*
Cuộc bỏ phiếu tổng tuyển cử đầu tiên đã trôi qua gần một tháng, số phiếu được sàng lọc lại nhưng vẫn chưa có kết quả. Việc bỏ phiếu tại quốc hội liên tục bị trì hoãn, chiếc ghế quyền lực cuối cùng sẽ thuộc về ai vẫn chưa có hồi kết. Bề ngoài thì sóng yên biển lặng, nhưng bên dưới con sóng ngầm ấy là bão tố cuộn trào.
Hiện giờ không chỉ có ba đảng phái lớn tham gia tranh cử, mà còn có thêm cuộc đua giành quyền thành lập nội các bên cạnh cuộc chiến giành ghế Thủ tướng. Quyền thành lập nội các lại sinh ra nhiều cuộc đấu tranh đảng phái cấp tiến hơn nữa, cả Thái Lan có thể nói là náo nhiệt vô cùng.
Và ngay trong thời điểm mấu chốt này, cựu Thủ tướng Thái Lan "Nawa" lưu vong ở nước ngoài mười bảy năm đã chủ động về nước đầu thú. Điều này khiến tình hình vốn đã hỗn loạn càng thêm khó lường. Tóm lại, chiếc ghế Thủ tướng vẫn khó mà có chủ.
Vào những ngày trước cuộc bỏ phiếu tổng tuyển cử cuối cùng, chính trường Thái Lan xuất hiện hai tin tức chấn động.
Tin thứ nhất, ứng cử viên sáng giá của Đảng 'Kiến Quốc', Marothai, đã bị tấn công khi đang có bài phát biểu vận động tranh cử. Theo sau đó là hàng loạt bê bối bị phanh phui, trong đó ba chữ "tham ô thuế" đỏ rực đặc biệt gây chú ý. Tin tức vừa được tung ra đã lập tức thổi bùng làn sóng phẫn nộ trong dân chúng, tỷ lệ ủng hộ vốn đang cao ngất ngưởng đã tụt dốc không phanh từ 53% xuống mức đóng băng chưa từng có. Đây là vụ bê bối đầu tiên xảy ra kể từ cuộc bầu cử lần thứ nhất.
Tin thứ hai, Đảng Vì Thái sắp thay đổi ứng cử viên mới, nhưng danh sách thay thế vẫn chưa được công bố. Tin tức vừa ra đã gây chấn động một thời.
Sắp đến vòng bỏ phiếu tiếp theo, việc Sara rút lui khiến mọi người kinh ngạc, nhưng nguyên nhân đằng sau không ai biết được, chỉ biết sau khi Sara rời ghế, ông ta đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Điều thú vị là, cả hai tin tức đều bị ém nhẹm một cách bất thường, chưa đầy ba ngày đã biến mất khỏi tầm mắt công chúng và các phương tiện truyền thông, bị cấm thảo luận.
Trên đường về Bangkok, Lục Dập nhận được mấy cuộc điện thoại: Senawa, Mộc Vấn, Marothai.
Hai người đầu tiên đều khá nghe lời. Senawa là người thông minh, từ lâu sau khi được Lục Dập gợi ý đã tự mình nhân danh đảng 'Tiến Lên', tập hợp các đảng phái nhỏ thành lập "Liên minh Tám Đảng" để phất cờ hô hào, lấy việc chia sẻ quyền lực sau bầu cử làm mồi nhử, chủ trương hợp tác cùng thắng để giành lấy các ghế trong nội các.
Hiệu quả thấy rõ, Liên minh Tám Đảng nhanh chóng thu hút được nhiều đảng phái nhỏ có số phiếu trung bình không có hy vọng, củng cố thêm rào chắn của mình, chỉ chờ cuộc tổng tuyển cử cuối cùng để lên nắm quyền.
Mộc Vấn thì có vẻ khiêm tốn hơn, không tiếng động mà làm chuyện lớn. Ông ta mượn tay chân thân tín trong Đảng Vì Thái gây chuyện trong một bữa tiệc rượu ở Huyền Môn Quan để kéo Sara xuống, nhờ đó phe thân tín của ông ta đã hoàn toàn thâu tóm được sự ủng hộ của những người vốn theo Sara trong đảng. Bề ngoài thì hòa nhã, sau lưng lại chơi ông ta một vố. Hai người họ đóng cửa bảo nhau chó cắn chó, Mộc Vấn thừa thế của Lục Dập, cuối cùng không chút nghi ngờ trở thành người chiến thắng.
Khi gọi điện đến, Mộc Vấn không hề vội vàng. Đảng Vì Thái vừa mới bị hạ bệ, nếu bây giờ tùy tiện tung ra một ứng cử viên mới chắc chắn sẽ lại gây sóng gió. Vì vậy, lời lẽ của ông ta đều là thăm dò thái độ của Lục Dập. Ông ta nhấn mạnh rằng phe thân tín đã tập hợp được hơn một nửa số đảng viên của Đảng Vì Thái, chỉ chờ một cơ hội để lật mình lên thuyền.
Hai người báo cáo xong tiến độ, về cơ bản cũng là nói một nửa giấu một nửa. Lục Dập là người có thể dùng nhưng bắt buộc phải đề phòng. Dù ở phương diện nào, anh cũng đứng trên lập trường của quân đội. Phải biết rằng, ghế Thủ tướng rơi vào tay đảng phái nào cũng được, chỉ có điều không thể quay trở lại tay quân đội và hoàng gia. Cuộc tranh giành quyền lực chính trị ở Thái Lan vốn chưa bao giờ ngừng nghỉ, điểm chung duy nhất có thể khiến các đảng phái liên kết lại chính là để chống lại quân đội. Nhiều năm trước, sự độc tài của hoàng gia và quân đội đã gây ra bất mãn, các đảng phái thậm chí từng tổ chức biểu tình trên đường phố.
Nói cách khác, mượn thế của Lục Dập là điều tất yếu, nhưng quyền lực Thủ tướng cuối cùng tuyệt đối không thể chảy về phía quân đội.
Vì vậy, thái độ của cả hai người đều rất đáng suy ngẫm, vừa nghe lời lại vừa không nghe lời.
Đương nhiên, Lục Dập không đào sâu. Vị trí này đối với anh mà nói, ai lên cũng không quan trọng. Thứ anh muốn còn xa hơn thế nhiều.
Còn cuộc gọi cuối cùng là từ bệnh viện. Lúc này, Marothai đang dưỡng thương. Sau khi bị đá khỏi vị trí ứng cử viên của Đảng 'Kiến Quốc', đảng phái này về cơ bản đã thất thế một nửa. Lục Dập còn tốt bụng giúp ông ta ém nhẹm tin tức, nhưng Marothai không hề cảm thấy đây là ý tốt, ngược lại, ông ta nghi ngờ chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Lục Dập.
Dù sao thì sao lại trùng hợp như vậy, ngay tại thời điểm mấu chốt này lại xảy ra chuyện? Chuyện Hạ Duật Sinh bán tin tức ông ta không phải không biết, Lục Dập còn nhận được món quà bê bối lớn đó trước cả ông ta. Với bản tính của Lục Dập, không lợi dụng thời cơ này để hủy hoại ông ta thì sao có thể?
Nhưng giọng Lục Dập lại nhẹ tênh, nói một cách khá thờ ơ: "Anh xảy ra chuyện thì liên quan gì đến tôi? Muốn chụp mũ cũng phải chụp cho ra dáng một chút. Anh nghĩ Hạ Duật Sinh chỉ đưa cho tôi một bộ tài liệu thôi sao? Đừng ngốc nữa, anh trai tốt của tôi."
Đây là lần thứ ba Lục Dập gọi ông ta là anh trai, Marothai không hề biết.
Vốn dĩ còn nghi ngờ, nhưng tiếp theo, Marothai bắt đầu lung lay trước lời giải thích của anh, bởi vì những lời tiếp theo của Lục Dập càng làm rõ hơn: "Anh nghĩ Hạ Duật Sinh hắn là người tốt gì, lời nói của hắn có thể tin được mấy phần? Tôi nghĩ anh không thể không biết rõ, thứ hắn muốn là gì."
Đúng vậy, Marothai sao lại không biết, Hạ Duật Sinh bán tin tức cho cả hai bên chẳng qua là muốn xem hai anh em họ đấu đá nội bộ, càng ồn ào thì hắn xem kịch càng vui. Theo bản tính thù dai, màn kịch này chẳng qua là muốn trả thù việc ông ta bắt giữ lô hàng trước đây của hắn, hơn nữa, còn là chuyện quốc lộ Wuye. Đương nhiên, ông ta sẽ không thừa nhận, chuyện này không phải một mình ông ta nhúng tay vào là được.
Cúp điện thoại, sắc mặt Lục Dập lạnh đến đáng sợ.
Bàn cờ dọc ngang mười chín đường, người đi trước ra tay, quân cờ đã vào thế cục. Làm sao để vây hãm, cứu viện, đột phá, bao vây, vở kịch tiếp theo, anh phải từ từ thưởng thức mới được.
*
Bangkok · Trụ sở Lục quân
Tòa nhà trụ sở uy nghiêm và bề thế, vô cùng tĩnh lặng. Mỗi bước giày quân đội dẫm lên, âm thanh đều trở nên nặng trịch. Chỗ góc rẽ, ánh nắng len lỏi qua khe hở của cửa sổ sắt, chiếu rọi lên huy hiệu trước ngực chói lòa.
"Thiếu tướng." Một tham mưu đứng gác trong tòa nhà chào theo kiểu quân đội.
Lục Dập dừng bước, thờ ơ hất cằm nhìn sang. Vầng sáng vàng óng phủ lên khuôn mặt anh, một nửa sáng rõ, một nửa ẩn trong bóng tối. Anh gật đầu. Phía sau, Buck và Puno sau khi bàn giao thông tin xong liền quay lại báo cáo.
Người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ, còn 3 phút nữa là đến giờ họp. Khác với vẻ bình tĩnh thong dong của Lục Dập, Buck rất sốt ruột. Trễ họp, tất cả mọi người đều phải chờ, Sapuwat sẽ bị mất mặt, tất nhiên sẽ không vui. Có lẽ Sapuwat cũng nhận ra điều này nên mới đặc biệt cử Puno xuống đón người.
Puno biết Lục Dập có một thói quen kỳ lạ, vào trụ sở, dù tòa nhà có cao đến đâu anh cũng thích đi thang bộ, lấy cớ là để rèn luyện, không có chút uy quyền nào của quan chức. Nhưng đến lúc này rồi mà không lên, thật sự sẽ xảy ra chuyện. Anh ta đưa tay ra, ra hiệu mời người đi về phía thang máy.
Lục Dập chỉ liếc anh ta một cái, chỉ vào đồng hồ, cười khẩy: "Không phải vẫn còn hai phút rưỡi sao, vội cái gì."
Nói xong, anh ung dung một mình rời đi.
Puno rất bất lực. Anh ta thật sự không lo Sapuwat tức giận. Nếu không phải vì mối quan hệ này, Puno thật sự sẽ nghĩ rằng Lục Dập đang hạ thấp mặt mũi của bộ tư lệnh.
Trong cầu thang bộ, anh kiên nhẫn cúi đầu châm một điếu thuốc, rồi ném bật lửa lại vào túi. Buck đi theo sau, bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa nhưng lại không dám nói nhiều.
Nền gạch men xám bóng loáng, mỗi bước chân đều khiến đế giày ma sát phát ra tiếng vang. Lục Dập ngậm điếu thuốc, vẻ mặt ẩn hiện trong làn khói, không thể nhìn rõ. Anh không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn rất tận hưởng cảm giác vui sướиɠ khi leo lên đến đỉnh cao.
Giống như mỗi bước anh đi, đi lên phía trên có thể là vô số tầng lớp, nhưng những bậc thang chưa bao giờ là chướng ngại vật hay thử thách cản đường, đây chính là một con đường thênh thang giúp anh lên đến đỉnh cao.