Buổi lễ từ thiện diễn ra trong suốt năm giờ đồng hồ, cuối cùng là màn chụp ảnh chung để kết thúc buổi tiệc tối nay.
Nói đến những nghệ sĩ này, ai cũng muốn đứng ở vị trí trung tâm nhưng khi ở trên sân khấu không hẹn mà cùng bắt đầu chơi trò giả bộ khiêm tốn này nọ, chỉ có mỗi vị trí đứng thôi mà mất đến hàng chục phút để đưa đẩy, cuối cùng mọi người khiêm tốn nhường nhịn, để hai vị tiền bối trong giới đứng ở vị trí trung tâm.
Đối với mấy chuyện như thế, từ trước đến nay nếu Ôn Lệ có thể đi sang rìa ngoài đứng thì tuyệt đối sẽ không vào chỗ chính giữa để góp vui, cho dù hôm nay đứng ở góc tối, rồi giá trị thương mại của mình ở trong giới như thế nào, chỉ dựa vào một bức ảnh nhóm chụp chung mà mỗi người mang cho mình những tâm tư suy nghĩ khác nhau thì quả thật không thể nhìn ra được gì.
Dù sao bất kể là đứng ở chỗ nào, người nào đã nhìn mình không vừa mắt vẫn có thể làm ra những hành động khó lường, sẽ chẳng bao giờ uổng phí ý muốn này.
Năm nay chụp ảnh chung cô đứng cùng chỗ với Tống Nghiên, đứng bên cạnh Tống Nghiên là một ảnh đế lớp trước, khi lên sân khấu vẫn còn nói chuyện với anh về chuyện phim ảnh.
“Nếu cậu và vợ có thể hợp tác trong bộ phim điện ảnh kia, chắc chắn lão Chu sẽ rất vui.” Anh ấy nháy mắt mấy cái, “Vợ cậu mặc sườn xám nhìn đẹp lắm đấy.”
Lão Chu trong miệng tiền bối là một biên kịch nổi tiếng ở trong nước, trước kia bắt đầu từ việc viết kịch bản, sau đó chuyển sang chiến đấu liên tục ở các chiến trường màn ảnh lớn, kịch bản ông ấy viết không hề đón ý nói hùa theo phim thương mại, giành giải thưởng là chuyện thường tình nhưng phòng bán vé hoàn toàn dựa vào danh tiếng của sự phản công, nổi là nổi, xịt là xịt, rất nhiều đạo diễn phim thương mại sẽ thể hiện thái độ kính trọng nhưng không gần gũi đối với ông ấy nhưng tác phẩm nghệ thuật xuất sắc sẽ không thiếu người thưởng thức, bởi vậy nên ông ấy luôn là biên kịch có rất nhiều người muốn hợp tác.
Trong mấy năm trở lại đây, thẩm mỹ của những người xem phim điện ảnh dần đi lên, mơ hồ có xu thế hướng tới dùng tiền tốt loại trừ tiền xấu, danh tiếng của Lão Chu cuối cùng đã nổi ra bên ngoài, có không ít người trẻ tuổi coi anh ta như nước được lọc từ máy lọc nước, đương nhiên kịch bản trong tay anh cũng trở thành miếng bánh thơm ngon.
Mặc dù bộ kịch bản dân quốc trong tay Lão Chu chưa được công bố ra bên ngoài, cũng chưa thảo luận đến vấn đề bản quyền với các công ty sản xuất phim, nhưng mấy diễn viên có quan hệ qua lại tốt với ông ấy trong giới đã nghe phong phanh tiếng gió, hơn nữa còn biết cả trong lòng Lão Chu đang hướng vào những diễn viên nào.
Lúc ấy Lão Chu nhìn thấy bức ảnh dân quốc kia đã nói với mấy biên kịch đang ngồi uống rượu cùng mình.
“Đây chính là Đình Phong và Loan Loan trong lòng tôi.”
Ông ấy biết Tống Nghiên, nhưng không quen biết Ôn Lệ, chỉ cảm thấy đơn giản là khí chất và khuôn mặt của nghệ sĩ này rất giống với nhân vật dưới ngòi bút của mình.
Nhưng muốn chọn diễn viên đâu phải chỉ dựa vào một mình Lão Chu quyết định, đợi tư bản rót tiền vào, cộng thêm các ý kiến từ nhiều phương diện khác nhau thêm vào, tất cả đều là ẩn số.
Ôn Lệ mãi mà không nhận được kịch bản, không biết đã bị người nào cắt một mắt xích ở giữa.
Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn Ôn Lệ, ánh mắt của cô không nhìn về phía anh mà đang nghiêng đầu nói chuyện với mấy nữ nghệ sĩ khác ở đầu bên kia.
Tổng biên tập tạp chí Parisly đang luống cuống tay chân tiếp mấy nghệ sĩ, chẳng biết do vô tình hay cố ý, vốn Trịnh Tuyết đang đứng cách Ôn Lệ mấy người giờ lại đứng bên cạnh cô.
Hai người đều ghét đối phương như nhau, lần này Ôn Lệ là người mở miệng châm chọc trước: “Thế nào? Không đứng cùng chồng cô để thể hiện tình cảm nữa à?”
Mặt Trịnh Tuyết không đổi, nhưng ánh mắt dao động nhìn xung quanh không thể nghi ngờ là đang tìm Hứa Minh.
Đợi đến khi tìm được Hứa Minh, phát hiện hắn ta đang đứng giữa hai người nghệ sĩ nữ, sau khi Trịnh Tuyết nhìn thấy một trong số hai người trong đó, sắc mặt không kiềm chế được, bắt đầu trở nên âm trầm.
Nghệ sĩ nữ kia là diễn viên thế hệ mới nổi tiếng nhờ mấy bộ phim thần tượng trong hai năm trở lại đây, vì dáng vẻ bên ngoài giống Ôn Lệ đến ba bốn phần cho nên có một tên gọi khác gọi là ‘Tiểu Ôn Lệ’, đoàn đội cô ta dùng tên gọi này để cho ra không ít các bài viết giẫm lên giá trị của Ôn Lệ mà hot, nhưng mà cả ekip làm việc phía sau còn yếu lắm, trình độ kém hơn nhiều so với đoàn đội của Ôn Lệ, mỗi lần xào được lên rồi cũng hot đấy, nhưng hoàn toàn đắc tội với ekip làm việc của Ôn Lệ.
Ôn Lệ chẳng biết tại sao tự dưng bị Trịnh Tuyết trừng mắt nhìn, cảm thấy người phụ nữ thật hết nói nổi, chồng cô ta nói chuyện vui vẻ hăng say với nghệ sĩ nữ khác có bề ngoài giống cô thì liên quan đếch gì tới cô.
Cô không nói lời nào mà chỉ nhích lại gần Tống Nghiên hơn, lớn mật kề sát vào cánh tay anh, nhân tiện nhìn Trịnh Tuyết nở một nụ cười đắc ý.
Tống Nghiên cũng không dịch sang bên cạnh để tránh, kệ cho cô lấn vào, tiền bối đứng ở bên kia lại nhíu mày, thể hiện ánh mắt hóa ra đúng là như thế.
Khó trách cư dân mạng đã nói ảnh chụp chung trên sân khấu đúng kiểu ma trận quần ma loạn vũ, mặt ngoài mỗi người có vẻ rất hài hòa với nhau nhưng thực tế đang ngấm ngầm đâm chọc, tính toán các kiểu ở trong tối.
Sau khi chụp ảnh xong, mọi người theo thứ tự nhóm tự rời đi, Ôn Lệ túm Tống Nghiên lại, ý bảo anh đi cùng mình lên trên tầng gặp cậu, bảo trợ lý đi ra chỗ khác chờ bọn họ, đợi lúc nào xong thì qua đây đón.
Không biết có phải do bị khí thế của cậu dọa sợ hay không, Ôn Lệ càng thấy khẩn trương hơn, thậm chí muốn đi vệ sinh.
“Anh đi vào trước đi, cậu tôi sẽ ngại mắng anh.”
Tống Nghiên tự thấy mình không có mặt mũi lớn đến thế, quả nhiên sau khi anh bước vào phòng, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhíu mày, giọng điệu không vui: “Ôn Lệ đâu?”
“Đi vệ sinh.”
Tống Nghiên ngồi xuống ghế đối diện cậu.
Ôn Diễn bình tĩnh đánh giá Tống Nghiên, cong môi nói câu không rõ ý tứ: “Mấy năm nay anh Tống phát triển không tệ.”
Tống Nghiên khách khí nói: “Đều nhờ phúc của tổng giám đốc Ôn.”
Ôn Diễn không thể hiện biểu cảm khác cười cười, châm chọc: “Nhờ phúc của tôi? Lời khách sáo này nói được cũng khá hay.”
Tống Nghiên lạnh nhạt đáp trả: “Nếu tổng giám đốc Ôn biết đây là lời khách sáo, nghe một chút là được rồi, không cần để ý.”
Hai năm trước Ôn Diễn đã không thích đứa cháu rể này là mấy, chị gái Ôn Vy mất sớm, anh rể vì nhớ thương vợ mình rồi bắt đầu cái gì đấy gọi là hành trình đi vòng quanh vẽ mỹ thuật, hai chị em không có ai trông coi quản dạy, khi mới về nhà họ Ôn tính cách cực kỳ chán ghét, vừa tùy hứng vừa kiêu căng, cực kỳ khó dạy bảo.
Khi đó Từ Lệ vẫn còn ổn, vào thời điểm đó thằng bé cùng lắm chỉ là đứa nhỏ hơn mười tuổi, chỉ cần Ôn Diễn trừng mắt một cái thì sẽ ngoan ngoãn lại.
Nhưng Ôn Lệ không giống thế, cô gái 15,16 tuổi phản nghịch, cảm thấy Ôn Diễn cùng lắm chỉ lớn hơn cô có năm tuổi, dựa vào đâu mà bắt cô làm gì cô phải làm đấy, bắt cô nghe quát nghe gọi, sự kiêu ngạo và kiêu căng vào lúc nào khiến cô cháu gái luôn đối nghịch với anh ta ở khắp nơi.
Thậm chí về sau còn không chịu nói tiếng thông báo nào, tìm người quản lý đóng giả ba mẹ, tự tiện ký hợp đồng với công ty giải trí nước ngoài.
Ôn Diễn vận dụng đủ mọi quan hệ mới lôi được đứa cháu này về rồi ép cô ở nhà, nhốt cô trong nhà hơn nửa tháng trời xong cô mới biết sợ người cậu này, nhưng vẫn bướng bỉnh kiên định với cái ước mơ làm ngôi sao kia, ầm ĩ với anh ta một trận tơi bời, chẳng sợ sự uy hiếp nếu tiến vào giới giải trí thì đừng mong nhận được sự giúp đỡ hay dùng quan hệ trong nhà, vẫn làm những việc mình thích, tuyệt đối không chùn bước rời khỏi nhà.
Kiên quyết chờ cô gặp khó khăn trở ngại rồi quay về nhà, cuối cùng hai năm trước ồn ào đến tai ba anh ta, ông ngoại đau lòng bắt anh ta phải đón Ôn Lệ về nhà, anh ta chờ cháu gái về sẽ nhận sai, ai ngờ không đợi được thứ mình muốn lại đợi được tin tức kết hôn của Ôn Lệ.
Ôn Lệ có hôn ước với người bạn thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ là Bách Sâm, Tống Nghiên và Bách Sâm lại là bạn tốt lâu năm của nhau, kết hôn với vị hôn thê của bạn tốt mình, chuyện này khiến Ôn Diễn rất khó nảy sinh cái nhìn tốt đối với người cháu rể này.
Hai người đàn ông không nói chuyện, giống như đang ngầm đấu nội công với nhau, mãi đến khi Tống Nghiên nhận được tin nhắn WeChat của Ôn Lệ.
“Gặp phải ôn thần, tạm thời không đi ra được, nhờ anh ứng phó phía bên cậu giúp tôi trước.”
“Tim.jpg”
Tống Nghiên thở dài, chủ động mở lời: “Không biết tổng giám đốc Ôn tìm vợ tôi lên đây có chuyện gì không?”
Ánh mắt Ôn Diễn lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nếu anh Tống biết tôi tìm cháu gái mình có việc, vậy làm phiền anh chuyển lời đến nó, bảo nó nhanh chóng xuất hiện có trốn cũng vô dụng, trừ phi nó lại muốn tôi bắt nó về nhà để dạy bảo.”
Tống Nghiên cười cười: “Anh cảm thấy anh bắt về được không?”
“Mong anh Tống không cần nhúng tay vào chuyện nhà tôi.”
“Tôi không có hứng thú với chuyện của nhà anh.” Tống Nghiên nhích lại gần về hướng sô pha, “Cô ấy là vợ tôi, che chở cho cô ấy là đạo lý hiển nhiên.”
Ôn Diễn không đồng ý: “Cậu bảo vệ được không?”
Tống Nghiên thản nhiên nói: “Hơn hẳn người làm cậu như anh đây, ít nhất hai năm trước tôi làm được. Cái này thì có gì khó?”
Trong lời nói của anh bao gồm nhiều sự đâm chọc chế giễu, Ôn Diễn nhếch môi mỉm cười, nhận ra người cháu rể này đã không còn giống như trước kia.
Ít nhất vào mười năm trước, khi anh ta chất vấn Tống Nghiên có gì trong tay để có thể khiến nhà họ Ôn bỏ đi hôn ước với ba mẹ Bách Sâm, sẵn sàng giao Ôn Lệ cho anh, cậu chủ nhỏ họ Tống không nói nên lời dù chỉ một câu.
Là một cậu chủ nhỏ được sống an nhàn sung sướng trong suốt mười mấy năm, không có sự che chở của ba mẹ, cho dù khuôn mặt hiện vẻ lạnh lùng quật cường, trong mắt chứa đựng đầy sự hung ác nham hiểm và cả sự không hài lòng thì đã sao, tất cả ở trong mắt Ôn Diễn không đáng một đồng.
——
Ôn Lệ đang đứng trước bồn rửa mặt rửa tay không hề biết tình trạng bên trong phòng.
Cô không định để mình Tống Nghiên đối mặt với cậu nhưng trong đời người luôn xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn, một trong số đó là chuyện chạm mặt Trịnh Tuyết ở trong toilet.
“Tại sao cô vẫn chưa đi?”
Lúc Trịnh Tuyết nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên, tức giận chất vấn.
Ôn Lệ không chút hoang mang trả lời thẳng lại: “Cô cũng chưa đi?”
Trịnh Tuyết mím môi, sắc mặt càng thêm thâm trầm, nhẫn nại hơn nửa ngày không thể nhịn nổi nữa, tiến thêm hai bước nắm chặt cổ tay Ôn Lệ: “Có phải cô hẹn chồng tôi lên đây không?”
Ôn Lệ không thể hiểu nổi, thẳng tay đẩy cô ta ra.
Trịnh Tuyết cầm tà váy lễ phục dài lảo đảo lùi về sau mấy bước.
“Muốn đánh nhau thì hẹn hôm khác, chỗ này có phóng viên, tránh xa tôi ra.”
Ôn Lệ chán ghét nhíu mày, rút tờ khăn giấy lau lau tay.
“Ôn Lệ, tuy tôi không thích cô nhưng tôi thừa nhận cô mạnh mẽ và giỏi hơn tôi, tích cách của cô hút fan hơn, khuôn mặt xinh đẹp hơn, dù cho trước đây chúng ta có tranh giành tài nguyên qua lại thế nào đi nữa thì nó cũng là chuyện trong công việc.”
Ôn Lệ dùng vẻ mặt như thấy quỷ để nhìn Trịnh Tuyết, không ngờ sẽ có một ngày cô có thể nghe thấy mấy lời tán thưởng từ miệng đối thủ một mất một còn, giọng điệu khó hiểu: “Cô bị hồn nào nhập đấy?”
“Cô nghe tôi nói xong đã!!!” Trịnh Tuyết hít sâu, siết chặt hàm dưới nói, “Ekip làm việc của hai chúng ta luôn cạnh tranh gay gắt có đi có lại, đó là chuyện ganh đua bình thường trong giới, nhưng có thế nào đi nữa cô cũng không nên dính líu đến chồng tôi, bọn tôi đã ở bên nhau từ khi còn đi học, tình cảm sâu đậm kéo dài nhiều năm nhưng chỉ vì hợp tác với cô trong một bộ phim hai năm trước, mới xào couple có mấy tháng mà anh ấy bắt đầu không quan tâm đến tôi, cô thử tự để tay lên ngực mình hỏi xem làm kẻ thứ ba liệu cô còn lương tâm không?”
Ôn Lệ hít sâu, lạnh giọng nói: “Tôi nói lại một lần nữa, khoảng thời gian đó giữa tôi và Hứa Minh chỉ đơn thuần là xào couple thông thường, ngay từ đầu người đại diện của tôi đã hỏi qua, hắn ta xác nhận và trả lời lại chị ấy, hắn ta độc thân.”
Trịnh Tuyết lập tức phản bác: “Không thể nào!!!”
“Không thể nào cái con khỉ!!!!” Ngữ khí Ôn Lệ kiên định, “Tôi nói rõ cho cô biết, chồng của cô là một tên rác rưởi, là tên đàn ông cặn bã đã có bạn gái còn thích thể hiện tình cảm với người phụ nữ khác, chỉ những kẻ hèn nhát nhu nhược mới đẩy hết mọi lỗi sai lên người phụ nữ.”
Trịnh Tuyết cười hai tiếng: “Được, cô nói cô vô tội, vậy tại sao cô ở đây?”
Ôn Lệ cạn lời: “Tôi ở đây thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ cô bao trọn tất cả các phòng dành cho khách quý ở tầng hai này.”
“Tôi vừa nhìn thấy Hứa Minh đi lên tầng nên chạy theo đuổi kịp anh ấy, kết quả lại thấy cô ở đây, cô còn phủ nhận hai người không hẹn riêng và gặp mặt ở chỗ này?”
Đột nhiên Ôn Lệ nhíu mày, không nói hai lời lập tức ra ngoài.
Trịnh Tuyết gọi cô lại từ đằng sau: “Cô đi đâu đấy?”
Ôn Lệ không để ý đến cô ta, đi thẳng đến cửa phòng mà cậu đã hẹn mình trước đó.
“Ở chỗ này chờ, nếu cô đi thì đừng mong tìm được chồng mình nữa.”
Nhất thời Trịnh Tuyết bị giọng điệu uy hiếp của Ôn Lệ dọa sợ, vậy mà đứng tại chỗ chờ thật.
Ôn Lệ mở thẳng cửa đi vào.
Trong tích tắc khi cửa mở ra, Trịnh Tuyết nhìn thấy Tống Nghiên ngồi trong phòng, trừ Tống Nghiên ra còn một người đàn ông trẻ tuổi khác, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, trên người mắc bộ quần áo xa xỉ.
Mãi đến khi cửa đóng lại, Trịnh Tuyết mới hồi phục tinh thần.
Ôn Lệ ở tầng hai để đến tìm chồng mình và người đàn ông kia?
Cho nên không phải cô lên đây vì Hứa Minh.
Trong phòng, Ôn Lệ không quan tâm đến ánh mắt không hài lòng của Ôn Diễn đang nhìn mình, đi thẳng đến trước mặt cậu, thái độ kiêu ngạo: “Cháu biết cậu có cách lấy được chìa khóa của tất cả các phòng trên tầng này, giúp cháu lấy đến đây.”
Ôn Diễn nhíu mày, giọng lạnh đến mức như để băng ở dưới lưỡi: “Ôn Lệ, cháu nghĩ xem cháu đang nói chuyện với ai?”
“Cậu.” Ôn Lệ thở dài, “Bây giờ, cháu cậu đang rất cần chìa khóa phòng gấp để chứng minh cháu không phải kẻ thứ ba, mong cậu giúp cháu việc gấp này trước, được không?”
Ai ngờ Ôn Diễn nghe thấy câu sau xong, càng nhíu chặt lông mày hơn: “Ai coi cháu là kẻ thứ ba.”
“Cậu có thể chờ cháu giải quyết việc này xong rồi hỏi không?” Vẻ mặt Ôn Lệ cáu kỉnh, “Bình thường nhìn cậu giống người đàn ông nhanh nhẹn lắm mà sao đến thời khắc mấu chốt thì lại héo thế.”
Ở bên cạnh, Tống Nghiên vẫn chưa nói lời nào bỗng nhiên bật cười ra tiếng.
Sắc mặt Ôn Diễn đen xì, đầu tiên trừng mắt nhìn Tống Nghiên, sau đó bắt đầu dạy dỗ Ôn Lệ: “Ôn Lệ!! Cậu là cậu cháu! Cháu thu ngay cái giọng điệu trẻ con đó lại cho cậu!”
Tống Nghiên hỏi nhẹ nhàng: “Em muốn lấy chìa khóa phòng để làm gì?”
Ôn Lệ: “Bắt kẻ thông dâm.”
“…….”
“…….”
Đợi đến lúc Ôn Lệ đi ra từ trong phòng, ở bên ngoài Trịnh Tuyết chờ đến mức sắp hết kiên nhẫn.
Ôn Lệ ngạc nhiên không ngờ Trịnh Tuyết sẽ nghe lời vậy luôn.
“Xem ra cô rất yêu chồng mình.”
Sắc mặt Trịnh Tuyết không tốt, nghiến răng nghiến lợi: “Liên quan mẹ gì đến cô, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Nhìn đi nhìn đi, thế nên mới nói không nên tin vào hình tượng mà nghệ sĩ nữ đã tạo dựng cho mình.
Ngay cả Trịnh Tuyết hay đi theo kiểu tiên nữ lạnh lùng trong trẻo mà vẫn nói những lời thô tục đấy thôi.
Ôn Lệ mang theo mấy lời của cậu đi đến phòng trực, nhân viên ở đó cầm đến một chùm chìa khóa phòng.
Đi liên tiếp qua ba phòng không thu hoạch được gì, đến lượt đi vào phòng thứ tư, phòng ở ngoài tối tăm không bật đèn, nhưng trong nhà vệ sinh lại có ánh sáng, từ trong đó truyền ra tiếng hôn mờ ám.
Khi nghe thấy những lời vọng ra từ trong đó, Ôn Lệ không biết mình nên đồng tình hay cười nhạo Trịnh Tuyết nữa.
Ở trong kia cô sao nữ được gọi là ‘Tiểu Ôn Lệ’ đang mềm mại nũng nịu hỏi chồng Trịnh Tuyết, cuối cùng thích Trịnh Tuyết nhiều hơn, hay thích Ôn Lệ nhiều hơn.
“Trịnh Tuyết à, bọn tôi ở cạnh nhau được bảy tám năm nay, từ lúc còn đi học đã ở bên nhau.” Hứa Minh không chút do dự nói, nhưng dừng lại chút rồi thở dài, “Nhưng đúng là tôi cũng thích Ôn Lệ, buổi tối mỗi ngày trong khoảng thời gian xào couple tôi đều mơ thấy cô ấy, sau đó cô ấy biết được tôi đã có bạn gái thì cắt đứt quan hệ với tôi, ngược lại càng khiến tôi thấy thích cô ấy hơn.”
“Hả, vậy em chỉ là thế thân của Ôn Lệ thôi sao?”
“Thế thân hay không thế thân cái gì, đừng có nhiều lời, mau làm xong việc tôi còn phải đi.”
“Ai bảo anh gấp gáp quá không chịu đi khách sạn.”
“Cô ngốc hay gì? Phòng này dành cho khách quý, gần như cánh phóng viên không thể lên tầng hai, còn an toàn hơn ở khách sạn.”
Tay chân Trịnh Tuyết run rẩy, im lặng khóc, Ôn Lệ cố nén cảm giác buồn nôn, bình tĩnh hỏi cô ta: “Cô mang theo di động không?”
“…….Cô muốn làm gì?” Trịnh Tuyết dùng hai mắt đẫm lệ nhìn Ôn Lệ.
Ôn Lệ coi thường: “Cô nói xem, người phụ nữ ngu xuẩn.”
Run rẩy lấy điện thoại từ trong túi nhỏ đưa cho Ôn Lệ, đột nhiên Trịnh Tuyết nắm chặt tay cô, giọng điệu không đành lòng: “Nếu cô để lộ chuyện này ra ngoài, Hứa Minh xong đời mất…….”
“Im miệng.” Ôn Lệ gạt tay cô ta ra, “Loại thằng chồng thay lòng này của cô tệ đến thế mà cô vẫn muốn che chở hắn ta như vàng ấy hả, hắn chỉ biết nhằm vào những người phụ nữ ngu xuẩn như cô chứ đừng có nhắm vào tôi, đừng cho rằng tôi giống như cô, giúp cô quay lại chuyện thằng cha này làm để làm bằng chứng đã đủ khiến tôi ghê tởm rồi, đừng có để hành động ngu muội yêu đến mất não của cô lây sang tôi.”
Từ lâu, cô đã muốn mắng cô ta như vậy, cuối cùng hôm nay mới được nói ra.
Trịnh Tuyết bị mắng đến mức khuôn mặt tái nhợt, không cam lòng phản bác: “Cô thì biết cái gì! Nếu đổi lại Tống Nghiên thay lòng đổi dạ, để tôi xem cô có ngu muội vậy không!”
Ôn Lệ cười lạnh hai tiếng, vô tình nói: “Nếu anh ấy dám léng phéng ở bên ngoài tôi lập tức thiến anh ấy ngay tại chỗ, cô cho rằng ai cũng giống cô chắc, coi tên cặn bã ngoại tình như bảo bối để cưng chiều?”