Trong phòng họp lớn im phăng phắc, yên tĩnh đến mức tiếng sột soạt khi lấy tay áo lau mồ hôi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đồng hồ quả lắc trên tường đếm ngược chưa tới nửa phút, chiếc ghế bành bên trái gần chủ tọa nhất vẫn còn trống, Sapuwat hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, vành mũ quân đội đổ bóng vừa vặn che đi nét mất kiên nhẫn.
Bên phải, Tổng tham mưu trưởng Lục quân "Tụng Tín" quay đầu, lấy tay che miệng nói nhỏ với Sapuwat, không biết đã nói gì mà sắc mặt Sapuwat thoáng thay đổi, sau đó xua tay, ra hiệu cho ông ta không cần nói thêm.
Nhưng ngay khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn 3 giây, tiếng gõ cửa vang lên, Puno vào cửa ra hiệu, sau đó, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Ánh sáng lọt qua khe hở nơi anh đứng, Lục Dập trong bộ quân phục gắn đầy huân chương, dáng vẻ anh tuấn thẳng tắp, nhưng sắc mặt lại thờ ơ, không hề có chút lơi lỏng, chỉ đứng đó thôi cũng đủ chói mắt, khuôn mặt điển trai với đường nét sắc sảo căng ra, khẽ mím môi, rồi hướng về phía Sapuwat ở ghế chủ tọa làm lễ.
Từ hai bên trái phải của chủ tọa xếp ra, đều là những nhân vật hàng đầu của Thái Lan, cũng là năm vị Ngũ hổ Thượng tướng có danh xưng và quyền lực trong quân đội Thái hiện nay, ngồi thứ nhất và thứ hai bên phải là Tổng tham mưu trưởng Lục quân "Tụng Tín", và Phó Tổng tham mưu trưởng "Inyura", người ngồi thứ hai bên trái là Bộ trưởng Quốc phòng đương nhiệm "Sauron".
"Thiếu tướng Lục đúng là trăm công nghìn việc." Tụng Tín quay đầu, nheo mắt cười.
Lục Dập không đáp lời, anh đưa mắt xuống, đảo một vòng rồi dừng lại trên mặt Sapuwat, ra hiệu xin lỗi. Sau đó mới nhìn sang Tụng Tín, cười như không cười nói: "Tôi đây cũng đâu có đến trễ, để mọi người đợi lâu rồi."
Tụng Tín lăn lộn đến năm 45 tuổi mới leo lên được vị trí này, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, dù không nói gì, toàn thân cũng toát ra vẻ uy nghiêm lão luyện. Ông ta thuộc phe bảo thủ, còn Lục Dập thì ngược lại, trẻ tuổi ngông cuồng, cậy mình có vị thế vững chắc trong quân đội, nên hành xử khắp nơi đều kiêu ngạo, quy tắc chính là mệnh lệnh, gần như không coi ai ra gì.
Điều này cũng khiến Tụng Tín luôn có lời ra tiếng vào về con đường thăng tiến của anh trong những năm qua, nhưng Lục Dập là người của đội quân thân tín dưới trướng Sapuwat, lại tự mình nắm quyền điều động quân đội biên giới, nên mặt ngoài ông ta cũng chưa từng chọc thủng bức tường khí này.
Vì vậy, dù biết hôm nay Lục Dập cố tình làm thế, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ nói đến vậy rồi thôi, thái độ có phần thu lại, cho qua chuyện.
Sapuwat lại không nói nhiều, gật đầu ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Chiếc ghế được kéo ra, phát ra một tiếng "két" chói tai, khó nói có phải cố ý hay không, Tụng Tín nghe rất rõ, đôi mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, nhưng hành động này của Lục Dập cũng thu hút ánh mắt của mọi người, mặt anh tỏ vẻ áy náy, nhưng khóe môi lại cong lên không đúng lúc: "Xin lỗi, ghế nặng quá."
Sau khi anh ngồi xuống, màn dạo đầu nhỏ cũng qua đi, cuộc họp lần này là phiên họp đặc biệt do Sapuwat tổ chức để đề cử chức Thủ tướng, hiện tại danh sách 250 phiếu bầu do quân khu đề cử đều nằm trong tay Lục Dập, đây cũng là lý do hôm nay Tụng Tín gây sự, ai cũng nhìn ra quyền lực của Sapuwat đang nghiêng về phía nào, vì vậy giữa cuộc họp, Tụng Tín đã cùng Inyura đập bàn.
Cả hai đều muốn quân khu dựng lên một Layut thứ hai, tức là muốn lặp lại ý tưởng vừa giữ chức Tổng tư lệnh Lục quân vừa đắc cử Thủ tướng năm đó, ủng hộ Sapuwat lên nắm quyền, nhưng chuyện này không dễ dàng như vậy, mũi nhọn chĩa thẳng vào Lục Dập, người đang nắm giữ các lá phiếu.
Lục Dập cười lạnh một tiếng, ngả người ra sau ghế, tỏ vẻ khó xử: "Bây giờ việc bầu chọn đang bế tắc, các đảng phái đều đang trong quá trình lập nội các, đảng 'Tiến Lên' đã đi trước một bước khi tung ra con bài liên minh tám đảng, nắm trong tay một nửa số phiếu của cả Thượng và Hạ viện, các ông lấy gì để tranh giành?"
Lời này không phải không có lý, quốc hội Thái Lan theo chế độ lưỡng viện, gồm Hạ viện và Thượng viện, Hạ viện có tổng cộng 500 ghế, còn Thượng viện có 250 ghế, tổng cộng tất cả các phiếu bầu là 750 phiếu, theo hiến pháp đã sửa đổi trước đó, dù quân đội không tham gia tranh cử Thủ tướng, 250 thượng nghị sĩ cũng đều do quân đội bổ nhiệm, nắm chắc một phần ba số phiếu.
Cuộc đấu tranh giữa các đảng phái dù có khốc liệt đến đâu, mục tiêu cuối cùng cũng là cùng nhau chống lại quân đội và hoàng gia, nếu quân đội lúc này tỏ thái độ muốn tham gia tranh cử, các đảng phái sẽ lập tức hóa giải mâu thuẫn, liên kết lập nội các để cùng nhau giành lấy hai phần ba số phiếu còn lại, trong tình thế đó, quân đội không có cơ hội chiến thắng.
Tụng Tín cười lạnh, câu nói tiếp theo khiến người ta kinh ngạc: "Tôi nghe nói gần đây cậu có qua lại với đảng 'Tiến Lên' vừa mới lập nội các, tin đồn từ phe dân cử đã truyền đến tận quân viện, Thiếu tướng Lục, không lẽ cậu định nâng đỡ một thế lực mới đấy chứ?"
Lời này vừa thốt ra, cả phòng đều chấn động, Thái Lan có thể tồn tại cục diện bốn gia tộc quân-chính đối đầu nhau, nhưng tuyệt đối không cho phép một phe phái mới nổi lên để chia sẻ quyền lực, lấy phiếu bầu của những người thân tín trong quân đội để nuôi dưỡng thế lực riêng của mình, đây là điều cấm kỵ nhất, lời nói của Tụng Tín không nghi ngờ gì đã đẩy anh ra đầu sóng ngọn gió, khẳng định lòng lang dạ thú của anh.
Mọi người đều dán mắt vào Lục Dập, bao gồm cả Sapuwat ở ghế chủ tọa, đôi mắt kia dù có hơi vẩn đục nhưng vẫn sắc như dao, chỉ một cái nhìn ngắn ngủi cũng đủ để bóp nghẹt cổ họng người khác.
Trong khi mọi người đều căng thẳng, Sapuwat lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt, cầm lấy tách trà trên bàn thổi nhẹ, uống một ngụm, như thể không nghe thấy lời nói đầy mũi nhọn của Tụng Tín, yết hầu chuyển động, bóng râm dưới đôi mắt rũ xuống càng sâu hơn.
Lục Dập nén lại vẻ không vui, cười khẩy một tiếng, mắng ông ta ngu dốt: "Nói gì thì nói, Tham mưu trưởng Tụng Tín cũng là người đi lên từng bước, sao ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không tỏ tường? Tình hình hiện tại, việc duy nhất có thể làm là nâng đỡ một đảng phái thân quân đội lên nắm quyền, chờ sau cuộc tổng tuyển cử mới chia chác quyền lực, đó mới là quyết sách chắc chắn nhất, nếu không đừng nói là ăn thịt, e rằng một muỗng canh cũng không có mà húp."
Vừa dứt lời, Sapuwat cũng đặt mạnh chén trà xuống, phát ra một tiếng "cốp" vang dội, Tụng Tín vốn định nói tiếp cũng phải ngậm miệng.
Sapuwat bảo anh nói tiếp, Lục Dập gật đầu, báo cáo tiến trình một cách công tâm.
Trong từng lời nói đều thể hiện việc làm theo chỉ thị của Sapuwat, việc vận động và tiếp xúc phiếu bầu hiện tại đều đang đi đúng tiến độ, phe thân cận của đảng 'Tiến Lên' trong nội các là đối tượng vận động lớn nhất, một khi đặt cược thành công, quyền lực sẽ được phân chia, quân đội sẽ được lợi.
Đương nhiên, Lục Dập nói năng thẳng thắn, mạch lạc, không một kẽ hở, khiến người ta tin phục, ngay cả Sauron, một trong những người đứng đầu gia tộc có thế lực trong quân đội có mặt tại đó cũng phải gật đầu tán thành quyết sách của anh, đã gật đầu thì cũng không còn gì để nói nữa, Lục Dập mỉm cười, kết thúc câu chuyện.
"Senawa là người thông minh, biết nên làm gì và không nên làm gì."
Ý là đảm bảo anh ta sẽ tuyệt đối nghe lời.
Quyết sách được đưa ra trong cuộc họp đã nhất trí thông qua, Lục Dập khẽ hất cằm, nhìn thẳng vào Tụng Tín vẫn đang cau mày, nở một nụ cười như không. Inyura ngồi cạnh nghiêng đầu nói nhỏ gì đó vào tai ông ta, hai người nhìn nhau, Tụng Tín không nhìn anh nữa.
Thấy đã xong, Lục Dập khẽ nhướng mày, cúi mắt cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm, bất giác nở một nụ cười chế giễu.
Có câu nói rất hay, không phải kẻ nào vỗ bàn to tiếng hơn là kẻ cười sau cùng, nhưng có một điểm, Tụng Tín thật sự không nói sai, anh quả thực có giấu giếm tâm tư, chỉ là hướng đi của tâm tư này đã bị đoán sai.
Chậc. Đúng là một con heo ngu ngốc.