Mấy tiền bối thấy Ôn Lệ đăng Weibo, cũng vào like, còn tiện thể ấn nút follow.
Sau đó, bọn họ mới phát hiện ra mình vừa ấn nút follow, Weibo thông báo: “Đã follow lẫn nhau”.
Trong đó, một người có tâm trạng khá tốt, giơ điện thoại của mình lên: “Vợ của A Nghiên, tôi vừa follow Weibo của cô đấy.”
Ôn Lệ được ưu ái đâm ra lo sợ: “Cảm ơn anh.”
Tuy chỉ là một hành động tiện tay follow thôi nhưng không biết cư dân mạng sẽ suy luận ra đến mức nào nữa.
Ôn Lệ đoán không sai, mấy blogger đó nói: Hôm nay, cô đã dựa hơi thành công nhờ mối quan hệ của Tống Nghiên, được đưa đến ‘ra mắt’ những anh lớn trong mảng phim điện ảnh, đang chuẩn bị dấn thân vào mảng này.
Điện Ảnh Bái Gia: “Nếu Ôn Lệ thực sự muốn khiêu chiến với mảng điện ảnh, tôi hy vọng cô ấy có thể thể hiện tốt một chút, dù sao CP màn ảnh tốt nhất mà chồng cô ấy có từ lúc ra mắt đến nay nó ở trong Máy Bay Giấy của mưới năm trước.”
[Đã nhắc đến bộ Máy Bay Giấy thì tôi đây phải thốt lên một câu, Trần Gia Mộc mãi mãi là “mối tình đầu” trên màn ảnh không thể thay thế trong lòng tôi]
[Hahahahaha, không còn xuất CP nào khác là vì sau bộ phim Máy Bay Giấy thì Tống Nghiên không nhận diễn phim tình cảm nữa ]ư
[Tính ra thì số lượng CP màn ảnh nổi tiếng ngoài giới của Tống Nghiên không hề ít, nhưng đa số là tình-anh-em [khóc]]
[Nói nhỏ cái này nè, hồi còn học cấp 3 tớ từng ship CP Tống Nghiên x Đường Giai Nhân ngoài đời đấy, ai dè về sau họ không hợp tác với sau nữa]
[Trước đây em cũng từng ship CP Đường Tống đấy hahaha]
[Trên phim là treeb phim, ngoài đời là ngoài đời, giờ ai cũng biết Tống Nghiên đã kết hôn rồi mà]
Mười năm qua, Tống Nghiên từng tham gia kha khá tác phẩm, nhưng phân cảnh diễn liên quan đến chuyện tình cảm ít đến đáng thương. Từng có người làm bảng thống kê, tổng hợp hết tất cả phân cảnh tình cảm của anh ấy và các nữ nghệ sĩ khác trong suốt mười năm qua, gom góp lại còn không thể tạo thành một bộ phim điện ảnh dài 90 phút.
Lúc tham gia phỏng vấn, anh chỉ lấy mãi một lý do thoái thác là do không nắm bắt được cảm xúc khi diễn tình yêu các thứ.
Từng có nhà phê bình phim ảnh đoán rằng lý do của chuyện đó bắt đầu từ bộ phim mà anh ra mắt. Năm đó anh xuất hiện trước mọi người với vai diễn Trần Gia Mộc trong Máy Bay Giấy, tự ti ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng), thâm tình cố chấp. Xuất phát điểm vốn đã rất tốt, so với đắp nặn bằng thứ khác, anh nguyện ý để Trần Gia Mộc trở thành vai diễn có tình yêu kinh điển duy nhất trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Khác với anh, Ôn Lệ – người xuất thân từ phim thần tượng mới chính là “nữ thần vạn người mê”.
Vì vậy vào hai năm trước, dựa vào giá trị nhan sắc tương xứng mà họ hút được không ít fan CP về động CP được coi như mờ nhạt trong làng giải trí. Tự chơi trong nhà mình, fan CP rất lý trí không ảo tưởng rằng họ sẽ đến với nhau thật.
Thậm chí khoảng thời gian trước khi hai người công khai tình cảm, không có một paparazzi nào chụp được bức ảnh mờ ám nào giữa hai người dù chỉ nửa cái. Năm đó, việc hai người công khai đã gây nên một cú nổ cực kỳ lớn trong giới, rồi sau đó nhanh chóng tiến tới hôn nhân.
Sự nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao mà công bố chuyện kết hôn, nếu không phải do hai bên đạt được thỏa thuận về lợi ích nên mới kết hôn theo hợp đồng thì chỉ có tình yêu đích thực.
Sau khi hai người tham gia chương trình thực tế, giờ đây người qua đường nguyện ý tin tưởng vế sau đã dần nhiều hơn người tin vế trước.
Chị Đan: “May mà thầy Tống phối hợp, thắng đẹp lắm, giờ em cứ chuyên tâm tham gia tiệc tối cho chị”
Ôn Lệ không biết trên mạng đã xảy ra chuyện gì, chỉ trả lời chị Đan một câu “Yes madam”.
Trên bàn để rất nhiều loại điểm tâm, thông thường các nghệ sĩ sẽ ngồi lướt điện thoại rồi uống rượu, không hề động vào mấy món đó.
Tuy Ôn Lệ có thèm nhưng muốn giữ dáng, cô quyết định kiên trì để cho bụng đói.
Không thể nhìn mấy món điểm tâm, Ôn Lệ chuyển sang nhìn ngắm Tống Nghiên.
Tống Nghiên phát hiện ra ánh mắt cô nhìn mình, khẽ hỏi: “Sao vậy? Phấn trên mặt anh tán không đều?”
Ôn Lệ vội quay mặt đi, chột dạ “ừm” một cái.
Tống Nghiên tin lời cô nói, cứ nghĩ phấn trên mặt mình được tán quá dày, anh định đứng dậy đi ra sau hậu trường tìm trợ lý để tán lại.
“Ây, không cần phiền phức vậy đâu.” Ôn Lệ vội vàng gọi anh lại, “Lại đây tôi lấy tay lau cho anh mấy cái là ổn.”
Tống Nghiên dịch ghế sang bên cô, nghiêng người về phía cô, chống khuỷu tay lên đầu gối một cách lười biếng.
“Phiền em rồi.”
Ôn Lệ nhìn thấy khuôn mặt anh sau khi lau bớt phấn lộ ra vẻ dịu dàng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, hốc mắt sâu, lông mi dài, cô thoáng rung động, tùy tiện dùng ngón tay cọ lung tung trên má anh.
“…..Đẹp rồi”
Tống Nghiên cảm thấy cô đang làm cho qua loa lấy lệ, ánh mắt như đang muốn trốn tránh, như thể vừa làm chuyện gì đó trái với lương tâm.
Cô chớp mắt liên tục, không biết lớp phấn trên mí mắt cô thuộc nhãn hiệu cao cấp nào, như đang phủ lên một lớp ngân hà nhỏ nhũ vàng, lấp lánh tỏa sáng theo từng cái chớp mắt của cô, khiến trái tim anh loạn nhịp.
Chuyên viên trang điểm của Ôn Lệ là người đứng hàng top trong ngành, họ đánh một chút phấn highlight nhạt ở phần chóp mũi cô, trông giống như bị tủi thân hoặc thẹn thùng, vẻ ngoài càng trở nên e lệ, những thứ cô dùng đều là hàng cao cấp.
“Em trốn cái gì?”, Tống Nghiên nghiêng đầu, cười cười, “Hay do em đã lau hết lớp phấn nền trên mặt anh?”
Ôn Lệ chột dạ trừng mắt: “Đừng nghĩ tôi trẻ con vậy được không?”
Phần ửng đỏ trên chóp mũi vẫn chưa biến mất, xem ra là thật.
Tống Nghiên thu hồi ánh mắt.
Khúc đệm nhỏ này vô tình bị ống kính máy quay bắt được, có rất nhiều nghệ sĩ ở hiện trường, máy không thể cứ dừng mãi ở một nhóm nào cả nên mỗi chỗ nó chỉ dừng lại một vài giây rồi nhanh chóng quay đến chỗ của các nghệ sĩ khác.
[Hình ảnh vừa lướt qua, bọn họ đang làm gì đấy!!!!]
[A a a a a a a em muốn “đốt nhà” chú quay phim!!]
[Kề sát nhau vậy rồi, sao còn không hôn luôn đi hả]
[Vl, em vừa mới đi vệ sinh chút thôi mà, có ai chụp màn hình không, có ai chụp màn hình không ạ, rốt cuộc vừa nãy bọn họ làm gì đấy!!]
Khu bình luận ồn ào một trận, đợi đến khi ống kính quay lại phía bọn họ, hai người đã ngồi ngay ngắn và quay về khoảng cách bình thường.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, mở đầu là phần hát của nhóm ca sĩ, sau đó đến phần ca hát của nhóm diễn viên, tuy họ hát không hay như ca sĩ chuyên nghiệp nhưng mục đính chính dùng để làm nóng bầu không khí. Năm nay, ba trong bốn đôi tham gia chương trình Thế Gian đều có màn song ca tình ca đặc biệt, duy chỉ có Tống Nghiên và Ôn Lệ là không có.
Người xem livestream cũng thấy nghi hoặc.
[Không có Muối à?]
[Tôi còn tưởng Muối cũng sẽ có màn song ca riêng, cứ nghĩ là sắp được ăn cơm tró đến nơi, do tôi quá ngây thơ]
[Chắc khả năng hát của Tam Lực không có vấn đề gì, dù sao trước đây cô ấy từng là thực tập sinh, có vấn đề thì chỉ có thể là…..]
[Lầu trên đừng sợ cứ mạnh dạn lên! Có vấn đề thì chắc nằm ở chỗ nghệ sĩ họ Tống nào đó! Có đúng không, có Moonstone nào xuất hiện giải thích đi sao trước giờ chưa thấy anh nhà bạn hát bao giờ]
[Moonstone đến nè, trước kia trong một cuộc phỏng vấn Mỹ Nhân từng nói là anh ấy hát không hay]
[Má ha ha ha ha ha ha]
[Thật á, em không tin đâu, giọng nói đấy còn chất lượng hơn cả giọng trầm của diễn viên lồng tiếng ấy, em không tin Tống Nghiên hát không hay]
Năm nay, Ôn Lệ và Tống Nghiên cùng nhau tham gia, lúc biết mình không có tiết mục biểu diễn thì mừng rỡ thoải mái muốn chết. Cô ngồi ở dưới đắc ý rung đùi, khẽ ngâm nga theo điệu nhạc, sau lại tiếp tục xem mấy idol trẻ tuổi vừa hát vừa nhảy. Nó khiến Ôn Lệ nhớ đến tên em trai thối Từ Lệ nhà mình, không biết thằng bé ở trong ký túc xá học nhảy đến đâu rồi.
Chính là cậu bé lúc trước thấy chướng mắt khi chị gái học nhảy, cho rằng học nhảy là để lòe thiên hạ, chỉ thấy chị gái giống con chim khổng tước chảnh chọe làm dáng.
Ai ngờ đâu, giờ người nào đó cũng muốn đứng trước ống kính để lòe thiên hạ, không khá hơn chị nó là bao.
Ôn Lệ thấy hơi tiếc, đã là tiệc thì vài tháng nữa lại tổ chức lần, có khi lúc đó cô còn được thấy Từ Lệ vừa hát vừa nhảy trên sân khấu này.
Cô đang tưởng tượng đến bộ dáng người máy của tên nhóc Từ Lệ khi học nhảy, trong lòng vui sướng, không hề chú ý đến việc ống kính đang quay mình.
Đúng lúc tiết mục nhảy của Tề Tư Hàm kết thúc, cô ấy bị người dẫn chương trình gọi lại sau khi nhảy xong, đang tiếp nhận phỏng vấn.
“Tôi muốn hỏi Hàm Hàm mấy câu, hôm nay có rất nhiều khách mời tham gia, không biết có ai mà cô rất muốn được hợp tác sau này không?”
Tề Tư Hàm gật đầu: “Có chứ.”
“Có thể nói đó là ai không?” MC nói đùa, “Nếu người đó là nghệ sĩ nam thì bạn có lo lắng fan của mình sẽ ghen không?”
Các fan có mặt ở đây đứng cách khoảng 100m và các fan trong sóng comment của livestream cùng nhau phủ nhận ngay tức khắc.
“Hahahahahaha chắc chắn không phải nghệ sĩ nam”
[Hàm Hàm nhà chúng tôi là bách hợp lâu năm, fan chúng tôi hiểu mà, hiểu mà]
Quả nhiên, Tề Tư Hàm cầm microphone, ngại ngùng trả lời: “Không phải nghệ sĩ nam mà là cô Ôn Lệ.”
Ôn Lệ không hiểu vì sao mình được cue đến, tuy trước kia khi mà chưa quay show tuyển chọn cô từng nghe nói Tề Tư Hàm đã nói mình là fan của cô ở trong một chương trình khác, nhưng cô cứ nghĩ nó chỉ là một lời khen lịch sự, xây dựng hình tượng là fan ai đó chứ không ngờ cô gái nhỏ này là fan của cô thật.
Máy quya chuyển sang quay Ôn Lệ, cô vẫy vẫy tay với ống kính.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu hỏi: “Bỗng nhiên được thổ lộ, cô Ôn thấy vui mừng ngạc nhiên không?”
Ôn Lệ không có mic, lời nói ra cũng không thể thu được tiếng, liều mạng gật đầu với màn ảnh, còn bắn tim về phía Tề Tư Hàm đang ở trên sân khấu.
Tề Tư Hàm đang ở trên đó lập tức giơ hai tay lên tạo thành một hình trái tim thật to đáp trả.
Ôn Lệ thấy hơi ngại ngại, rụt rè che miệng.
[Chúc mừng cô gái của chúng ta đu idol thành công!!!]
“Hàm Hàm, tôi muốn hỏi cô câu này nữa, cô ngang nhiên thổ lộ với Ôn Lệ ở ngay trước mặt thầy Tống Nghiên.” Bỗng nhiên người dẫn chương trình thích thú dừng lại, nhóm các nghệ sĩ ở dưới cùng các fan có mặt ở hiện trường đều nể mặt tạo ra những âm thanh ồn ào và phát ra những tiếng mập mờ kéo dài, “Sẽ không sợ đắc tội với thầy Tống Nghiên sao?”
Máy quay rất chi là thông mình khi quay đến Tống Nghiên.
Trên màn ảnh Tống Nghiên hơi nhíu mày, lịch sự cong môi cười, nhìn qua có vẻ không để ý chút nào.
[Khí — thế — chính — cung]
[Mỹ Nhân: Bổn cung đang ở đây, ngươi chờ mà làm thiếp đi!!]
“Không quan tâm là nam hay là nữ, chỉ cần bọn họ có suy nghĩ với vợ của tôi thì là tình địch cả]
Tề Tư Hàm vội vàng bày tỏ: “Em chỉ có kiểu tình cảm sùng bái và kính trọng với cô Ôn Lê, không có ý gì khác, hy vọng thầy Tống Nghiên không để ý.”
Lời giải thích trực tiếp của cô ấy khiến tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều phải bật cười.
Ôn Lệ và Tống Nghiên cũng biết cô ấy đang trêu, không hẹn mà cùng cúi mặt nở nụ cười.
“Lần trước ở trong chương trình cô Ôn Lệ đứng trên sân khấu nhảy một đoạn vũ đạo của nhóm nhạc nam nhìn cực kỳ đẹp trai.” Cõi lòng Tề Tư Hàm đầy chờ mong nắm chặt microphone, nói ra mong nguyện được hợp tác của mình, “Nếu như có cơ hội, em vô cùng mong muốn được cùng cô Ôn Lệ nhảy một bài của nhóm nhạc nữ, nếu nó là bài hát của nhóm em nữa thì em không còn gì để hối tiếc trong cuộc đời này nữa.”
Video focus nhảy vũ đạo nhóm nhạc nam của Ôn Lệ đã vượt quá hơn 10 triệu lượt xem trên nền tảng đăng tải, tính cả các idol vừa hát vừa nhảy trên sân khấu hay những người có nền tảng bài bản và kinh nghiệp ở trong giới không được mấy ai có video đạt đến 10 triệu lượt xem, gần như ngang nhau với người bên mảng đó, hầu như tất cả các nghệ sĩ ngồi ở đây từng lướt xem các trang mạng xã hội.
Người dẫn chương trình chớp cơ hội nói: “Vậy chúng ta có nên mời cô Ôn Lệ lên sân khấu không, ở ngay tại đây cô dạy cô ấy nhảy một đoạn?”
Ôn Lệ lập tức chỉ chỉ váy xõa tung trên người mình, nhìn máy quay ý bảo bộ đồ mình mặc hôm nay không tiện làm việc đó.
Nhưng vì muốn cho Tề Tư Hàm một bậc thang để xuống, cô nhận lấy mic từ nhân viên công tác lên tiếng, tỏ vẻ săn sóc: “Không cần phiền để em dạy chị, về nhà chị tự học, đợi đến khi chị học giỏi rồi sẽ nộp bài tập cho em.”
Người dẫn chương trình: “Được rồi, hôm nay ngay tại nơi này chúng ta lập ra ước định, ở đây có nhiều khách quý và các fan làm chứng, không được chống chế, phải nhanh chóng học nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ, mọi người thấy được không?”
Bên trong phòng vang lên những tiếng thét chói tai liên tiếp, cứ nâng lên hạ xuống như sóng biển đập.
Ôn Lệ giơ tay ra dấu “Ok”
[Nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ, nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ, nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ]
[Em dám cược Tam Lực chưa từng nghe bài hát của nhóm Tề Tư Hàm ha ha ha ha ha ha]
[Con trai mạnh mẽ muốn nhảy đáng yêu, yêu yêu]
[Mặc dù Tam Lực nhảy vũ đạo nam nhìn rất đẹp trai nhưng em còn muốn thấy dáng vẻ đáng yêu đầy sức sống của Tam Lực khi nhảy vũ đạo nữa nữa!!”
Cuối cùng cũng chờ được phỏng vấn xong, Tề Tư Hàm xuống dưới, Ôn Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là cô chưa từng nghe mấy bài hát của nhóm Tề Tư Hàm, càng không biết cô ấy đi theo con đường idol thần tượng mang phong cách gì, chỉ là cô nhìn Tề Tư Hàm thấy cô bé này có dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, vậy thì chắc hẳn bài hát của cô ấy sẽ không quá khó để học, cho nên mới thẳng thừng đồng ý.
“Thầy Tống.” Ôn Lệ nghiêng đầu nhỏ giọng gọi Tống Nghiên.
Tống Nghiên: “Hử?”
“Anh từng nghe bài hát của nhóm Tề Tư Hàm chưa?”
Tống Nghiên trả lời không do dự: “Chưa từng nghe.”
Qủa đúng với danh tuyển thủ ít khi lướt mạng.
Sau Ôn Lệ nhìn về phía khán phòng chỗ các fan đang ngồi, một nhóm fan đang tiếp ứng cho cô ngồi thành một mảng, còn cả những người đang giơ bảng led ghi tên cô đang không ngừng hoảng hốt, cách mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy bọn họ kích động hô “Tam Lực muốn nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ”, điều này khiến cô bắt đầu hơi lo lắng, chẳng nhẽ do mình nói mạnh miệng quá.
Bài hát kia của nhóm Tề Tư Hàm còn khó học hơn cả bài hát của nhóm nhạc nam? Cho nên các fan mới lo lắng đến vậy.
Vừa mới cue đến nhóm nhạc nữ và đưa ra lời hứa hẹn ngay tại hiện trường cũng chỉ là một khúc nhạc nhỏ để điều tiết không khí cho buổi tiệc tối nay, quá trình sau đó tiếp tục được tiến hành như bình thường, đến lúc người dẫn chương trình đang ở trên sân khấu công bố danh sách tên các doanh nghiệp, nhà tại trợ trong buổi lễ từ thiện năm nay, Ôn Lệ nghe thấy cái tên công ty quen thuộc.
“Tập đoàn Hưng Dật.”
Những người khác cũng chú ý đến cái tên này, bao gồm mọi người đang ngồi trên bàn, thậm chí còn hơi nghiêng người nhỏ giọng trêu chọc Tống Nghiên: “Không phải ở trong nướcc tập đoàn Hưng Dật chưa bao giờ dính dáng liên quan đến ngành sản xuất phim ư? Tại sao năm nay lại bắt đầu tài trợ vào ngành giải trí của chúng ta ngay trong bữa tiệc tối nay nhỉ?”
Mấy đại biểu của doanh nghiệp lên sân khấu tiến hành nghi thức quyên tặng công khai, Ôn Lệ để ý đến người đại diện cho tập đoàn Hưng Dật lên sân khấu là một trong những cán bộ cấp cao luôn đi theo cậu cô hằng ngày.
Do yêu cầu bên phía nhà tài trợ, quy trình buổi lễ diễn ra khác hẳn so với mọi năm, không còn sự lộn xộn hay hỗn loạn nào khác, tất cả các bên truyền thông không được mời đều bị từ chối và bị chặn ở bên ngoài, ngay cả tổ sản xuất của chương trình << Thế Gian Có Người >>.
Ôn Lệ nhìn xung quanh hai bên, không thấy bóng cậu mình ngồi trên hàng ghế khách quý.
Chắc chỉ đưa tiền nên người không đến đây.
Nghĩ thế cô thở phào lặng lẽ, trong lòng nghĩ cái kiểu cán bộ kỳ cựu như ông cậu Ôn Diễn ấy ghét nhất là những trường hợp như thế này, chắc chắn sẽ không đến.
Nơi tổ chức tiệc tối hôm nay được chia làm hai tầng, trong đó khu vực sân khấu bao gồm chỗ các nghệ sĩ ngồi được sắp xếp ở trong cùng một phòng dưới đại sảnh tầng một, mà tầng hai là các phòng VIP dùng để tiếp khách, nội thất bên trong được thiết kế giống như bên trong các nhà hát VIP, được đặt đối diện với hội trường buổi lễ là tấm kính thủy tinh lớn kéo từ trên xuống dưới có góc nhìn 270°, khách ngồi ở bên trong có thể quan sát và nhìn hết mọi chuyện xảy ra ở dưới tầng.
Khác hẳn với các nghệ sĩ lộng lẫy nổi tiếng ở tầng một, những vị khách ngồi trên tầng hai mặc áo vest đi giày da và hiếm khi xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng những người khách này lại là những người có thể một tay điều khiển cả ngành giải trí, có những quyết sách thủ đoạn hơn người.
“Tổng giám đốc Ôn.” Một ông tổng của công ty truyền thông nào đó đột nhiên nhận ra, “Nữ nghệ sĩ tên Ôn Lệ kia trùng họ với ngài phải không.”
Người đàn ông ngồi trước tấm thủy tinh bình tĩnh gật đầu.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, trên người mặc bộ tây trang cao cấp được đặt may riêng thủ công, động cơ trong đồng hồ bên tay trái phát ra những âm thanh ‘tích, tích.’
“Đúng, cùng họ tôi.”
Ông tổng công ty truyền thông nghe người đàn ông trả lời, lập tức có chút tiếc nuối lắc lắc đầu: “Tiếc là kết hôn quá sớm, còn lấy người thứ hai nắm chuôi Bách Thạch, nếu không lấy Tống Nghiên, không thì đợi sau khi bữa tiệc tối nay kết thúc có thể gọi cô ta lên đây để chào hỏi anh.”
Ánh mắt Ôn Diễn lạnh giá, nhàn nhạt nói: “Nếu cô ấy đã mang họ của tôi, tổng giám đốc Lý nên bớt nói mấy loại đùa vui này thì hơn.”
Tổng giám đốc Lý há miệng thở dốc, cười làm lành: “Không ngờ tổng giám đốc Ôn lại để ý chăm sóc cho nữ nghệ sĩ trong nhà đến thế, tôi tự mình phạt hai chén.”
Nói xong nâng ly rượu đỏ trong tay lên, không chớp mắt uống một hơi cạn sạch.
Ôn Diễn đứng dậy: “Xin lỗi tôi không tiếp được.”
Sau khi đi ra khỏi phòng, Ôn Diễn không nói hai lời lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho cô cháu gái bất hiếu ở dưới tầng đang hăng say tương tác qua lại với thần tượng idol trên sân khấu.
“Còn đòi học nhảy, không bằng dành ra chút thời gian về nhà thăm ông ngoại cháu đi.”
Lúc Ôn Lệ nhận được tin nhắn này, bỗng nhiên cả người lạnh toát.
Lúc này cô đang dùng điện thoại để tìm kiếm bài hát của nhóm Tề Tư Hàm.
Phong cách nhóm của Tề Tư Hàm chủ yếu đi theo kiểu các cô gái năng động, trong đó bài hát nổi tiếng nhất của bọn họ liên tục đứng thứ nhất trong hai tuần liên tiếp trong bảng xếp hạng trên các nền tảng âm nhạc.
Xem MV năng nổ năng động, rồi nghe những ca từ đáng yêu của mấy cô gái nhỏ.
Trong giây lát cô hơi mê man vì không biết rốt cuộc mình bị tin nhắn của ông cậu như cán bộ lâu năm gửi đến dọa sợ hay bị bài hát đứng đầu của nhóm nhạc nữ này dọa nữa.
“Thầy Tống.” Ôn Lệ nuốt nuốt nước bọt.
Tống Nghiên cũng đang nghĩ đến chuyện này, nghe thấy cô gọi tên mình mới hồi phục lại tinh thần: “Hả?”
“Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng là một, bây giờ tôi gặp khó khăn, anh có đồng ý giúp đỡ không?”
“Gấp cái gì?”
“Gặp cậu tôi và nhảy giúp tôi, anh chọn một cái ra mặt giúp tôi đi.”
Tống Nghiên: “…….”
Im lặng mấy giây, anh quyết đoán đưa ra lựa chọn: “Gặp cậu em.”
Giọng điệu Ôn Lệ tự nhiên uể oải chán nản: “……..Anh không chọn cái đằng sau à?”
“Cô Ôn, đừng có được voi đòi tiên.” Tống Nghiên dịu dàng nói, “Không thì anh sẽ không giúp em việc nào hết.”