Chương 86: Cố Triệt, vị hôn phu… của cô
Hôm sau trời vừa sáng, quả nhiên Cố Triệt đã tới rồi.
Tối hôm qua Trang Nhã Khinh vẫn chưa tìm được váy thích hợp, hơn nữa lúc ấy cũng khá trễ rồi, cũng không có đi mua váy. Nghĩ tới ngày hôm sau sẽ cùng Cố Triệt đi mua. Như vậy Cố Triệt vẫn có thể cho cô một chút ý kiến.
Hai người liền đi tới Nhã Duyệt.
Lần trước Trang Nhã Khinh tới Nhã Duyệt nên trên căn bản tất cả cũng đã truyền khắp Nhã Duyệt, trong mắt nhân viên ở Nhã Duyệt, hiển nhiên Trang Nhã Khinh đã trở thành một người không thể đắc tội, lúc nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, không có xa lắm đã muốn đi thật xa. Toái Nhiên thoạt nhìn thấy Trang Nhã Khinh rất có tiền, nhưng thật sự không dễ đối phó. Vì vậy, Trang Nhã Khinh vừa tới thì đã có người lặng lẽ đi mời quản lý Diệp Dương đến tiếp khách.
Mặt mũi Trang Nhã Khinh thật sự rất lớn, tùy tiện đến mua bộ quần áo đều phải do quản lý tự mình tiếp đãi.
Diệp Dương sang thì thấy Trang Nhã Khinh đang chọn lựa quần áo, bên cạnh còn có Cố Triệt đi theo.
Không phải lần trước là. . . . . . Diệp Dương nghĩ thầm.
"Trang tiểu thư, xin hỏi có gì cần không ạ?" Diệp Dương đi tới đây, vô cùng lễ phép hỏi.
Trang Nhã Khinh tự nhìn vài bộ quần áo, đều cảm thấy nhìn không thuận mắt. Nhìn thấy Diệp Dương, trong lòng vẫn cảm thấy rất vui mừng. Ánh mắt người đàn ông này rất tốt. "Giúp tôi tìm vài bộ váy đi, ừ. . . . . . Phải bảo thủ một chút." Trang Nhã Khinh nói yêu cầu của mình.
Quần áp ở đây quá nhiều, lười phải xem từ từ.
Cố Triệt vốn đang không biết Trang Nhã Khinh muốn chọn bộ quần áo gì, nghe cô nói xong thì trong lòng đã hiểu, cô đây là vì cùng anh về gặp gia trưởng mà chuẩn bị đó mà.
Bảo thủ một chút? Ừ, cái này có thể. Sau này trong nhà phải thường xuyên để quần áo bảo thủ một chút, những bộ quần áo kia quá bốc lửa, nhìn đã cảm thấy không chịu nổi, tại sao có thể để Nhã Nhã mặc như vậy gây sự chú ý khắp nơi. Chỉ là còn chưa kịp nói, xem ra Nhã Nhã vẫn đủ tự biết mình.
Diệp Dương nhìn Cố Triệt ở bên cạnh một chút, trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Dẫn Trang Nhã Khinh đến lầu một.
Không nói nhiều, không giống như nhân viên, gặp người tới đang chọn quần áo mà vẫn không ngừng giới thiệu bộ này thế nào dễ nhìn ra sao, váy kia thích hợp thế nào. Diệp Dương không có, Diệp Dương nhìn tỷ lệ vóc người Trang Nhã Khinh một lát, lần trước cô đã mua một lần nên đại khái cũng biết một chút, sau đó phải đi chọn quần áo cho cô.
Trong chốc lát, hai tay Diệp Dương liền lấy đầy váy tới. Giao vào tay Cố Triệt: "Những bộ này là cá nhân tôi cảm thấy tương đối thích hợp, cô có thể thử xem một chút."
Nói xong, Diệp Dương cũng không rời đi, ở bên ngoài chờ nhìn Trang Nhã Khinh thử quần áo xong đi ra sẽ có bộ dáng gì, xem xem ánh mắt của anh có được hay không.
Die nda nl equ ydo n <3
Trang Nhã Khinh nhìn mấy cái váy, xem ra vẫn rất tốt. Vì vậy chọn một cái váy ngắn chiffon màu xanh nhạt đi vào mặc thử.
"Anh là bạn trai của cô ấy sao?" Trang Nhã Khinh đang thử quần áo, Diệp Dương là quản lý khách hang nên cũng tương đối am hiểu khai thông tiềm năng khách hàng. Lợi dụng lỗ hổng thời gian, Diệp Dương bắt đầu hỏi đáp với Cố Triệt.
Thứ nhất, Cố Triệt chính là khách hàng tiềm năng của bọn họ. Bất luận người nào cũng là khách hàng tiềm năng của bọn họ. Cho nên khai thông, đó là cần thiết. Thứ hai chính là hóa giải không khí một chút, bộ dạng của Cô Triệt cũng không giống là biết chủ động nói chuyện cùng người khác, cho nên nhiệm vụ này không thể làm gì khác hơn là rơi vào trên tay của anh rồi.
"Ừ."
"Hôm nay muốn gặp người trong nhà sao?"
"Đúng vậy."
"Xem ra cô ấy rất quan tâm anh. Nếu bạn gái của tôi cũng có thể như vậy là tốt rồi." Diệp Dương cảm khái.
"Bạn gái của anh như thế nào?"
"Ha ha, bạn gái của tôi thích mốt thời thượng, dù gặp gia trưởng cũng sẽ không suy tính một chút như vậy có thể làm người nhà của tôi bất mãn hay không, làm theo ý mình, mặc kệ tôi nói thế nào cô ấy đều sẽ không nghe. Lần đầu tiên đưa cô ấy về gặp người nhà, cô ấy lại muốn mặc một bộ đồ hở lưng. Vốn là cha mẹ trong nhà sẽ không tiếp nhận, cô ấy còn không vui vẻ. Bây giờ tôi cũng không dám tùy tiện đưa cô ấy về nữa." Huống chi họ nội của anh chính là nông thôn, cho nên quan niệm của dân quê rất nặng. Trang phục như vậy sao có thể tiếp nhận? Kết quả, ngày thứ nhất liền tranh cãi ầm ĩ. Haizz. . . . . . Nếu bạn gái của anh cũng có thể giống như Trang tiểu thư vì mình suy tính một chút, lo lắng suy nghĩ của người nhà anh nhiều là tốt rồi.
"Ha ha, Nhã Nhã rất hiểu chuyện, cô ấy biết đúng mực." Đây cũng là nguyên nhân mà anh không cưỡng chế yêu cầu Nhã Nhã làm chuyện gì.
"Nói thật, tôi rất hâm mộ anh. Anh biết không? Lần trước lúc Trang tiểu thư tới, cô ấy là người gây sự, giống như là tiểu thư, công chúa bệnh nhà giàu. Nhưng hôm nay tôi hoàn toàn thay đổi cái nhìn. Cô thật sự là một cô gái rất tốt."
"Không ngờ giám đốc Diệp đánh giá tôi cao như vậy." Trang Nhã Khinh mặc bộ váy chiffon màu xanh nhạt ra ngoài.
Chất liệu chiffon không giống với loại khác, nó có tơ lụa mềm mại, sờ rất thoải mái. Dính vào người cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Cũng có lụa mỏng phiêu dật, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng xinh đẹp. Váy chiffon màu xanh nhạt được thiết kế rất đơn giản và nền nã, phía trên không có hoa văn gì phức tạp, cách mặc cũng không rườm rà. Đơn giản, xem ra lại làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, tốt hơn đúng là phía trên rất vừa vặn, không có quá chặt, một chút cũng không có lộ ra, nhưng cũng sẽ không lộ quá nhiều. Chỉ có lúc khom người xuống thì có thể thấy cái khe kia, cái khác cũng không có gì. Phía dưới vừa đến đầu gối, tổng thể vẫn rất hài lòng.
"Đẹp không?" Trang Nhã Khinh quay một vòng ở trước mặt Cố Triệt.
"Đẹp, Nhã Nhã mặc gì cũng đẹp. Nhưng anh có đề nghị, bình thường em cũng vẫn mặc mấy kiểu này là tốt." Mặc dù nói là đều đẹp như nhau, làm cho người ta không dứt ánh mắt ra được, nhưng dù sao cũng lộ quá nhiều. "Quần áo trước kia của em vẫn không nên mặc. Nếu thích, vậy thì ở nhà mặc cho một mình anh nhìn thôi." Đó là phúc lợi của một mình anh.
"Bá đạo." Trang Nhã Khinh nũng nịu.
Cũng sẽ không thử bộ váy nào khác, Cố Triệt cũng không có nhìn giá tiền trên tay đã trực tiếp mua. Thứ nhất, thời gian không đủ để từ từ thử, thứ hai chính là vẫn tin tưởng Diệp Dương ánh mắt Diệp Dương chọn lựa cũng không kém đến nổi nào .
Những bộ váy này nhiều vải hơn một chút, rẻ hơn lần trước rất nhiều. Tổng cộng mua cũng khoảng mười mấy bộ rồi, mới tương đương giá tiền của một bộ lần trước, haizz. Bây giờ là như vậy, vải vóc càng ít lại càng đắt.
Sau khi mua xong, Trang Nhã Khinh mới nhớ đến: "Nếu không chúng ta lại đi chọn một chút quà tặng đi." Lần đầu tiên cũng không thể đi tay không.
"Không phải em mang theo trà cùng mỹ phẩm sao?"
"Trà là tặng mẹ anh. Còn ông nội anh và cha anh thích gì? Không thể nặng bên này nhẹ bên kia được phải không?" Trang Nhã Khinh nói. Đúng vậy, lúc cô đi ra còn mang theo một túi trà, chính loại trà của cô. Lần trước thấy mẹ Cố Triệt thích trà, lần này liền muốn mang đến một ít, cũng sẽ không thiếu lễ độ quá mức.
"Làm sao em biết mẹ anh thích uống trà?" Cố Triệt hỏi. Hình như anh chưa nhắc chuyện này với Nhã Nhã mà.
Trang Nhã Khinh cười gượng hai tiếng: "Ha ha, thật ra thì em đã gặp bác gái rồi."
"Lúc nào?"
"Chính là lúc không muốn chia tay với em. Hừ, không phải anh muốn chia tay em à, tại sao lại trở lại tìm em chứ?" Lời chưa dứt, vừa nói Trang Nhã Khinh lại khó chịu muốn ầm ĩ rồi.
Trang Nhã Khinh thích xòe tính tiểu thư một chút, đó là bởi vì cô biết, đối phương nhất định sẽ bao dung cô. Quả nhiên, Cố Triệt nghe Trang Nhã Khinh nói thì ôm cô vào trong ngực: "Anh đã nói là anh sai rồi mà, anh không rời xa em nữa." Cố Triệt nói như vậy.
Mỗi lần như vậy đều có thể nghe lời tâm tình bất đắc dĩ cũng rất dung túng của Cố Triệt, cho nên Trang Nhã Khinh rất thích trò này. Chỉ là không thể thường chơi, nếu không sẽ cháy mất.
Trong lòng Trang Nhã Khinh ngọt như rót mật vậy.
Cuối cùng vẫn quyết định mua cho cha Cố Triệt một đồng hồ đeo tay, nghe nói đồng hồ của ông hỏng rồi. Mua cho ông nội Cố Triệt một dụng cụ xoa bóp cổ.
Ngoại trừ mang theo trà, Trang Nhã Khinh vẫn mang theo cho mẹ Cố Triệt một bộ mỹ phẩm. Phụ nữ không đề kháng cự được cám dỗ xinh đẹp.
Vẫn còn đang đi trên đường, Phá Thương gọi điện thoại tới: "Nhã Nhã, đúng rồi, em biết nhà của vị hôn phu của em mà phải không? Mang đến cho ông Cố trà em đem theo một chuyến đi, anh nói mang trà qua cho ông ấy, nhưng lại quên mất."
"Nhưng trà phải tặng bác gái . . . . . ."
"Không phải là em còn mang theo mỹ phẩm do chính em làm ra sao? Trước hết mang trà qua cho ông Cố đi đã. Chỉ cần một lát thôi, em giúp anh mang trà tới là được."
"Ặc. . . . . . Nhưng. . . . . ."
"Có gì mà nhưng nhị, em giúp Đại sư huynh lần này. Giúp Đại sư huynh mang qua đó trước, sau đó sẽ cùng Cố Triệt về nhà. Chỗ của ông Cố không bao xa nữa , đưa đến là em có thể đi rồi."
"Dạ, được rồi." Trang Nhã Khinh đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn đều là mấy sư huynh chăm sóc cô, cưng chiều cô, nuông chiều cô, mặc kệ để bọn họ làm chuyện gì thì bọn họ đều sẽ làm tất cả. Cũng không thể một yêu cầu nho nhỏ của Đại sư huynh như vậy mà cũng không đồng ý. Thôi, lần sau mang thêm cho bác gái, cũng may cô có đem mỹ phẩm , hai tay chuẩn bị. "Triệt, một lát đến gần cửa lớn vào thành dừng một chút đi, em có chuyện muốn làm."
"Anh đưa em đi." Cố Triệt nói.
"Dạ, vậy cũng được." Sau đó, Cố Triệt lái theo phương hướng Trang Nhã Khinh chỉ, càng chạy càng thấy được không thích hợp. Sao cảm giác là trở về nhà của anh đây?
"Sao em biết nơi này?"
"Ờ, để em làm một chút chuyện, anh ở bên ngoài chờ em đi. Nhanh lắm, không lâu đâu, một lát thôi." Trang Nhã Khinh vội vội vàng vàng xuống xe, sau đó liền chạy vào tòa nhà lớn cách đó không xa. Gõ cửa một cái, sau khi Trang Nhã Khinh nói mình là ai thì đối phương để cho cô đi vào.
Cố Triệt cau mày nhìn cửa chính của nhà mình một lúc, chợt, giống như là nghĩ tới điều gì đó. Vì vậy xuống xe, đi vào từ cửa sau. Trang Nhã Khinh cũng được dẫn tới phòng khách lần trước."Ông Cố, con mang đồ tới cho ông ạ." Trang Nhã Khinh đưa một túi trà nhỏ lên.
Cố Thần mở túi ra, ngửi mùi thơm trước, sau đó ngắt lá trà, gật đầu. "Đúng là trà ngon. Trà này tên là gì?"
"Tiểu Trà. Hì hì."
"Ừ, sao không ngồi, ngồi một lát đi. Cháu của ông lập tức tới ngay, cũng dẫn theo bạn gái của nó, ông giới thiệu các con với nhau." Cố Triệt cười nói.
Hôm nay nhìn nha đầu này còn thoải mái hơn lần trước gặp. Sao càng nhìn càng thích, haizz, đáng tiếc có duyện không phận với cháu trai mình.
"Không cần ạ, ông Cố. Hôm nay con muốn đi gặp người nhà bạn trai con. Cho nên cũng không ở lâu được." Trang Nhã Khinh đến ngồi cũng không có ngồi xuống.
"Khó trách nhìn sắc mặt con vui mừng đấy. Haizz, thật đáng tiếc con và cháu trai ông hữu duyên vô phận, thật ra thì các con thật sự rất xứng đôi." Cố Thần vẫn nhịn không được cảm thán. Hiện tại cô gái như Trang Nhã Khinh thật sự quá ít.
"Đúng vậy."
"Con thật không sợ nguyền rủa sao? Phải biết là nguyền rủa đó rất có thể là thật."
"Sợ, nhưng mà con lại càng sợ mất đi bạn trai của con. Mặc kệ như thế nào cũng muốn đánh cuộc một lần không phải sao? Ngộ nhỡ nguyền rủa là giả thì con có thể cùng người yêu hạnh phúc qua một đời."
"Ừ, tùy con thôi. Con là cô gái có dũng khí. Có rãnh rỗi tới thăm lão già ông đây nhiều một chút nhé. Cháu trai của ông luôn không thấy mặt, cũng không nhớ ông đây là một lão già họm hẹm rồi."
"Ha ha, con sẽ thường tới đây thăm người. Ông Cố, con đi trước, bạn trai con vẫn còn đang chờ con ở bên ngoài." Trang Nhã Khinh đang muốn tạm biệt rời đi, sau đó nghe có người gọi cô.
"Nhã Nhã."
Trang Nhã Khinh vừa nhìn, vì sao Cố Triệt lại vào đây? Hơn nữa còn tới từ phía sau. "Sao anh đi vào đây? Không phải để anh chờ em ở bên ngoài sao?" Lòng Trang Nhã Khinh nghi ngờ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Cố Triệt đi tới trước mặt Trang Nhã Khinh, dắt lấy tay Trang Nhã Khinh, sau đó kéo Trang Nhã Khinh đi tới trước mặt của Cố Thần: "Ông nội, đây chính là bạn gái con, Trang Nhã Khinh. Nhã Nhã, đây là ông nội anh."
Trang Nhã Khinh kinh ngạc. Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
"Triệt Nhi? Đây là. . . . . ."
"Ha ha, ông nội. Bạn gái của con người thấy có hài lòng không?"
Cố Thần vỗ đùi, khéo, thật là khéo. Rốt cuộc ông đã hiểu rõ.
Thì ra cháu trai của ông cùng nha đầu này đã mến nhau rồi, nhưng cũng không biết đối phương chính là vị hôn phu vị hôn thê của nhau. Sau đó, hai người đều muốn từ hôn. Thật là duyên phận.
"Triệt, đây là. . . . . ."
"Nhã Nhã, anh chính là vị hôn phu của em, em chính là vị hôn thê của anh." Lúc anh biết tin tức này, trừ khiếp sợ, nhiều nhất chính là vui vẻ. Thật sự rất vui.
Cho tới nay vẫn rối rắm vì vị hôn thê, vẫn còn vì sinh mạng của vị hôn thê mà chia tay Nhã Nhã, kết quả, quanh đi quẩn lại, Nhã Nhã chính là vị hôn thê của anh. Trừ vui vẻ thì càng cảm động nhiều hơn.
Nghe ông nội nói vị hôn thê của mình đã có người trong lòng, cho nên chủ động yêu cầu muốn từ hôn. Vị hôn thê là Nhã Nhã, nghĩ tới Nhã Nhã của mình, vì mình, không để ý nguy hiểm tính mạng muốn từ hôn, đó là dũng khí lớn dường nào mới có thể làm được. Cố Triệt anh có tài đức gì, có thể có một cô gái đối xử với anh tốt như vậy .
"Anh đã sớm biết?" Trang Nhã Khinh tức giận. Lại đùa giỡn với nàng?
"Anh cũng vừa mới biết. Nhã Nhã, thì ra duyên phận của chúng ta đã sớm được chỉ định rồi, ai cũng không tách ra được." Cố Triệt hạnh phúc ôm lấy Trang Nhã Khinh.
"Không phải anh biết từ sớm rồi sao?"
"Anh cũng là sau khi em đi vào mới cảm thấy kỳ lạ, sau đó đi vào từ cửa sau, nghe em và ông nội nói chuyện thì mới biết. Nhã Nhã, em có biết hay không, anh vui cỡ nào khi em là vị hôn thê của anh."
Trang Nhã Khinh cũng cười. Tất cả đều sáng tỏ hết rồi. Cố Triệt mới biết, cô tin. Nhưng cô cũng tin tưởng, khẳng định có vài người đã sớm biết. Tốt lắm. Thì ra là hợp lại để trêu chọc cô phải không? Ba ngày không đánh là leo tường lật ngói có phải không? Thật sự rất lâu không có tiêu chảy phải không?
"Em cũng rất vui."
Trang Nhã Khinh ôm Cố Triệt, sau đó vui vẻ nhìn Cố Thần: "Ông Cố, nhìn đi, không phải là con đánh cuộc đúng đó sao?" Con sẽ cùng Triệt sống cuộc sống hạnh phúc cả đời, nhất định.
"Ha ha, đúng, bây giờ cũng không cần lo lắng lời nguyền rủa nữa, mặc kệ là thật hay giả."
"Không đúng, coi như em không mạo hiểm tới từ hôn, em gả cho vị hôn phu thì còn không phải là cùng anh đi chung với nhau hay sao." Cố Triệt nói. Hôm nay thật sự chính là một ngày vui vẻ.
"Vậy cũng không đúng. Em nhớ sư huynh của em từng nói vị hôn phu của em tên là Cố Tử Tân, hơn nữa. . . . . . Chuyện gì xảy ra?"
Cố Triệt cùng Cố Thần nghe Trang Nhã Khinh nói thì có chút không rõ gì hết. Ai nói vị hôn phu của cô tên là Cố Tử Tân chứ?
"Ông không nhớ Tử Tân có vị hôn thê."
"Anh cũng không biết chú của anh còn có vị hôn thê."
Cố Tử Tân bị bệnh không tiện nói ra, người trong nhà đều biết, làm sao có thể có vị hôn thê được? Nếu nói có vị hôn phu thì cơ hội tính còn lớn hơn một chút.
"Nhưng tin tức của bọn em chính là như vậy. Hơn nữa, sư huynh của em lại cho đang trị cho ông ấy. . . . . . Ặc, trị khỏi bệnh đó đã một thời gian rồi. Hơn nữa cũng gọi sư tỷ em tới."
Cố Thần suy nghĩ một chút, chợt vỗ bàn một cái. Khó trách, khó trách lúc Phá Thương tới thì ông nhắc tới cháu ông tốt biết bao nhiêu, Phá Thương còn chưa tin, mặc dù ngoài mặt không có thay đổi, nhưng ông vẫn cảm thấy Phá Thương nghe ppng khen cháu mình thì khinh thường. Lúc đó ông chỉ cho là Phá Thương không tin, không ngờ hoá ra là như vậy! Sợ là tất cả người bên nha đầu này đều cho là người có hôn ước cùng nha đầu chính là Tử Tân, khó trách. . . . . .
"Người nào còn sống tới đây cho tôi." Cố Thần vỗ bàn xong thì rống to. Mọt người vội vã chạy vào, chào theo kiểu nhà binh với Cố Thần, lại chào theo kiểu nhà binh với Cố Triệt. Sau đó hỏi: "Lão Quân trưởng, xin hỏi có dặn dò gì?"
"Gọi Cố Tử Tân đến cho tôi."
"Vâng" Người nọ lại vội vã chạy ra.
***