Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 88 - Người cá bên mạn tàu

Trước Sau

break
Edit: Lune

Nha Thấu lắc đầu, không để bản thân nghĩ ngợi thêm nữa.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm hiểu rõ xem rốt cuộc đây là chỗ nào, còn phải nhanh chóng tìm thấy nhóm Tạ Thầm mới được.

Cuối cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ thêm lần nữa, mặt nước đã dần lắng lại, thứ ánh bạc lóe lên vừa rồi tựa như một giấc mơ.

Mở cửa ra, Nha Thấu phát hiện bên trong phòng cực kỳ xa hoa, vàng óng ánh, đèn đủ mọi màu sắc lấp lóe trên hành lang, vừa nhìn đã bắt ngay được trọng điểm - “Giàu“.

Còn hơi quê mùa nữa.

Bộ quần áo trên người mình thoạt nhìn là loại chỉ mặc khi tham dự những sự kiện lớn, lại liên hệ với “yến tiệc” người kia vừa nói và cả cách xưng hô với cậu, Nha Thấu dường như đã nhận ra điều gì đó song cậu không dám kết luận ngay.

Nơi này rộng khiếp người, nếu không phải cậu vừa thấy nước biển ngoài cửa sổ thì đã nghĩ rằng mình đang ở trong một biệt thự tư nhân nào đó trên đất liền chứ không phải trên tàu rồi.

Cậu đi vòng vèo một lúc, mãi mới đến được đại sảnh.

Nơi này là địa điểm quan trọng tổ chức yến tiệc, so với những gì vừa thấy ở hành lang thì còn không hợp thói thường hơn nhiều, vàng son chói lóa, Nha Thấu còn tưởng mình đi lạc vào cung điện nữa ấy.

Các quý cô ở đây mặc lễ phục, còn các quý ông thì mặc âu phục, bọn họ đều cầm ly rượu, không biết đang nói gì.

Đèn chân không đóng vai trò then chốt, khi sáng khi tối, tô điểm thêm cho bầu không khí, hết thảy sóng ngầm cuồn cuộn đều ẩn giấu dưới những cử chỉ nâng ly cạn chén.

Còn phát những bản nhạc êm dịu, ở trung tâm sàn nhảy là những đôi nam nữ đang khiêu vũ, ôm hôn nhau nồng nhiệt.

Nha Thấu vừa xuất hiện, lập tức có người chú ý tới cậu.

“Xem ai kìa?” Một NPC khoa trương hô to, nhiệt tình tiến tới nghênh đón, mặt mũi đầy vẻ nịnh nọt: “Cậu chủ đến rồi.”

Sau lời của gã, lần lượt có người nhìn sang: “Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật tới rồi!”

Sinh nhật gì cơ?

Hôm nay là sinh nhật cậu hả?

Người đến đón đầu tiên kia thấy thiếu niên có vẻ mơ hồ bèn ân cần mở miệng: “Cậu chủ quên rồi à? Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của cậu đó!”

“...” Mới ngủ một giấc mà sao tuổi lại tụt đi thế này?

Nha Thấu chần chờ hỏi lại: “Sinh nhật 15 tuổi của tôi?”

Người kia gật đầu: “Cậu chủ không nhớ à?”

“Mới ngủ dậy nên hơi mơ màng.” Nha Thấu tự tìm cho mình một lý do.

NPC kia không nghi ngờ, quát mấy kẻ khác đang rục rịch muốn lại gần: “Cậu chủ quý giá cỡ nào, mấy người muốn tới gần là tới gần được chắc?”

Sau đó lại quay đầu nói với thiếu niên: “Đây là tiệc sinh nhật trên biển mà ông chủ tổ chức riêng cho cậu đấy, cậu chủ đừng giận nữa nhé.”

Ông chủ này là ai? Cảm giác có vẻ là cha của “cậu” thì phải?

Trong mắt Nha Thấu hiện vẻ nghi hoặc.

Cái phó bản mới mở này đúng là khác với mấy phó bản kia, từ lúc cậu dậy đến bây giờ chưa quá mười phút, vậy mà tên NPC trước mặt này vừa tới đã liến thoắng nhồi cho mình một đống thông tin.

Hơn nữa thái độ của gã với mình không tệ lắm, là vì không nhận ra thân phận người chơi của mình, hay là nói lần này cậu lại thành NPC rồi?

Nha Thấu tê cả da đầu.

001:【Thông tin không đủ, tôi không thể phán đoán chính xác được. Hơn nữa do ký chủ là NPC của game Hẹn Hò nên khi hệ thống sắp xếp thân phận rất dễ nhầm ngài thành NPC của khu vực này.】

Đều là NPC cả, chỉ là khác khu vực thôi.

Nha Thấu: “Vậy thiết lập lần này của ta là gì?”

【Da thịt non mềm, trong đầu luôn đầy rẫy tưởng tượng kỳ quặc của mấy bé ngốc nghếch chưa trải sự đời, trưởng thành trong sự nuông chiều của gia đình nên hễ không vừa ý là sẽ nổi giận.】

“...”

Điều này khá là khớp với những gì tên NPC kia nói cậu đừng giận.

Nha Thấu mím môi, tâm trạng có phần ủ dột, thiết lập trong phó bản này tương phản với phó bản đầu tiên.

Cậu không biết yến tiệc có nằm trong cốt truyện chính hay không, nhưng NPC không có ý thức tự chủ sẽ không linh hoạt như những NPC khác, một khi vượt khỏi phạm vi nhận thức có sẵn thì có thể gã sẽ nổi điên, cho nên để cẩn thận, Nha Thấu không hỏi thêm gì nữa.

Mà chỉ giả như vô tình chuyển sang chủ đề khác: “Tạ Thầm đâu rồi?”

Tên NPC nịnh nọt kia nghe xong thì sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại: “Tạ Thầm nào? Trong danh sách yến tiệc không có ai tên Tạ Thầm cả.”

Danh sách yến tiệc, Nha Thấu lại bắt được một từ mới.

Cậu duỗi tay ra, đôi mắt màu lam liếc NPC nọ: “Đưa danh sách yến tiệc cho tôi xem.”

Có lẽ là vì mấy phó bản trước nên cậu rất thạo với kiểu nhân vật cậu chủ thế này, tuy bây giờ đã thành “bé ngốc chưa trải sự đời” nhưng trọng điểm thiết lập nhân vật vẫn ở phía sau, đó là “hễ không vừa ý là sẽ nổi giận”, cho nên lúc này nổi giận là chuyện bình thường.

Tên NPC kia cúi đầu xuống, giọng điệu xoắn xuýt: “Nhưng tôi không lấy được danh sách yến tiệc.”

“Nhưng anh vừa nói trong danh sách yến tiệc không có người nào tên Tạ Thầm mà, anh đang nói dối tôi đấy à?” Tông giọng thiếu niên thình lình nâng cao, nhìn qua có vẻ rất bất mãn với gã.

NPC này không có ý thức tự chủ, có đôi khi vì xử lý lỗ hổng sẽ làm cho mấy lời nói trước sau của bản thân bị mâu thuẫn, Nha Thấu không ra tay được với cốt truyện chẳng lẽ không thể ra tay ở mấy phương diện này chắc?

Nhưng cũng không thể ép gã quá, phải co giãn với gã một chút, nghĩ vậy, giọng Nha Thấu hơi dịu xuống: “Tôi sẽ nói vài câu tốt về anh trước mặt bố tôi.”

Thế giới của người trưởng thành đơn giản chỉ xoay quanh tiền và quyền, nếu không dụ được thì cậu sẽ nghĩ cách khác.

Có điều tên NPC này vẫn chỉ là một người bình thường, không thoát được sự cám dỗ, gã lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỏ ra mừng rỡ: “Cảm ơn cậu chủ! Tôi lập tức đi lấy danh sách yến tiệc ngay đây!”

Nha Thấu không ngờ NPC này lại dễ lừa đến thế, cậu chủ ngốc nghếch được như ý cuối cùng cũng vui vẻ hẳn lên, mỉm cười ngọt ngào: “Vậy anh mau đi đi.”

“Được!”

Tên NPC kia nói xong thì hùng hổ lao đi.

...

Sau khi gã rời khỏi, đám người ban đầu bị gã cản lại lập tức nhao nhao tiến tới.

Trong đó có một tên trông có vẻ ngang tuổi với cậu, gã muốn lại gần ôm cậu nhưng lại bị Nha Thấu tránh đi.

Erwin cũng chẳng thấy xấu hổ, gã nhấp một ngụm rượu vang, vừa vẫy tay thì có một cậu thiếu niên khá xinh xẻo tự động chui vào lòng gã: “Cậu chủ Erwin.”

Ánh mắt thăm dò của Nha Thấu đảo qua hai người kia.

Vừa nãy cậu đã phát hiện ra trên sàn nhảy không chỉ có nam nữ ôm hôn và mà còn có nam nam ôm hôn nhau, giờ tên Erwin này còn công khai ôm một thiếu niên trước mặt mình, hơn nữa những người xung quanh cũng có vẻ không khó chịu với chuyện này.

Nhưng mà tên Erwin này là ai?

Erwin không để ý đến cậu thiếu niên chủ động chui vào lòng mình, gã nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt: “Vẫn còn giận à?”

Nha Thấu không biết mình lại kích hoạt phải đoạn cốt truyện nào, mặt bạn nhỏ trong biển ý thức sắp nhăn cả lại rồi, nói ít sai ít nên cậu dứt khoát không mở miệng.

Erwin lẩm bẩm: “Không phải em muốn một party bãi cỏ à? Cha em tổ chức hẳn trên biển cho em này, hết giận chưa?”

“Tôi khiến anh xen vào chuyện này à?”

“Anh là anh họ của em, sao lại không xen vào được?” Erwin nhíu mày.

Nha Thấu: “Dù sao cũng không cần anh lo.”

Hai người họ đứng chung một chỗ thu hút được rất nhiều người đến hóng hớt. Nha Thấu nhìn đám người đang tiến lại gần mình, cảm thấy hơi ngột ngạt nên quyết định bơ họ đi ra ngoài.

Erwin không cản cậu, gã hôn cậu thiếu niên trong lòng mình một cái, cản mấy người muốn đuổi theo rồi cao giọng nói về phía Nha Thấu rời đi: “9 giờ tối bắt đầu yến tiệc sinh nhật, em nhớ về đấy.”



...

Sau khi chạy lên boong tàu, Nha Thấu mới cảm thấy không khí thoáng hơn một chút.

Có điều trên boong vẫn có rất nhiều người, trong đó có một số đang bày đồ vật, trông trang phục thì có vẻ là kiểu người giúp việc, bọn họ gọi một tiếng “Cậu chủ” rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.

Sau khi cậu chạy ra, mặt trăng vốn bị che khuất sau áng mây dày bắt đầu ló ra, chưa đến năm giây, trong màn đêm đã xuất hiện thêm một cái đĩa tròn phát sáng.

Có mấy người ra ngắm trăng nhưng không thấy thì ủ rũ cả lượt, lúc định quay vào đại sảnh thì lại thấy trăng tròn xuất hiện, cả đám phấn khích reo hò: “Mặt trăng ra rồi!”

“Cậu chủ quả nhiên là phúc tinh! Cậu ấy vừa ra thì mặt trăng cũng ra theo luôn.”

“Đúng vậy! Quả nhiên thể diện của chủ nhân tiệc sinh nhật vẫn là lớn nhất!”

Chủ đề của bọn họ xoay quanh mình, Nha Thấu lúng túng không hòa vào nổi bèn lặng lẽ rời khỏi nơi ồn ào này.

Lần này cậu đi xa hơn, cậu đi tới mép boong tàu.

Gia đình có điều kiện nên chẳng thiếu gì tiền, ngay cả tàu cũng xa hoa cực kỳ, ở mép là lan can cực kỳ vững chắc, nhưng Nha Thấu cảm thấy mạng nhỏ quan trọng nên không dám đến gần quá.

Nha Thấu quay đầu nhìn thoáng qua đám người kia, không phát hiện thấy bóng dáng của Tạ Thầm đâu, cũng không thấy hai người hắn dẫn theo, điều này khiến cậu mơ hồ cảm thấy bất an.

Tổng hợp lại những manh mối cậu có được hiện giờ, hôm nay là tiệc sinh nhật 15 tuổi của cậu, cậu muốn tổ chức tiệc trên bãi cỏ nhưng lại bị ông chủ cũng chính là cha của thân phận này cưỡng ép đổi sang tổ chức trên mặt biển.

Mà vừa nãy cậu mới tỉnh lại ở trong phòng, rất có thể là do tức quá nên chạy vào đó ngủ.

Từ sau khi tỉnh lại, cậu chưa phát hiện ra điều gì bất thường cả, ngoại trừ dải bạc lóe lên ngoài cửa sổ kia thì hình như không còn gì nữa.

Dải bạc trong biển lúc đó có phải là cá không nhỉ?

Giờ Nha Thấu đang ở trên boong tàu, so với lúc nhìn qua cửa sổ thì còn rộng lớn hơn nhiều, cậu mạnh dạn nhích một xíu về phía trước, muốn ngắm mặt biển.

Ánh đèn vàng của yến tiệc trên tàu chiếu sáng mặt biển, còn cả ánh sáng từ vầng trăng tròn trên bầu trời nữa khiến mặt biển vốn tối tăm nay lại lấp lánh thêm ánh sáng vụn vặt, giống như vàng lỏng đang trôi nổi trên mặt nước, tự động thêm bộ lọc cho đại dương huyền bí.

Những tia sáng này cũng chiếu sáng hoàn toàn những nơi vốn không thể chiếu tới. Trong bóng đêm, Nha Thấu có thể nhìn được nhiều thứ hơn những người bình thường, cho nên khi quét qua một nơi nào đó trên mặt biển, cả người cậu lập tức cứng đờ.

Nơi đó gần mạn tàu, có một người lẳng lặng trôi nổi trong biển.

Mái tóc dài ướt đẫm, toàn bộ dính trên da, đôi mắt màu xám đang chăm chú quan sát thiếu niên ló đầu ra từ con tàu.

Ngay cả khi đối diện với ánh mắt của cậu, hắn không hề quay đi.

Nha Thấu:!!!

Động tác cơ thể của cậu nhanh hơn tốc độ suy nghĩ của não nhiều, cậu lập tức ngồi thụp xuống mà không hề nghĩ ngợi gì, trốn sau lan can.

Trái tim đập nhanh dữ dội, thình lình trông thấy nửa người trên đang trôi nổi trong biển, lại còn đang nhìn mình chòng chọc nữa, đúng là bị dọa hết cả hồn.

Tóc ướt, gương mặt diễm lệ khó phân giới tính, lại còn đang ở trong nước, Nha Thấu run lẩy bẩy nói: “Quỷ nước hả?”

【... Không phải.】

“Hải yêu?”

【Nói thế cũng được, nhưng không đúng hoàn toàn.】001 hít sâu một hơi:【Xem lại chủ đề đi ký chủ, phó bản này là [Người cá dưới đáy biển] mà.】

Vậy nên thứ xuất hiện trong nước vừa rồi là Người cá hả, so với “Cá” thiếu niên đoán lúc nãy thì còn nhiều hơn một chữ “Người“.

Nha Thấu đang tập trung nghĩ về manh mối của phó bản, tự dưng bị dọa như vậy nên hơi chật vật, sau khi biết rồi lại thấy mình rõ vô dụng.

Rõ ràng Người cá có ngay trong tên phó bản rồi mà cậu còn không nghĩ ra, cũng may chưa mở livestream, nếu không thì bị cười chết mất.

Một Người cá thì có gì mà sợ chứ, hắn cũng có trèo lên tàu được đâu.

Nghĩ vậy, Nha Thấu gom góp dũng khí kiên trì đứng dậy, giả vờ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mà Người cá kia vẫn còn ở đó, chưa đi.

Hắn thực sự rất đẹp, tóc bạc mắt xám, dáng tai trông rất giống tai của tinh linh, có vảy sa phía trên, lúc này đang nhẹ nhàng chập trùng theo từng nhịp thở của hắn.

Ngoại hình cực kỳ ưu việt, nếu chỉ nhìn mỗi khuôn mặt thì hoàn toàn không thể phân biệt được người cá này là đực hay cái, chỉ có phần cơ bắp nửa thân trên mới cho thấy giới tính của hắn.

Tóc bạc ướt đẫm dán trên da, có giọt nước rơi xuống lông mi của hắn, lông mi khẽ rung rinh khiến nó rơi vào trong nước biển.

Cả người đều chìm trong nước, khuôn mặt lại còn đẹp như vậy, trông như hải yêu sống ở vùng biển này.

Ánh mắt của Người cá kia vốn rất lạnh lùng, giống như một thợ săn đang quan sát mọi thứ trên mặt biển, nhưng khi trông thấy cái đầu xù xù ló ra khỏi lan can thì sững sờ thấy rõ, còn nhướng mày tỏ ra tò mò.

Mà Nha Thấu nhìn ra được, trong đôi mắt kia toàn là vẻ trêu tức lẫn đùa cợt, hình như đang cười nhạo cậu bị một Người cá dọa cho sợ hãi.

Bị một con cá chế giễu, mặt thiếu niên đỏ bừng nóng ran lên vì ánh mắt kia, cậu cắn chặt môi, muốn nói mấy lời hung dữ nhưng lại không dám.

Dù sao đây cũng là một Người cá không rõ lai lịch liên quan đến phó bản, điểm thiện cảm lúc này còn chưa kiểm tra được nên cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng lúc này, có người phía sau gọi cậu.

“Cậu chủ, yến tiệc sắp bắt đầu rồi! Mau vào đi!”

Nhịn một lúc gió êm sóng lặng, cậu quyết định không so đo với con cá kia nữa, Nha Thấu thè lưỡi với hắn rồi xoay người đi vào.

...

Cậu vừa mới vào đại sảnh, tên NPC rời đi lúc trước đã vội vã đến đón với vẻ mặt lo lắng: “Cậu chủ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi, cậu vừa đi đâu vậy?”

“Trong này ngột ngạt nên ra ngoài hóng gió.” Tâm trạng cậu chủ đang vui, là một tên ngốc đơn thuần nên không ngại giải thích với gã.

Tên NPC kia vội vàng đưa danh sách yến tiệc tới, khoảng chừng hai trang giấy, Nha Thấu nghiêm túc loại trừ lần lượt từng cái tên một.

Nhưng càng xem sắc mặt càng kém, khi gạch tới cái tên cuối cùng lại lật ngược về trang đầu tiên, kiểm tra lại lần nữa.

Mãi cho tới lần kiểm tra thứ hai kết thúc, Nha Thấu mới khẳng định, dù là Tạ Thầm, Lâm Tiêu hay Hạ Lục thì cũng không hề có tên trong danh sách yến tiệc này.

“Anh chắc chắn danh sách này có tất cả rồi à?” Nha Thấu hỏi.

NPC gật đầu: “Chắc chắn, không có thiệp mời thì không thể lên tàu được đâu, trước khi khởi hành chúng tôi còn làm kiểm tra mà, tên của tất cả mọi người trên tàu đều ở đây cả.”

“...”

Nhóm Tạ Thầm không có trên con tàu này.

Đã không ở trên tàu vậy thì ở dưới tàu, tức là ở trên đất liền.

Cho nên cốt truyện trên tàu hẳn chỉ là một phần, còn một phần cốt truyện ở trên đất liền.

Vậy tại sao lại sắp xếp cậu ở trên con tàu này? Trên tàu còn cốt truyện quan trọng nào khác không? Ngoài cậu ra, còn có người chơi nào ở đây không? Nếu có thì cậu phải làm sao mới tìm được bọn họ?

Vô số câu hỏi lấp đầy tâm trí thiếu niên, với năng lực của cậu thì hoàn toàn không thể xử lý được nhiều thông tin như vậy, cơ thể vốn đã không khỏe lắm vì lo âu, lại còn bị dọa nên sắc mặt lúc này trắng bệch.

Tên NPC kia kinh ngạc: “Cậu chủ, sao sắc mặt cậu tệ vậy?”

Nha Thấu lúc này mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, cậu mím môi, nói: “Trong này ngột ngạt quá.”

“Vậy có muốn ra ngoài không?” Tên NPC kia nghĩ đến thiếu niên vừa mới từ ngoài trở về bèn đề nghị: “Đúng lúc bên ngoài sắp bắn pháo hoa, có thể vừa ăn bánh vừa xem pháo hoa luôn.”

Pháo hoa...?

Trên tàu bắn pháo hoa được à? Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?

Chẳng lẽ vì để cốt truyện chạy tiếp nên phó bản mới cố ý làm mờ mấy trọng điểm này?

“Trên tàu bắn pháo hoa được à?” Nha Thấu thắc mắc.

Tên NPC thề thốt đảm bảo: “Đương nhiên! Tàu của chúng ta sử dụng vật liệu đặc biệt mà!”

“...” Được rồi, do cậu thiếu hiểu biết.



Nha Thấu: “Tôi không muốn ra ngoài, cứ ở trong đại sảnh đi.”

Cậu không muốn ra ngoài nhìn con cá chế giễu mình kia đâu! Ai biết con cá kia đã bỏ đi chưa chứ!

“Được, tất cả đều nghe theo phân phó của cậu chủ.”

Nha Thấu muốn tìm chỗ ngồi, vừa khéo đụng phải Erwin say xỉn.

Mọi người trong đại sảnh thấy thiếu niên đi vào thì đều reo hò, những sợi ruy băng bay khắp không trung, bài hát từ nhạc êm dịu chuyển thành bài hát chúc mừng sinh nhật.

Nha Thấu lắp bắp hỏi: “Đây rốt cuộc là thời đại nào vậy?” Vừa có trang phục thời Trung Cổ, vừa có bài hát sinh nhật, sao lung tung quá vậy?

001 cũng không biết, nó ấp a ấp úng:【Ngài cứ coi như nó là thế giới giả tưởng đi.】

Bánh sinh nhật mười lăm tầng được đẩy ra, người giúp việc bên cạnh đưa cho cậu một thanh đao nhựa để cắt.

Nha Thấu chớp mắt nhìn, lặng lẽ hỏi một câu: “Hệ thống các ngươi ăn được đồ trong phó bản không?”

【Được.】

Nha Thấu gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi, sau đó cầm đao cắt cho mình ba miếng bánh, phần bánh còn lại để đó chia cho mọi người.

Vừa hỏi nó ăn được đồ trong phó bản không, giờ lại cắt ba miếng bánh, 001 đoán:【Ký chủ, bánh này cho bọn tôi hả?】

“Ừm ừm.” Nha Thấu gật đầu, bưng ba miếng bánh tìm chỗ ngồi xuống: “Phải tận hưởng niềm vui sinh nhật chứ.”

001 cảm động rớt nước mắt, Hệ thống Tình Yêu thì lặng lẽ hắng giọng một cái.

Nhưng là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, sao thiếu niên có thể tránh được tâm điểm ồn ào, cậu còn chưa tìm được chỗ ngồi thì lại bị kéo trở về.

Một đám người có gia thế ngà ngà say nhanh chóng vây quanh thiếu niên, múa hát bên cạnh cậu, còn muốn kéo cậu vào nhảy cùng.

Nha Thấu cố gắng trốn tránh đám điên này, cuối cùng bị dồn vào góc, muốn khóc mà không khóc nổi: “Ta không bao giờ muốn tận hưởng niềm vui sinh nhật nữa.”

Rõ ràng là một đám điên say rượu!

May mà tên NPC kia ngay từ đầu đã thấy tình hình bất ổn, lập tức tìm bảo vệ đến dựng tường vây xung quanh cậu, bảo vệ nhân vật chính của bữa tiệc.

Bấy giờ Nha Thấu mới ăn được bánh kem.

Bánh kem rất ngọt, vị bơ vừa phải, phần bánh bên dưới mềm ơi là mềm, ăn vào còn thấy thơm nữa, lúc thiếu niên ăn bánh còn híp mắt lại, lọn tóc vểnh lắc lư trên đỉnh đầu chứng tỏ cậu giờ đang rất vui.

Chưa từng có ký chủ nào cho hệ thống ảo ăn, 001 nhìn qua quá nhiều cảnh tượng đẫm máu, giờ thấy bánh kem thơm ngào ngạt thì thấy khá kỳ diệu.

Không biết từ khi nào tên Erwin lướt khướt nọ đã đứng gần đó, gã lè nhè nói với thiếu niên đang ăn bánh: “Em họ, ra ngoài ngắm pháo hoa đi!”

Rủ chứ không phải hỏi, Nha Thấu nghe thấy cũng không ngẩng đầu lên: “Không đi.”

Erwin nghe cậu nói vậy thì ngạc nhiên không thôi: “Lúc trước em thích xem pháo hoa nhất còn gì? Cha em đã vơ vét pháo hoa khắp cả nước mới tìm được phiên bản giới hạn cho em đấy. Sáu hộp ngoài kia cộng lại cũng phải mấy trăm nghìn, em không xem thì phí lắm.”

“Hơn nữa em không đi thì ai dám tự tiện đốt pháo hoa.”

Trong thiết lập nhân vật đâu có nói cậu thích pháo hoa, Nha Thấu khựng lại.

Cậu ấp úng cho qua: “Giờ chưa đi, đợi tôi ăn xong bánh đã.”

“Được rồi, anh chờ em ở ngoài.”

Một câu nói chặn hết đường đi của cậu, Nha Thấu vô cảm dùng dĩa xiên miếng bánh cuối cùng vào miệng, hái má phồng lên trông như một con hamster.

Sau khi nuốt bánh xuống, Nha Thấu mới đứng dậy, chuẩn bị đi ngắm pháo hoa tiêu tốn mấy trăm nghìn này.

...

Nha Thấu chọn đứng cách xa lan can.

Sau khi nhân vật mấu chốt xuất hiện, đám người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hỏi: “Cậu chủ, bây giờ có thể bắt đầu được chưa ạ?”

Nha Thấu gật đầu: “Đốt đi.”

“Vâng.” Người kia đáp xong thì ra hiệu với người đứng bên khác.

Bên đó hiểu ý, nhanh chóng đốt lửa rồi chạy sang một bên.

Cả boong tàu trở nên yên tĩnh, nín thở chờ đợi pháo hoa nở rộ. Bốn phía là biển cả, những người không thuộc về đại dương đang tụ tập trên tàu đốt pháo hoa, có lẽ do màn đêm nên Nha Thấu cũng lo lắng theo đó.

Đột nhiên, vô số pháo hoa bay thẳng lên cao, nửa đường lại chia ra thành nhiều tia lửa nhỏ, bung nở giữa đêm đen.

Cực kỳ nổi bật.

Một hộp nhanh chóng đốt xong, không hề xuất hiện tình huống đáng sợ kiểu như tia lửa đốt cháy thuyền như Nha Thấu lo lắng.

Vẻ mặt Erwin vẫn bình tĩnh: “Tiếp tục hộp thứ hai.”

“Vâng!”

Nhưng ngay khi chuẩn bị đốt hộp thứ hai, con tàu bắt đầu lắc lư dữ dội, giống như có thứ gì đó đang đâm vào thân tàu, lại giống như sóng biển dâng lên khiến con tàu bắt đầu chao đảo.

Sức mệnh ghê gớm cỡ nào mới có thể khiến con tàu nặng như này rung lắc.

Trong đêm, chẳng biết từ lúc nào vầng trăng tròn kia lại ẩn mình, mặt biển vốn yên ắng bỗng dậy sóng cả, trước những thứ này, con tàu khổng lồ với bọn họ cũng không trở nên mong manh nhỏ bé.

Bất thình lình, con tàu lắc mạnh một cái, cả thân tàu nghiêng hẳn xuống làm rất nhiều người đứng không vững lập tức rơi xuống biển vì dốc.

Điểm thấp nhất của boong tàu vẫn cách mặt biển một đoạn, những người ngã xuống kia không biết sống chết ra sao.

Nha Thấu vội vàng bám lấy lan can bên cạnh, cố gắng ôm chặt nó để mình không bị rơi xuống.

Vì tiệc pháo hoa nên đa phần mọi người đều tụ tập trên boong tàu hết, sự việc xảy ra quá đột ngột, ít nhất nửa số người đã rơi xuống biển.

Tiếng kêu thét vang lên khắp boong tàu.

Tàu chìm chỉ là vấn đề thời gian, cho dù không ở trên boong thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Cốt truyện cậu tham gia hiện giờ không phải là phần mở đầu của cốt truyện chính tuyến đấy chứ? Nha Thấu không kịp than khổ, lập tức gọi tên 001.

001:【Ký chủ, bây giờ ngài cách bờ xa lắm, dù có dịch chuyển thì cũng sẽ dịch chuyển vào trong nước thôi.】

Dịch chuyển vào trong nước chẳng phải vẫn bị chết đuối hả!

Nha Thấu cảm giác được con tàu ngày càng chao đảo, trong lúc cậu nói chuyện với 001 đã có hai phần ba chìm xuống nước.

Có nên dùng kỹ năng thiên phú không? Nhưng giờ vừa mới bắt đầu phó bản đã phải bỏ một kỹ năng bảo mệnh sao?

Boong tàu ngày càng gần mặt nước, Nha Thấu hình như nhìn thấy một dải bạc vô cùng xinh đẹp, dù đang trong màn đêm, nó vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Là Người cá nhìn cậu ban nãy, không biết hắn đang ngồi trên thứ gì, trên bụng với cánh tay hắn đều có vảy cá, chóp đuôi rủ xuống, thỉnh thoảng lại vỗ lên mặt biển.

Phần đuôi có một lớp vảy sa cực kỳ đẹp, lúc này còn đang phát sáng, đẹp đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Cũng là lúc này, bên tai Nha Thấu cuối cùng cũng vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.

【Đang tải cốt truyện phó bản [Người cá dưới đáy biển] ——】

【Mắt thấy chưa chắc đã là thật, tai nghe chưa chắc đã là giả, xin hãy tin tưởng phán đoán của bản thân bất cứ lúc nào.】

【Nhiệm vụ chính: Bạn đã gặp người cá nhỏ lên bờ kia chưa? Hãy tìm ra nó.】

【Loại hình phó bản: Phó bản giải đố.】

【Số người tham gia: 10 người.】

【Phòng livestream sắp mở.】
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc