Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 87 - Dải bạc kia là gì?

Trước Sau

break
Edit: Lune

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, giọng nói nghe có phần mệt mỏi, nhưng Nha Thấu vẫn không phân biệt được người ở bên ngoài rốt cuộc là ai.

Cậu thoáng chốc không biết nên trả lời Tạ Thầm ở đầu máy truyền tin bên kia trước, hay nên ứng phó với người không rõ danh tính ở cửa kia trước.

Bên ngoài là ai?

001 nói:【Là người đàn ông ngài gặp lúc mở cửa.】

Người đàn ông kia từ đầu đến cuối chỉ nói đúng một câu, Nha Thấu lại còn vì sợ tối nên không dám quay đầu nhìn hắn, không nhận ra cũng rất bình thường.

Thế nhưng vừa nãy hắn đi xuống dưới rồi còn gì?

Hơn nữa người thuê ở đây thích rủ người khác đi ăn cùng à?

Nơi đây được mệnh danh là một trong những nơi an toàn nhất trong căn cứ, đầu óc Nha Thấu bị nước nóng ngâm đến mơ màng, trong phút chốc không hề nghi ngờ gì cả, chỉ liên tục nảy ra mấy câu hỏi.

Bên kia máy truyền tin, thiếu niên đã im lặng một hồi lâu, Tạ Thầm hỏi: “Bên Nha Nha xảy ra chuyện gì rồi à?”

Lúc này Nha Thấu mới hoàn hồn, “Ừm” một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Lúc nữa tôi gọi lại cho cậu.”

“Được.” Giọng Tạ Thầm nghe có vẻ hơi thất vọng: “Vậy Nha Nha lưu số tôi trước đi nhé.”

Trước khi tắt máy, hắn lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Nhớ phải lưu số của tôi đấy.”

Nha Thấu: “Ừm ừm.”

Ở một góc độ nào đó mà nói thì Tạ Thầm với người ở ngoài kia chẳng khác là bao, đều rất nhiệt tình.

Nha Thấu để máy truyền tin lên bàn, đi tới cửa, người bên ngoài vẫn chưa đi, có vẻ như biết cậu đang tiến lại gần nên khi cậu dừng bước, hắn lại gõ cửa một cái, thanh âm bất chợt vang lên làm Nha Thấu giật nảy mình.

“Ăn đêm, ăn cùng không?” Người đàn ông giơ lon bia trong tay: “Tôi còn mua cả bia nữa.”

Nha Thấu không biết người ở bên ngoài này, cậu ngẫm nghĩ một lúc vẫn quyết định không mở cửa. Qua mắt mèo chỉ thấy một màu đen thui, chỉ mơ hồ thấy bóng một người đội mũ, ngoài ra thì chẳng thấy rõ gì cả.

Cậu nói khéo từ chối: “Tôi không uống bia.”

Nói xong lại cảm thấy mình chưa biểu đạt rõ ý cho lắm nên còn bổ sung thêm một câu: “Giờ muộn rồi, tôi cũng không có thói quen ăn khuya, cảm ơn anh đã mời.”

Cậu không cố tình bóp giọng, thanh âm trong trẻo xuyên qua loa trên cửa, hơi lệch nhưng nghe vẫn êm tai cực kỳ.

Giang Khước nghe vậy thì khựng lại, hơi lạnh của lon bia dán sát vào tay hắn: “Được.”

Ngay khi Nha Thấu tưởng hắn sẽ bỏ cuộc, người đàn ông kia lại mở miệng: “Bữa sáng mai thì sao? Ăn cùng không?”

“Tôi thích nằm ỳ, dậy muộn lắm, thôi không cần đâu.” Nha Thấu từ chối khéo lần nữa, trong lòng cảm thấy người này kỳ lạ ghê, sao cứ khăng khăng muốn ăn cơm với mình thế nhỉ.

Anh ta không tìm thấy ai ăn cùng hả?

Người đàn ông bên ngoài im lặng một giây: “Tôi tên là Giang Khước, hàng xóm đối diện với cậu, nếu sau này có việc gì thì có thể đến tìm tôi.”

Nha Thấu không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này, đối phương có vẻ không có ý xấu, còn chủ động nói nếu mình có việc thì có thể tìm anh ta nữa, nhiệt tình ghê.

Cậu chần chờ nói: “... Cảm ơn anh.”

Người tên Giang Khước này là người tốt.

Giang Khước nghe thấy hai chữ cảm ơn này, lập tức hiểu rõ trong đầu thiếu niên đang nghĩ gì, hắn trầm giọng cười: “Vậy cậu tên gì?”

“Nha...” Nói được nửa, Nha Thấu mới nhớ ra chuyện lệnh truy nã, vội chuyển ngoặt chữ phía sau: “Nha Nha.”

“Nha Nha à...” Giang Khước lặp lại cái tên này một lần: “Vậy Nha Nha ngủ ngon.”

Nha Thấu lịch sự trả lời: “Anh cũng ngủ ngon nhé.”

Nói xong, bóng đen trong mắt mèo quay người, lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn có vẻ như chuẩn bị vào nhà.

Nha Thấu vẫn đang nghĩ đến chuyện vào phó bản, cho nên không để ý đến giọng điệu khác thường của hắn, ứng phó xong lại cầm lấy máy truyền tin lên.

Giang Khước ngoài cửa cảm giác được thiếu niên đã đi vào bên trong rồi thì dừng bước ở cửa, hắn hơi nghiêng đầu: “Chắc không?”

Ở góc hẻo lánh hoàn toàn không thấy được qua mắt mèo, cũng chính là chỗ cầu thang từ tầng ba đi xuống, có một người đàn ông mặc đồ đen kín người đang đứng ở đó.

— Là Thi Lâu.

Trong bóng tối, giọng Thi Lâu nghe không rõ vui buồn: “Chắc.”

Giang Khước đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Nghe giọng còn trẻ lắm, bia cũng không uống, cậu ta chọc giận cậu chỗ nào thế?”

Trông hắn có vẻ rất hứng thú, Thi Lâu lạnh lùng liếc qua, sau đó đi tới: “Chuyện này không cần anh quan tâm.”

Giang Khước bị chen sang một bên: “Cậu làm gì đấy?”

“Ngủ nhờ chỗ cậu một đêm.”

Giang Khước:?

“Nhà cậu trên tầng mà?”

Nhà trên tầng năm, đi xuống hai tầng là được, sao cứ phải xuống ở nhà hắn?

Yêu vào não teo luôn rồi à?

Giang Khước cau mày nói: “Hơn nữa quan hệ của chúng ta chưa tốt đến mức này thì phải?”

Thi Lâu không quan tâm đi vào trong, tiện thể giật luôn lon bia trong tay hắn: “Uống không?”

Hắn để lại số liên lạc cho thiếu niên, nếu tối nay cậu gọi cho hắn thì hắn sẽ không truy cứu gì cả. Nếu không gọi, hắn không ngại làm gì đó với thiếu niên trong căn hộ kia đâu, tới khi đó thì không chỉ đơn giản là trầy da nữa.

Tốt nhất là mang về nhà mình, làm cho thiếu niên chỉ có thể bật tiếng nức nở, đút no cho bụng nhỏ phình lên, sau đó để tất cả mọi người trong căn cứ biết thiếu niên là của hắn.

Thiếu niên tới giờ vẫn chưa nói tên thật của mình cho hắn biết, mặc dù có nguyên nhân nhưng Thi Lâu vẫn thấy khó chịu trong lòng.

Hắn lấy một lon bia đã lạnh ra, bỗng nghĩ đến điều gì rồi quay sang nhìn Giang Khước đang đóng cửa.

“Phải rồi, cậu có bán căn hộ này không?”

...

Tóc của Nha Thấu vẫn còn ướt, 001 biến ra một cái máy sấy tóc cầm tay cỡ nhỏ sấy tóc cho cậu.

Tắm xong, cả người cậu đều ửng hồng, cậu mặc áo tắm nằm nghiêng người ở mép ghế sô pha, để 001 sấy tóc cho mình.

Ghế sô pha rất mềm, lúc cậu ngồi lên thì đệm hơi lún xuống, đôi chân thon dài co lại với nhau, vạt áo tắm vốn có thể che đến đầu gối vận lên tận bẹn, làm mấy thứ lấp ló dưới lớp áo tắm càng khiến người ta mơ màng.

Hệ thống Tình Yêu đau đầu không thôi:【Thiếu chủ, dù đang không livestream nhưng ngài đừng nằm tư thế này thì hơn.】

Nha Thấu ngơ ngác “A” một tiếng.

Hệ thống Tình Yêu kiên nhẫn giải thích:【Nếu lúc này trong phòng có người, ngài sẽ gặp nguy hiểm đấy.】

“Nhưng ở đây có ai đâu.”

Nha Thấu ở nhà thấy thế nào thoải mái nhất thì làm thế ấy, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hệ thống Tình Yêu, cuối cùng cậu vẫn phải cầm cái khăn tắm trên ghế sô pha đắp lên đùi mình.

Cậu thả con mèo chạy ra ngoài theo cậu, hại cậu mất sạch điểm tích lũy kia ra.

Mèo vừa ra đã chạy tới dụi vào tay cậu, Nha Thấu cẩn thận chọc vào đầu nó: “Khế ước giữa chúng ta hình thành lúc mày cắn tao phải không?”

Mèo ly hoa khẽ gật đầu, nhảy sang bên cạnh muốn dụi vào má cậu.

Lúc nó là mèo, Nha Thấu không hề nhận thức được con mèo đang dụi mình là Boss của phó bản, vì mèo con quá ngoan, khó mà liên tưởng được nó với Boss phó bản.

Nha Thấu cực kỳ không khách khí xoa đầu nó, nói đạo lý với nó: “Mày hại tao mất điểm tích lũy, sau này nhất định phải bảo vệ tao cho tốt đấy nhé?”

Lúc nói lời này, giọng cậu không được tự tin cho lắm, lời nói cũng hơi vô lý, nhưng vừa nghĩ đến số điểm tích lũy đã mất sạch của mình, cậu lập tức có khí thế hẳn lên.

Mèo ly hoa nghiêm túc gật đầu, cái đuôi màu đen trắng lạc điệu phía sau cũng lắc lư theo. Nếu giờ nó là con người, có thể nói chuyện, nó sẽ cho chủ nhân một lời hứa vô cùng trịnh trọng.

Lúc này Nha Thấu mới nhớ con mèo trước mặt này lúc đầu gặp mình đã biến thành dáng vẻ của mình, cậu đoán có thể là do phản xạ của tấm gương, còn bộ dạng chân chính của mèo con là gì thì không biết được.

Cậu cảm thấy cần phải tiết kiệm tí não cho phó bản tiếp theo nên không nghĩ nhiều nữa, vừa bế mèo vừa tìm đồ trên bảng điều khiển của mình.

Nha Thấu tìm hồi lâu, cuối cùng cũng thấy một cái nút kết toán chỉ số trong một góc khuất, kết toán xong thì phát hiện có 11 điểm.

Điểm số nhận được sau khi vượt ải sẽ dựa theo cấp bậc phó bản, S+ được 6 điểm, S được 5 điểm.

Mà cột thể lực đáng thương với số 5 trên bảng thuộc tính kia làm thiếu niên đau mắt cực kỳ, yếu không hợp thói thường, mà kỳ lạ là chỉ số may mắn của cậu đến giờ vẫn là một dấu chấm hỏi.

Có lẽ là do vận may của mình lúc tốt lúc xấu, ngay cả Người đánh giá S cũng không biết nên xếp hạng cho mình thế nào, cậu đoán là thế.



Ngoài chỉ số thể lực ra thì còn có sức bền cùng năm giác quan. Năm giác quan của cậu đã được tăng lên rất nhiều trong phó bản Lâu đài Ánh Trăng, không hề biến mất vì đã rời khỏi phó bản, trực giác nói cho Nha Thấu biết đây dường như là một món quà khác mà Lucifer đã tặng cho mình.

Chỉ số nhan sắc là max, phía sau còn kèm theo buff nhan sắc mà cậu rút được lúc đầu. Sau khi bấm vào chi tiết buff, cậu mới phát hiện nơi vốn không có bất kỳ giải thích nào nay lại có ghi chú.

【Buff Nhan Sắc: Trên người có mùi thơm, làn da sẽ trở nên mềm mại non nớt, làm nũng với đối phương sẽ có hiệu quả khác (xác suất thành công 50%)】

Đây là cái gì vậy?

Cho nên lúc trước đám người chơi với NPC trong hai phó bản kia cứ ngửi tới ngửi lui trên người mình, xong còn nói mình thơm quá là vì cái buff nhan sắc này hả?

Còn nữa, sau khi mình vào phó bản, da bị người ta bóp một cái là đỏ rõ lâu, lúc đầu cậu còn tưởng mình bị bệnh gì, giờ xem ra cũng là vì cái buff nhan sắc này!

001 ngạc nhiên:【Tôi còn tưởng nó vô dụng cơ, không ngờ vẫn có tí tác dụng.】Mặc dù tác dụng không lớn lắm, có khi còn thu hút đủ loại chó.

Nha Thấu run rẩy nói: “001, đây là hiệu quả mi nói lúc trước à?”

【...】Cái này nó có biết đâu, dù sao nó cũng chưa từng gặp trường hợp nào mà chỉ số nhan sắc lại đạt max cả, mấy lời an ủi ký chủ lúc trước giờ như tát vào mặt nó vậy.

Nha Thấu lại hỏi: “Vậy cái buff này có dừng được không?”

【Không được, một khi buff đã có hiệu lực thì sẽ không có khả năng tắt được đâu.】Giọng 001 trầm trọng.

Giờ tác dụng của buff nhan sắc đã dần hiện rõ, nó cứ có cảm giác mơ hồ rằng cái buff nhan sắc này về sau sẽ có thể phát triển ra đủ loại tác dụng.

Cảm giác ký chủ thực sự gặp nguy hiểm đến nơi rồi.

Nha Thấu kìm nén sự xấu hổ thoát ra ngoài, chia 6 điểm cho thể lực, còn 5 điểm cho sức bền, cuối cùng hai chỉ số này của cậu cũng đã chạm đến hai con số.

Thật đáng mừng, bé xinh đẹp xúc động muốn rớt nước mắt.

Đột nhiên cậu nhớ tới cái áo choàng mà chị gái đã cho mình, vì tác dụng của buff nhan sắc đều được ghi rõ, vậy có khi nào cái áo choàng kia...

Bé con cấp tốc mở hậu trường của mình ra, kiểm tra tác dụng của áo choàng.

Quả nhiên, chỗ áo choàng cũng xuất hiện một dòng chữ nhỏ, vô cùng ngắn gọn.

【Áo choàng đen: Thuận theo tâm ý (Thời gian hồi: 7 ngày, thời gian duy trì: 1 ngày)】

Thuận theo tâm ý là kiểu gì? Bé con ngây người tại chỗ.

Hơn nữa nó còn có cả thời gian hồi, lúc trước áo choàng không có tác dụng là vì nó đang trong thời gian hồi hả?

Vậy nếu áo choàng đen cũng có thời gian hồi thì chắc kỹ năng thiên phú của cậu chắc cũng sẽ có trạng thái này nhỉ?

Nha Thấu chần chờ mở lại bảng điều khiển lần nữa, quả nhiên thấy đằng sau “Nơi Trái Tim Hướng Về” còn đi kèm【Thời gian hồi: 15 ngày】

Còn dài hơn cả áo choàng đen.

Nha Thấu lặng lẽ đóng hết tất cả, nằm trên ghế sô pha khóc không ra nước mắt.

...

Sau khi giải quyết xong mấy chuyện này, cậu phải cân nhắc tiếp theo nên vào phó bản nào.

Hiện giờ trước mắt có hai con đường, một là theo chân Tạ Thầm không rõ mục đích vào phó bản, còn một là tự mình vào phó bản.

Phương án trước có người kéo, nhưng phó bản S+ là phó bản khó nhất trong tất cả phó bản. Nha Thấu không biết mình có thể sống sót trở về từ đó không, hơn nữa đây còn là phó bản mới mở, chưa có bất cứ tin tức gợi ý nào cả, có khi còn khó gấp đôi với những phó bản S+ khác.

Còn phương án sau, điểm tích lũy cậu nhận được sẽ không nhiều lắm, có khi ra ngoài xong thậm chí còn không đủ đóng tiền phí 10 nghìn mỗi ngày, vượt ải xong lại phải tìm phó bản tiếp theo luôn.

Nếu cứ liên tục như thế thì căn hộ trị giá 340 nghìn mà cậu thuê sẽ thực sự đổ sông đổ biển mất.

Chỉ sau một đêm, Nha Thấu đã từ một người tương đối có tiền biến thành kẻ nghèo kiết xác, cậu hít mũi một cái, nén hết mọi sự ủ rũ vào trong.

001 đúng lúc nói:【Ký chủ, tôi đề nghị ngài đi theo Tạ Thầm. Cậu ta không vào phó bản một mình, những người cậu ta dẫn theo đoán chừng toàn là thành viên cấp cao của lãnh địa khu Đông Nam, bọn họ có thể đảm bảo cho sự an toàn của ngài.】

Để duy trì sự vận hành của lãnh địa, lãnh chúa sẽ định kỳ dẫn người đi vào những phó bản chưa từng làm, sau đó mang những thông tin quan trọng về phó bản cho mọi người trong lãnh địa với tư cách là người mở đường.

Có đôi khi lãnh chúa không đi sẽ đổi sang thành viên cấp cao đi.

Rất nhiều thông tin phó bản chỉ lưu hành nội bộ trong lãnh địa, phần lớn trên diễn đàn đều là phó bản cấp thấp, cho nên ngoài sự che chở của lãnh địa thì việc gia nhập lãnh địa còn có thể cung cấp một số thông tin phó bản cấp cao cho người chơi trong lãnh địa, đây cũng là lý do nhiều người dốc hết sức cũng muốn vào lãnh địa.

Mà những Người chơi Bảng Vàng kia thì sợ phiền phức, không muốn xây dựng lãnh địa nên dứt khoát chơi một mình.

Như vậy thì điểm tích lũy muốn tiêu thế nào cũng được, không phải cân nhắc đến chi phí trong lãnh địa, cũng không phải định kỳ dẫn người cày phó bản giành đồ.

001 không ngừng cố gắng:【Hơn nữa tôi có thể nâng cao quyền hạn mà, nếu phát hiện thấy ngài gặp nguy hiểm, tôi có thể chuyển ngài đến khu vực an toàn.】

Nha Thấu hiện giờ có khá nhiều đạo cụ bảo mệnh, áo choàng đen của cậu còn hai ngày nữa là dùng được, vòng tay của Lục Lâm An cho cậu, còn có kỹ năng thiên phú “Nơi Trái Tim Hướng Về”, quan trọng nhất là còn có cửa sau mà hệ thống mở cho cậu.

Cầm mấy cái này đi cược một cái phó bản cấp cao, có vẻ khá hời.

Trong phút chốc cậu hơi động lòng: “Như vậy có phải hơi không ổn lắm không? Điểm thiện cảm của Tạ Thầm vẫn là 0 kìa.”

【Lợi dụng lẫn nhau thôi.】Hệ thống Tình Yêu cười khẩy:【Dù sao mục đích của hắn ta cũng không đơn giản, lợi dụng lẫn nhau thì làm sao?】

“...” Hình như cũng có lý.

Trên mặt thiếu niên hiện rõ vẻ xoắn xuýt: “Để ta nghĩ đã.”

Nha Thấu tìm thử Người chơi Bảng Vàng, thấy phía trên có tên của Thi Lâu, Lục Lâm An, còn có người tên Giang Khước vừa nãy, những người khác thì chỉ liếc qua chứ không xem kỹ.

Mà ngoài Bảng Vàng ra, còn có bảng Tài Phú, bảng Đạo Cụ và đủ loại bảng kỳ quái khác, những người cậu biết đều lọt bảng cả.

Vì điểm tích lũy của mình đã mất sạch, phút chốc biến thành kẻ nghèo kiết xác nên Nha Thấu cực kỳ chú ý đến bảng Tài Phú.

Thi Lâu xếp thứ năm, bốn người trước cậu không biết, người đứng đầu có cái tên rất hay, là Tạ Thanh Lâm.

Hệ thống không công khai họ có bao nhiêu điểm tích lũy, Nha Thấu ước ao nhìn chằm chằm mấy cái tên trong bảng xếp hạng.

Nhắc đến Thi Lâu, Nha Thấu nghĩ ngay đến số liên lạc mà hắn cho mình hồi trong phó bản, hắn bảo mình ra ngoài nhớ gọi cho hắn.

Giờ chắc Thi Lâu đã biết tên thật của mình rồi nhỉ? Hắn còn đánh nhau với Dung Xích, có khi nào hắn tức lên cũng sẽ đến đánh mình không?

Nha Thấu cầm chặt máy truyền tin trong tay, bị suy nghĩ của bản thân dọa cho run cả người, không dám gọi cho Thi Lâu.

Ngoài trạng thái vào đêm đó trong phó bản thì bình thường Thi Lâu đối với mình rất tốt. Hơn nữa lúc cuối hắn còn giúp mình, nếu không có hắn thì mình cũng không có cách nào đến tiền tuyến được.

Đã vậy còn là mình lừa hắn trước.

Nha Thấu vừa nghĩ vừa co người trên ghế sô pha, cuối cùng kéo khăn tắm lên che mặt mình lại.

Tiểu Lê Hoa nghiêng đầu không hiểu tại sao chủ nhân lại làm vậy, nó giơ móng vuốt ra muốn vỗ cậu.

Hồi lâu sau, Nha Thấu thấy sắp ngạt thở rồi mới chui ra khỏi khăn tắm, cậu mím môi, cuối cùng cũng quyết định gửi lời gọi cho Thi Lâu.

Thảm lắm thì cũng bị đánh sưng mông thôi chứ gì? Mà giờ cậu đang sống ở nơi an toàn nhất, chắc Thi Lâu không tìm thấy cậu đâu.

Nha Thấu ôm tâm lý may mắn, vừa định gửi gọi cho Thi Lâu thì Tạ Thầm lại gọi tới.

Cậu cuống quít nghe máy, phát hiện lần này là gọi video.

Hẳn là Tạ Thầm đang ngồi trong phòng họp, trên người không còn mặc bộ đồ thư thái buổi chiều kia nữa mà mặc một bộ đồng phục màu đen.

Đồng phục của khu Đông Nam rất đẹp, có thể tôn trọn tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ của hắn, vai rộng eo thon, bộ đồng phục đen tuyền phối hợp với phòng họp phía sau cuối cùng cũng ra dáng lãnh chúa.

Nha Thấu liếc nhìn mình, hạ máy truyền tin xuống một chút xíu.

Cùng tuổi với nhau, sao dáng người của người ta lại tốt thế chứ?

Tạ Thầm không ngờ đối phương sẽ nhận cuộc gọi video, càng không ngờ dáng vẻ của đối phương lúc này lại như thế kia.

Thiếu niên trong màn hình mặc áo tắm màu trắng, cả người ửng đỏ do ngâm nước nóng. Tóc vừa sấy xong, vẫn chưa chải chuốt gì, mấy lọn tóc rối lắc lư trên đỉnh đầu, cậu đang ngồi lún sâu vào ghế sô pha có tông màu ấm, vẻ mặt ngây thơ khi nhìn qua đây thực sự làm người ta rất muốn đè lên.

Không biết vì lý do gì mà mặt cậu rất đỏ, trông mềm mại vô cùng, nhìn mà chỉ muốn cắn một cái xem cậu khóc thế nào.

Cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, vì bị ống kính che khuất một phần nên càng gợi lên đủ loại hình ảnh mơ màng phía dưới.

Tạ Thầm bối rối quay đầu đi, hắng giọng một tiếng: “Gần mười phút rồi mà cậu chưa gọi lại cho tôi.”

Nha Thấu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Tạ Thầm vẫn không dám nhìn qua: “Vậy cậu đã quyết định đi phó bản cùng tôi chưa?”

Lại trở lại vấn đề này, Nha Thấu không biết trả lời thế nào.

Tạ Thầm bây giờ rất muốn kết thúc cuộc gọi, không chờ thiếu niên mở miệng đã trực tiếp quyết định: “Sáng mai tôi đến đón cậu.”

“...”

“Quyết định thế nhé.”



Nói xong, Tạ Thầm tắt máy, Nha Thấu bị tắt máy mà ngơ ra, đang nghĩ xem liệu có phải tính tình của lãnh chúa đều thất thường như vậy không.

Cậu gửi lời mời kết bạn cho Tạ Thầm, lập tức được chấp nhận.

[Tạ Thầm]: À phải rồi, cậu ở đâu?

Nha Thấu vội nhắn lại: “Không cần đâu, tôi tự qua được mà.”

[Tạ Thầm]: Cậu ở đâu?

Dáng vẻ rất khó chơi, Nha Thấu đành phải gửi địa chỉ của mình qua cho hắn, không ngờ Tạ Thầm vốn trả lời rất nhanh lại đột nhiên im lặng.

[Nha Thấu]: Sao thế?

Tạ Thầm vò rối mái tóc của mình, giờ hắn mới nhớ ra thiếu niên không gia nhập lãnh địa nên không thể thuê nhà trong lãnh địa được.

Có điều sao cứ phải là Cực Quang cơ chứ?

Cậu ấy không biết Thi Lâu với Lục Lâm An cũng đang sống ở đó à?

[Tạ Thầm]: Ngày mai đừng ra khỏi cửa, tôi đến đón cậu.

...

Tạ Thầm gửi xong câu nói khó hiểu này thì offline. Nha Thấu không hiểu gì cả, cuối cùng quyết định không làm khó bản thân nữa, không hiểu thì không nghĩ.

Xong chuyện với Tạ Thầm rồi, giờ cậu chỉ cần cân nhắc vấn đề của Thi Lâu thôi.

Bị Tạ Thầm quấy rầy một lúc, dũng khí mới gom góp được chốc lát đã biến mất sạch, Nha Thấu lại mất nửa tiếng nữa để xây dựng tâm lý cho mình, không dám gọi điện cho đối phương, cuối cùng chỉ có thể kiên trì gửi lời mời kết bạn cho đối phương.

Gửi xong, cậu lẹ làng bò lên tầng, chui vào trong chăn trùm kín mít.

Cậu ép mình đi ngủ, nhưng lại sợ máy truyền tin đột ngột kêu lên, bị giày vò bởi tâm lý này đến mức chẳng buồn ngủ tí nào.

Đại khái qua khoảng một tiếng sau, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, ngay lúc thiếu niên sắp ngủ thì máy truyền tin đột nhiên vang lên.

Dãy số gọi đến vừa khéo là của Thi Lâu, Nha Thấu cảm thấy máy truyền tin giống hệt củ khoai lang nóng bỏng tay, nhận không được mà không nhận cũng không được.

Nên đến vẫn phải đến, dù sao ngày mai mình sẽ vào phó bản, dù Thi Lâu có tức giận đến mấy cũng không bắt được mình, chờ phó bản kết thúc xong thì nghĩ cách sau.

Nghĩ vậy, Nha Thấu bấm nút nghe máy.

Đầu bên kia không truyền đến giọng nói của Thi Lâu mà là một loạt tiếng thở dốc, còn lẩm bẩm gọi gì đó, Nha Thấu nghe mãi mới nhận ra đó là tên mình.

Mà cậu cũng nhanh chóng nhận ra Thi Lâu đang làm gì, hơi nóng xộc thẳng từ ngón chân lên não, Nha Thấu quên luôn cả sự căng thẳng trước đó, nhỏ giọng mắng: “Thi Lâu, anh là đồ vô liêm sỉ.”

Cũng chính vì tiếng này mà đối phương thở dốc một tiếng, kết thúc.

Nha Thấu hoảng hốt bấm tắt máy, vào giây cuối cùng còn nghe thấy đối phương nói một câu: “Muốn...”

“... Nha Nha.”

Kể cả không nghe rõ nhưng không cần nghĩ cũng biết chỗ bị ngắt ở giữa kia không phải từ ngữ tốt đẹp gì.

Nha Thấu tắt vội, ném máy truyền tin vào hậu trường, trước khi sáng mai có đánh chết cũng sẽ không liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa.

...

Cậu ngủ không yên giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy trên mặt còn có hai quầng thâm mắt. Dạ cậu trắng nên quầng thâm có nhạt trông vẫn rõ vô cùng, làm Tạ Thầm giật nảy mình.

Tạ Thầm xoa cằm, đoán: “Tối qua cậu ngủ không ngon à?”

Nha Thấu ỉu xìu đáp lại “Ừm.”

“Vậy hả, tối qua tôi cũng ngủ không ngon.” Tạ Thầm nói.

Trên mặt hắn không có quầng thâm, trông cũng đầy sức sống, Nha Thấu nghĩ rằng hắn nói dối, không thèm để ý đến hắn nữa.

Tạ Thầm đúng lúc ngáp một cái: “Dẫn cậu đi ăn gì đã nhé, mười hai giờ phó bản mới mở.”

Bọn họ đi sớm, trước khi đi Tạ Thầm còn dừng lại, quay đầu nhìn về phía tầng ba.

Trên tầng ba, có một người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ, tay cầm cốc nước, thấy hắn còn nhíu mày.

— Giang Khước

Trên mặt Tạ Thầm không lộ vẻ gì khác thường, hắn xoay người dẫn thiếu niên rời khỏi đây.

Đợi bọn họ đi rồi, Giang Khước mới chậm rãi đi tới cửa phòng khách, nhấc chân đá, muốn gọi cái người say khướt đêm qua ra: “Ê, em yêu của cậu sắp chạy theo người khác rồi kìa.”

...

Tạ Thầm quả thực không vào phó bản một mình, hắn dẫn theo hai người, cộng cả hắn với cậu nữa là bốn.

Hai người kia vừa nhìn đã biết là thành viên cấp cao của khu Đông Nam, điệu bộ nghiêm túc thận trọng, lúc uống cháo cũng vẫn lạnh tanh.

“Lâm Tiêu.”

“Hạ Lục.”

Họ giới thiệu ngắn gọn, Nha Thấu cũng nói tên của mình.

Dù sao cũng là thành viên cấp cao, nghe thấy cái tên trong lệnh truy nã cũng chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức trở lại bình thường.

Họ đợi ở đó đến mười một giờ, sau đó lên đường tiến về Sảnh Trò Chơi.

Vì phó bản mới sắp mở nên nơi chọn phó bản trong Sảnh Trò Chơi cực kỳ đông người.

Dù không vào được thì coi như đến hóng hớt cũng được, còn tiện thể xem có những vị máu mặt nào sẽ chọn phó bản này.

Do phòng chờ sập rồi nên toàn bộ mọi người đều chen chúc trong sảnh, dù được Tạ Thầm che chở trong ngực nhưng Nha Thấu vẫn cảm thấy không dễ chịu lắm.

Cậu lén thò đầu ra, thấy bên kia cũng có một nhóm người mặc đồng phục, người dẫn đầu rất cao, không rõ mặt.

Có điều mục tiêu của nhóm người kia không phải là [Người cá dưới đáy biển], sau khi bọn họ chọn một phó bản khác, lúc Nha Thấu muốn nhìn thì người kia đã biến mất rồi.

Tạ Thầm nheo mắt: “Cậu thấy hứng thú với Hứa Tri Nam lắm à?”

Nha Thấu ngẩn ra: “Hứa Tri Nam nào cơ?”

“Người vừa rồi đó.”

Nha Thấu lắc đầu: “Không hứng thú.”

Lúc này Tạ Thầm mới rời mắt.

Mãi mới chờ đến mười hai giờ, phó bản [Người cá dưới đáy biển] cuối cùng cũng mở, Tạ Thầm quả quyết bấm chọn, sau một hồi chóng mặt, Nha Thấu hôn mê bất tỉnh.

...

Cậu mơ mơ màng màng, cảm giác mình giống như đang lênh đênh trên biển, lắc lư chòng chành theo từng cơn sóng, cảm giác khó chịu này kéo dài rất lâu.

Nha Thấu gắng sức mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng được trang trí cực kỳ xa hoa, mà Tạ Thầm với mấy người khác đều không có ở đây.

Truyền tống vào phó bản cũng bị tách ra nữa hả? Hơn nữa hệ thống cũng không đưa ra gợi ý manh mối nào cả.

Phó bản mới mở có bug à?

Nha Thấu ngồi dậy từ trên giường, phát hiện trang phục của mình rất giống một tiểu vương tử thời trung cổ.

Đúng lúc này, có một người gõ cửa: “Tiểu thiếu gia, yến tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Yến tiệc, Nha Thấu bắt được một từ mới, cậu hắng giọng: “Biết rồi.”

Người bên ngoài nghe được câu trả lời lập tức rời đi.

Trong phòng có cửa sổ, Nha Thấu nhìn ra ngoài thấy tối đen như mực, có ánh sáng chiếu phía trên, trông sóng nước lấp loáng kia như là...

—— Biển.

Còn có tiếng hò reo vọng lên từ phía dưới, cậu nhanh chóng nhận ra mình đang ở trên một chiếc du thuyền, những ánh sáng kia có lẽ là đồ trang trí cho buổi tiệc tối.

Sau khi có được những thông tin này, Nha Thấu vừa định quay đi thì bỗng thấy một dải bạc vụt qua trên mặt biển vốn đang yên bình.

Lóe lên rồi cấp tốc chìm vào đáy biển, chỉ còn gợn sóng lan ra chứng minh cậu không nhìn nhầm.

Nếu không phải nhờ năng lực nhìn ban đêm đã được nâng cao thì có khi cậu còn chẳng thấy.

Cho nên...

Nha Thấu chần chờ suy nghĩ, dải bạc dưới biến kia rốt cuộc là cái gì?
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc