Giữa trưa, Tần Chấp dẫn Tô Uyển đi vào một nhà hàng bán mì xào tôm hùm.
Tuy nhà hàng này nhìn từ ngoài nhỏ như những nhà hàng xung quanh nhưng khi đi vào thì rất lớn, được trang trí với những đồ vật mang tính nghệ thuật.
Khi họ đi vào thì đã có một vài người ngồi bên trong quán.
“Bảo bối muốn ăn mì xào tôm hùm hay mì xào hải sản?” Tần Chấp dịu dàng cười hỏi vợ yêu, chậm rãi cầm lấy thực đơn trên bàn.
“Hừm…” cô phân vân, không biết nên chọn món nào vì cả hai đều ngon cả. cô chun mũi: “Mì xào tôm hùm đi.”
anh cười, nhéo mũi của cô: “Bảo bối tham ăn~”
Sau đó, anh lại lạnh lùng gọi một phần mì xào hải sản và một phần mì xào tôm hùm. Khi quay đầu nhìn bảo bối thì sắc mặt dịu lại, vuốt ve tóc cô với vẻ cưng chiều: “Bảo bối muốn ăn món nào cũng được cả.”
Phục vụ:…
F*ck, cái kỹ thuật lật mặt như lật sách thần thánh này!
Bảo vệ: Ha ha, mới có vậy mà đã hết hồn rồi hả?
Sau khi hai phần mì xào được bưng lên, Tần Chấp trụng đôi đũa rồi đẩy đồ ăn về phía cô: “Ăn từ từ thôi nhé~”
“A Chấp không ăn sao?” cô ngẩn ra, mơ màng chớp mắt: “không phải mì xào hải sản là của anh sao?”
cô nhìn sắc mặt của ông xã rồi suy ngẫm một lát, nở một nụ cười xán lạn, lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng: “A Chấp ăn chung với em nhé~” Nếu anh không ăn thì cô sẽ đau lòng lắm.
một dĩa mì xào tôm hùm ở đây lớn bằng một cái thau, nguyên liệu đa dạng, có review còn bảo một phần ở đây bằng ba phần bình thường đấy. Trước kia cô ăn ở đây, ráng lắm cũng chỉ ăn hết được nửa phần thôi.
“Ừ~” Nụ cười của Tần Chấp càng sâu hơn, ngồi sát vào bảo bối cho đến khi giữa họ không còn khoảng cách nữa: “Ăn chung thôi.” anh không hề nói đến việc mình có thể gọi thêm một phần nữa.
Trong món mì xào tôm hùm, nɠɵạı trừ một nửa con tôm hùm siêu lớn thì còn trộn rất nhiều tôm hùm nhỏ, phết với sốt cà chua và phô mai mà Tô Uyển cực thích.
Mì xào hải sản bao gồm rất nhiều nguyên liệu: Tôm panđan, tôm nhỏ đã được lột vỏ, sò lông, nghêu, mực, sò điệp, ốc móng tay,… Từng góc của món mì đều có mùi hải sản.
Tô Uyển ăn một đũa mì xào tôm hùm, hai mắt liền sáng rực: “A Chấp! Cái này ăn rất ngon~” cô gắp lên rồi đút cho anh, chớp mắt với vẻ chờ mong: “Đúng không?”
“Ừ, ngon lắm~” Mặt Tần Chấp dịu xuống, ý cười trong mắt lại có ý khác: “Rất ngọt~”
“Ngọt sao?” cô nghi hoặc ăn thêm một miếng: “không ngọt mà!”
“Ừ, chắc là anh nói nhầm rồi.” anh cũng không phản bác, vén mấy sợi tóc trước trán của cô ra sau tai, dịu dàng dỗ dành: “Vậy bảo bối đút tiếp cho anh để anh nếm cho đúng nhé?”
Mì xào tôm hùm có gì ngon đâu chứ? Miếng ăn có nước bọt của bảo bối mới khiến anh mê mẩn.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào đút cho nhau.
Ông chú bàn bên tức điên, muốn nhào tới cắn chết bọn họ. F*ck! không thể tự ăn phần mình được sao? Sao lại bắt vợ mình đút trước bàn dân thiên hạ vậy hả! Tên này có thể hành xử đàn ông tý được không!
Tâm trạng của ông vốn đang u ám vì không tìm được vợ chồng tiến sĩ, giờ lại càng tuột dốc không phanh khi thấy cặp đôi bàn bên âu yếm ngay cả lúc ăn.
Tô Uyển đặt đũa xuống, ngạc nhiên khi chợt phát hiện ra trong lúc mình vô thức đã ăn hết sạch một dĩa mì?! Sao cô lại ăn nhiều vậy?
cô nhìn ông xã cũng đặt đũa xuống, đang nở nụ cười với mình, níu tay áo của anh: “A Chấp~ anh no chưa? Có muốn ăn thêm không?”
“không cần đâu bảo bối~” Ăn no bảy phần là được rồi. Khoé miệng anh khẽ nhếch, rất vừa lòng về sức ăn của Uyển Uyển.
anh nheo mắt, nụ cười càng sâu hơn, trong mắt chợt loé lên sự vặn vẹo. Rất nhanh sẽ không có ai giành Uyển Uyển với anh nữa rồi. Sau đó, anh chợt nghĩ đến điều gì đó, sự điên cuồng khát máu bỗng xuất hiện trong mắt. Nếu ai dám mơ tưởng đến cô thì anh sẽ băm người đó!
Xui xeo thay, ông chú râu xồm lại vừa hay đang nhìn Tần Chấp, hãi hùng vứt xuống đôi đũa đang gắp tôm nhỏ đã được lột vỏ.
Dưới ánh mặt trời chói chang, người đàn ông cao quý thần bí nở một nụ cười nhạt nhẽo, trong mắt lại ngập tràn sự chiếm hữu lẫn sự điên cuồng khát máu.
F*ck! Đây không phải là vị tiến sĩ thần bí lại biến thái sao? Đúng là quá hoàn mỹ!
Sau khi hoàn hồn, ông chú mới phát hiện xung quanh cũng có rất nhiều người bị rớt đũa như mình. Ông nhìn quanh, đột nhiên đứng bật dậy. Ôi trời ơi, đôi tình nhân kia đã đi rồi!
Mọi người xung quanh: Tạ ơn thượng đế! Cuối cùng thì đôi kia đã đi rồi!
thật ra ông chú là đa͙σ diễn nổi tiếng quốc tế, ví dụ như bộ phim Cuộc chiến giữa các vì sao đang làm mưa làm gió trên toàn thế giới.
Bộ phim Vùng đất nguy hiểm của ông đang chuẩn bị khởi quay, lấy cảnh ở đây nhưng tiếc là đến giờ vẫn chưa tìm được hai diễn viên phù hợp với nhân vật trong phim.
“Đợi đã!” Morris cản đường Tần Chấp, đưa ra một tấm danh thiếp: “Tôi là Morris, không biết anh có hứng thú đóng vai tiến sĩ trong phim của tôi không?”
“thật ngại quá.” Tần Chấp cười, cũng không ngắt lời ông, tay vẫn ôm eo vợ.
Đây là lần đầu Morris bị người khác từ chối, ông cứ tưởng anh nghĩ mình là kẻ lừa đảo nên vội nói: “Tôi xin thề rằng tôi thật sự là đa͙σ diễn!”
“Tôi biết.” Tần Chấp nở một nụ cười xa cách, ung dung nói: “Ông là Morris Adrian - con trai thứ ba của gia chủ, hiện đang có bộ phim Cuộc chiến giữa các vì sao đang nổi tiếng khắp thế giới.” anh gật đầu: “Nghe danh đã lâu.”
Morris ngẩn người, đã rất lâu kể từ khi có người biết ông họ Adrian. Từ nɠɵạı hình xuất sắc của người đàn ông này, ông ta đoán gia cảnh của anh cao hơn ông ta nghĩ nhiều, chắc là người của gia tộc phương Đông cổ xưa thần bí nào rồi.
Mấy gia tộc đó nhận ra ông ta mới là bình thường.
Ông gãi đầu, coi bộ chuyện này không thành rồi. Với địa vị quốc tế của ông thì “dụ dỗ” những người có gia cảnh tốt một chút thì không thành vấn đề nhưng nếu là người của mấy gia tộc cổ xưa thì…
“Trời ạ!” Adrian nhìn chằm chằm anh với vẻ buồn bã, ông xem trọng loại khí chất thần bí cao ngạo trên người anh mà!
trên đời này không có mấy ai điên cuồng biến thái mà cao ngạo như anh đâu!
Tần Chấp mỉm cười để mặc ông nhìn, nụ cười trên môi không hề thay đổi. Đột nhiên, anh cúi xuống hôn lên tóc người con gái trong lòng, sự đáng sợ quanh thân liền biến mất, cả người ôn hoà hơn hẳn.
“Ôi chao!” Adrian nhìn sự biến đổi khôn lường này của Tần Chấp, rồi lại nhìn chằm chằm Tô Uyển ngoan ngoãn trong lòng anh. Sau đó, ông như nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt sáng rực.
“Là Tô! Vợ anh là Tô phải không?!”
Ông là ban giám khảo của liên hoa phim quốc tế Cannes năm nay nên ông biết Tô là Nữ chính xuất sắc nhất của của mảng điện ảnh thương trường kế hợp với nghệ thuật.
Nụ cười của Tần Chấp càng sâu hơn, gật đầu.
Adrian thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Uyển với đôi mắt sáng rực: “Tô, cô có hứng thú với vai vợ của tiến sĩ không?”
Ông đã xem phim do Tô đóng, cảm thấy cô có thể đảm nhận vai vợ của tiến sĩ được.
Tô Uyển chớp mắt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có thể cho tôi xem qua kịch bản của nhân vật này không?”
Mắt Tần Chấp chợt loé lên ý cười sâu xa, vuốt tóc bảo bối, khuôn mặt dịu xuống, nhìn về phía Adrian rồi hỏi: “Chúng ta ngồi xuống bàn chuyện tiếp nhé?”