tán đồng nên cũng không nói thêm gì. Có nghe, vì không tiếp tục mắng, nhưng vẫn sẽ không rút lại câu nói, quay đầu lại, làm bộ như mình không có nghe thấy.
Trong đó còn có một vài người ném một chút tiền ở trước mặt người đàn ông đó.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn tiền trước mặt mình, không biết vì sao lại khóc.
Đôi tay vướng víu nâng những đồng tiền lẻ lên, lớn nhất chính là mười đồng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Hoa Phong nhìn bộ dạng người đàn ông kia, đột nhiên cảm thấy thật ra thì cuộc sống của ông rất tốt đẹp. Phải lạc quan đối mặt tất cả, như vậy cuộc sống mới có thể càng tươi đẹp hơn.
Mặc dù cuộc sống của ông không thuận, công việc không thuận, cũng không có bạn gái. Nhưng ít nhất tứ chi lành lặn, không có gãy tay gãy chân, không có bệnh tật, đó chính là hạnh phúc.
Rất nhanh đã đến thành phố A. Người đàn ông đã nhận được mấy trăm đồng rồi. Mặc dù không nhiều nhưng cũng tâm ý của mọi người. Mỗi người hơn mười mấy đồng, cùng gợp lại hơn mấy trăm đồng.
Sau khi xuống xe lửa, Hoa Phong liền bắt đầu vừa đi vừa hỏi.
"Thật xin lỗi, xin hỏi đường đến Trang sức Thiển Nhã đi như thế nào?"
"Không biết."
Hoa Phong lại nhìn thấy một người đi đường, sau đó kéo người đi đường: "Thật xin lỗi, xin hỏi đường đến Trang sức Thiển Nhã đi như thế nào?"
"Buông tôi ra, không nên hỏi tôi." Người khác hất tay Hoa Phong, vội vã chạy đi.
Sau đó, rất nhiều người đi đường đều không đợi ông đến gần, liền che mũi bỏ chạy.
Hoa Phong nghĩ thầm: "Thật giống như tôi là vi khuẩn hây bệnh vậy?" Chợt, Hoa Phong ngửi một cái, hình như rất hôi. Sau đó, Hoa Phong mới hậu tri hậu giác nhìn thấy một người đàn ông đi theo phía sau mình.
"Này, cậu làm gì vẫn đi theo tôi thế?" Thì ra nguyên nhân mỗi lần ông hỏi đường thất bại đều là anh ta. Nói đúng ra tại sao ông có thể là vi khuẩn gây bệnh được chứ, người khác vừa nhìn thấy liền chạy.
". . . . . ."
"Thôi, tôi hỏi cậu làm gì? Cậu bị câm, lại không thể nói chuyện." Hoa Phong lắc đầu một cái. “Cậu không cần đi theo tôi. Cậu muốn đi chỗ nào thì đi, không cần đi theo tôi đâu."
Người đàn ông vẫn lắc đầu nhìn Hoa Phong, bày tỏ anh ta phải đi theo ông.
"Đừng đi theo tôi, cậu đi theo tôi, tôi hỏi đường cũng không được." Hoa Phong quát.
Ông có ý tốt giúp một chuyện, còn chọc phải một người theo đuôi hay sao?
Người đàn ông bắt đầu đi ngược lại. Hoa Phong cho là người đó bị ông hét nên đi, đang chuẩn bị rời đi. Không ngờ người đàn ông lui mười mấy bước sau đó dừng lại, xa xa nhìn Hoa Phong. Ý tứ của anh ta chính là anh ta có thể cách xa ông một chút, sẽ không quấy nhiễu ông.
Hoa Phong không có biện pháp với anh ta nên cũng bỏ mặc.
Lại bắt đầu hành trình hỏi đường của mình.
Sau nhiều lần vấp phải trắc trở, rốt cuộc gặp được một người nguyện ý để ý tới ông. "Ông nói Trang sức Thiển Nhã?"
"Ừ, đúng vậy. Xin hỏi đường đến Trang sức Thiển Nhã đi như thế nào?" Rốt cuộc Hoa Phong nhìn đơ người hi vọng.
"Không nên đi, Trang sức Thiển Nhã đã đóng cửa."
"Đóng cửa?"
"Đúng, bởi vì toàn bộ sản phẩm bên trong Trang sức Thiển Nhã đều không phù hợp cách thức Châu Âu, nghe nói rất phóng xạ, cho nên cưỡng chế đóng cửa. Có thể chẳng mấy chốc sẽ lên tòa án rồi. Tôi khuyên ông không nên đi."
"Cậu vẫn chỉ cho tôi đường đi, tôi muốn qua đó xem một chút." Ông không thể nào tin được. Ở trên máy bay phô trương như vậy, còn là phu nhân sĩ quan, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hoặc là, căn bản Trang sức Thiển Nhã cũng không phải là của cô ấy, chính là tùy tiện nói một chút để lừa dối mình? Không muốn để cho mình tìm được cô ấy, không muốn dạy mình Càng lâm châm?
Trong lòng Hoa Phong nghĩ rất nhiều khả năng, cuối cùng vẫn quyết định đi thử một lần.
"Như vầy. Ở bên đó, từ ngã tư đường phía trước quẹo trái, sau đó ngồi tuyến xe buýt số 12, năm trạm, xuống xe quẹo phải, trên đường đó đó."
"Cám ơn nhiều, cám ơn."
Người đi đường lắc đầu một cái rồi đi.
Không phải người đàn ông này là vì vợ của mình đến đòi công đạo đấy chứ? Lại một người bị Trang sức Thiển Nhã lừa, đáng thương. Cũng may mình là fan trung thành của Trang sức Minh Tâm, mặc dù cho tới bây giờ cũng mua không nổi. Ha ha. . . . . . Mua không nổi trang sức cũng có chỗ tốt của mua không nổi. Ít nhất cơ thể mình khỏe mạnh, chưa từng xuất hiện tình trạng như mấy người kia.
Hoa Phong mưu trí đi theo chỉ dẫn của người kí, tìm được tuyến xe buýt số mười hai. Người đàn ông cũng muốn lên xe buýt, nhưng người ta không để cho anh ta đi lên.
Nhìn Hoa Phong ngồi xe đi, người đàn ông ở tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó đi bộ theo đường xe chạy. Anh ta biết, dù đợi đến chiếc xe tiếp theo thì cũng sẽ không để cho anh ta lên xe giống vậy. Thời gian lâu như vậy, anh ta đã sớm hiểu những đạo lý này.
Rốt cuộc Hoa Phong tìm được Trang sức Thiển Nhã, nhưng quả nhiên là giống như người đi đường kia nói, Trang sức Thiển Nhã đã đóng cửa.
Giữa cửa cuốn đang đóng thật chặt, xung quanh buôn bán náo nhiệt, ở nơi này lại an tĩnh rất kỳ quái. "Xin hỏi, cô biết bà chủ Trang sức Thiển Nhã đi đâu không?" Hoa Phong không tin, vì vậy tìm cửa hàng bên cạnh hỏi thăm.
Nhân viên thu ngân viên vốn có cảm giác không tệ đối với Trang Nhã Khinh nên không thể tin được Trang Nhã Khinh là người như vậy. Nghe Hoa Phong nói, còn tưởng rằng Hoa Phong tới tìm phiền toái, cho nên vẫn lắc đầu: "Tôi không biết, rất lâu rồi tôi không nhìn thấy cô ấy." Đây chính là lời trung thực. Kể từ sau khi Thiển Nhã đóng cửa thì vẫn không có nhìn thấy bà chủ Trang nữa.
Hoa Phong hỏi thăm một cửa hang khác: "Xin hỏi anh có biết bà chủ Trang sức Thiển Nhã đi đâu không?"
"Không biết, có thể trốn nợ đi rồi, rất lâu chưa có xuất hiện rồi."
Hỏi rất là nhiều người, đáp án toàn bộ đều là không biết.
Lúc ấy Hoa Phong cảm thấy, thật sự là ông có thể đã bị Trang Nhã Khinh lừa gạt. Cô lừa gạt bảo vật gia truyền của ông rồi biến mất khỏi thế gian.
Thật ra thì Hoa Phong cũng không có nghĩ lại, muốn tặng cho Trang Nhã Khinh là ông nói mà? Nếu không sao cô nói muốn dạy ông học Càng lâm châm, còn không phải là Long cốt châm đã cho Trang Nhã Khinh, cô cần gì phải làm điều thừa đây? Haizz. . . . . . Vớ vẩn.
Lúc này, cuối cùng người đàn ông ăn mày kia cũng đã tới. Lôi Hoa Phong đi tới một góc nhỏ, sau đó nói với Hoa Phong: "Ở chỗ này chờ đi, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện. Tin tưởng đi, cô ấy không phải người như vậy."
Người đàn ông ăn mày nói một câu tiếng nước Z không rành, trong đó mang theo giọng điệu nước R vô cùng nồng đậm.