Người đàn ông trông thư sinh, hiền lành, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám giản dị, dường như vừa nghe thấy tiếng động nên vội vàng ra khỏi sân xem xét, một tay còn xách nửa con gà sống vừa làm thịt, cổ tay áo dính không ít máu.
Hai người vừa vào sân, Marothai đã mỉm cười chào hỏi, ánh mắt dừng lại trên người Tô Uẩn.
Lục Dập nghiêng đầu nhìn nửa con gà còn đang rỉ máu trong tay ông ta, nói giọng thản nhiên: "Không phải có người giúp việc sao, cần gì anh phải đích thân vào bếp."
"Ai làm mà chẳng được, ông thích ăn gà xào húng quế, hôm nay tôi mới mua ở chợ về làm thịt, tươi lắm."
Khung cảnh này quả là chói mắt, vị nghị sĩ nội các vang danh khắp nơi, thường xuyên xuất hiện trên báo, hôm trước còn đang vận động tranh cử, hôm nay đã đeo tạp dề vào bếp nấu nướng, tất bật lo việc trong ngoài, ai thấy mà không khen một câu người cháu hiếu thảo.
Im lặng một lúc, Lục Dập chậm rãi đáp lại: "Trí nhớ của tôi dạo này kém quá, quên mất ông lại thích tay nghề của anh nhất."
Lời nói đầy mỉa mai, anh thì nhớ được gì? Vốn chẳng mấy khi về nhà, đừng nói đến khẩu vị của Suyu, e rằng có ngày ông ấy chết ở San Sai thì Lục Dập cũng là người cuối cùng nhận được tin.
Marothai cười nhưng lòng không cười.
"Đừng đứng đó nữa, ông ấy nghe nói cậu sắp đến nên đã dậy từ sớm, nhưng sức khỏe vẫn không tốt lắm, giờ lại nằm nghỉ rồi." Marothai đặt đồ trong tay xuống, đưa cho người giúp việc vừa từ bếp ra, nói đầy ẩn ý: "Dù việc quân bận rộn, cậu cũng nên tranh thủ về thăm ông ấy nhiều hơn, ông lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày một yếu đi, không biết chừng..."
Ông ta thở dài một hơi.
"Đừng nói những lời xui xẻo như vậy, ai chết chứ ông chú tôi chưa chết được đâu." Lục Dập một tay đút túi quần, lười biếng trêu chọc: "Có anh ở đây chăm sóc ông ấy thì có thể xảy ra chuyện gì được? Anh làm việc tôi cũng yên tâm."
Người giúp việc lớn tuổi ngước mắt lên, thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm lại không khỏi thở dài, hai người họ thực ra rất ít khi về, so ra thì Marothai là người về thăm thường xuyên hơn, bà bèn khuyên: "Hai ngài vào nhà ngồi trước đi, đứng đây một lát nữa ông Suyu thấy lại cằn nhằn bây giờ."
Marothai nhìn bà, cười nói: "Dì Phù Tang, canh trong bếp sôi rồi, phiền dì vào xem giúp tôi với."
Dì Phù Tang cười hề hề, gật đầu, cầm nửa con gà quay vào bếp.
Người đi rồi, Marothai mới hỏi: "Vị này là?"
Lục Dập giải thích: "Ồ, con gái của Mộc Vấn, tôi tiện đường đưa cô ấy về."
"Mộc Vấn?" Marothai ngạc nhiên hỏi lại, người cứng đờ, nhưng chỉ một thoáng sau đã che giấu rất giỏi, ông ta cười: "Đã đến thì là khách."
Khách sáo xong, Lục Dập không nói nhảm nữa, chào một tiếng: "Vậy tôi không làm phiền anh nấu cơm nữa."
Tô Uẩn vô thức nhìn anh, người đàn ông sắc mặt lạnh nhạt, không để ý đến cô, nhấc chân đi vào trong nhà. Ngẩn người một lúc, Tô Uẩn lễ phép chào Marothai, suy nghĩ một chút không biết nên dùng từ gì cho phải, quá thân thiết thì không hay, mà quá xa cách lại khó xử, nên cô chỉ nói thẳng: "Chào ngài."
Marothai mỉm cười gật đầu.
Cô đến làm khách mà không mang quà, thực sự không phải phép, nhưng tình hình đã đến nước này, cô muốn mua cũng không kịp, để tránh khó xử, chào hỏi xong, cô lập tức đi theo sau Lục Dập vào nhà.
Bóng lưng dần biến mất, nụ cười trên mặt người ở lại cũng từ từ tắt hẳn.
Ngôi nhà rất lớn, vào cửa không phải là sảnh chính, mà đặt một tấm bình phong bằng gỗ lim chạm khắc tinh xảo, rất bề thế, tấm bình phong ngăn cách tầm nhìn từ bên ngoài vào. Đi vào trong nữa mới là phòng khách lớn, nội thất toàn bộ là bàn ghế gỗ lim, được bài trí trang trọng theo lối truyền thống, trông rất trang nghiêm.
Tô Uẩn đi theo anh vào trong, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng phía trong, thấy anh không động đậy, cô tò mò hỏi: "Không vào ạ?"
Nghe vậy, Lục Dập cúi đầu, nghiêng người nhường một lối đi, nói đùa với cô: "Cô có vẻ còn sốt ruột hơn cả tôi, hay là cô vào trong làm tròn chữ hiếu giúp tôi đi."
Bị nói cứng họng, cô không biết nên nói gì, đành im lặng.
Cửa mở ra.
Người mở cửa là một cô giúp việc, thấy Lục Dập đứng đó, cô ấy lễ phép báo cáo tình hình sức khỏe của Suyu mấy ngày nay rồi lui ra khỏi phòng, nhường lại không gian cho hai ông cháu.
Hai người một trước một sau vào phòng, ánh sáng trong phòng rất tốt, nắng xuyên qua cửa sổ rải trên sàn nhà, trong phòng có gió mát, không nóng, ngược lại có vẻ ấm áp, ở giữa đặt một chiếc giường lớn, Tô Uẩn không dám nhìn lung tung mà chỉ liếc qua người trên giường. Suyu cảm nhận được có động tĩnh, bèn mở mắt, hai tay chống giường từ từ ngồi dậy.
Ông không đủ sức, sau khi ngồi dậy đã ho liên tục mấy tiếng, Lục Dập vẻ mặt thản nhiên, rút một tờ giấy ở bên cạnh đưa qua, Suyu nhận lấy lau khoé miệng rồi ném vào thùng rác, lắc đầu bảo anh ngồi xuống.
Ngẩng đầu lên, Suyu mới phát hiện ra người phụ nữ đứng sau lưng anh, ông nhíu mày, hỏi anh đó là ai.
"Gặp ở bệnh viện quân đội, con gái của Mộc Vấn." Đây là lần trả lời thứ hai, Lục Dập đã kiên nhẫn hơn một chút, anh lấy một quả táo trên bàn bắt đầu gọt, còn giải thích: "Cô ấy trên đường về gặp chút sự cố, cháu tiện đường đưa về."
Đưa qua đưa lại đến tận đây, ai mà tin? Suyu không mấy chào đón cô, ho khan một tiếng, ra hiệu cho anh đuổi người ra ngoài. Lục Dập làm như không nghe thấy, gọt xong một dải vỏ táo đẹp mắt, lau tay rồi đưa cho Tô Uẩn đang đứng bên cạnh, cô gái không kịp phản ứng, tay cứ đơ ra, không dám nhận.
Cuối cùng vẫn là anh trực tiếp nhét vào tay cô, liếc cô một cái: "Ở đây không phải không có ghế."
Nhận ra ý của anh, Tô Uẩn gật đầu, tỏ ra rất hiểu chuyện, ôm quả táo đã được gọt đẹp đẽ ngồi xuống ghế sofa cách đó không xa, khoảng cách vừa đủ để không nghe rõ cuộc trò chuyện của người bên giường.
"Chuyện gì thế?" Suyu cau mày, nhìn về phía Tô Uẩn đang ngoan ngoãn ngồi yên, "Sao cháu lại giao du với đảng 'Vì Thái'?"
"Ông à, trong tình huống này cháu có thể giao du với ai được chứ, ông đa nghi quá rồi đấy." Anh cười mà như không cười trêu chọc.
Suyu thở dài, vỗ vai anh, cuối cùng đi vào chủ đề chính: "Ông không quan tâm cháu qua lại với ai, đến lúc kiểm phiếu, 250 phiếu của quân khu cháu đều phải bỏ cho đảng 'Kiến Quốc'. Marothai thắng thì cháu cũng không thiệt thòi gì, hai anh em các cháu nương tựa lẫn nhau, leo lên được vị trí nào cũng có người chống lưng."
Lời nói hùng hồn, câu chữ đều là mệnh lệnh, đến cả giả vờ cũng lười. Lục Dập không để lộ cảm xúc, gạt bàn tay già nua kia ra, "Việc này e là không được."
"Sao lại không được?" Suyu nhất thời kích động, ho sặc sụa, "Tri Tân à, ông thấy cháu... cháu quá bướng bỉnh rồi, vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cháu biết rõ Marothai lên nắm quyền sẽ giúp đỡ gia đình chúng ta nhiều đến mức nào mà."
Lục Dập lạnh lùng nhìn ông, một lúc lâu sau mới vỗ lưng cho ông xuôi khí: "Ông à, dù sao ông cũng đã làm bộ trưởng nội các mười mấy năm, sao lui về rồi lại quên sạch cả quy tắc bầu cử nội các thế này. Phiếu bầu trong tay cháu có bao nhiêu người đang nhòm ngó, chỉ mong cháu mắc sai lầm. Một khi bị điều tra ra có sự thiên vị vì quan hệ họ hàng, đến lúc đó đừng nói phiếu của anh ta bị vô hiệu, mà ngay cả cháu cũng bị liên lụy, đây chẳng lẽ là cảnh tượng ông muốn thấy sao?"
Lời lẽ sắc bén.
"Ông không có ý đó, Tri Tân, cháu cũng biết ông già rồi, đã lui về, không thể quán xuyến tình hình được bao lâu nữa, có thể nâng đỡ hai anh em các cháu thì cũng coi như dùng tấm thân già này soi đường cho các cháu. Ba mẹ cháu mất sớm, anh cháu lớn lên trong vòng tay ông, cháu lại ở bên ngoài chịu khổ lưu lạc bao năm, bây giờ đã trở về, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông không có yêu cầu gì khác, bây giờ chỉ mong thấy hai anh em các cháu hòa thuận, đều sống tốt, nếu không ông làm sao có mặt mũi xuống gặp ba mẹ cháu. Huống hồ anh cháu lên rồi, gây dựng một phe cánh, anh ta cũng có thể giúp đỡ cháu nhiều hơn, con đường sau này của cháu cũng sẽ rộng rãi, sáng sủa hơn."
Tri Tân, cái tên này đã lâu không nghe, thấy thật xa lạ, Lục Dập nhếch môi cười gượng: "Ông à, ông lớn tuổi rồi thì đừng lo mấy chuyện vặt vãnh này nữa."
"Cháu à cháu..." Suyu chỉ vào anh, lắc đầu: "Ông cứ nghĩ cháu là người có chí tiến thủ và hiểu chuyện nhất, sao vẫn không hiểu tấm lòng của ông."
Cái gọi là tấm lòng chính là lấy anh ra làm vật tế thần, người anh này của anh cũng thật thú vị, chuyên mượn danh trưởng bối, bày ra một bữa Hồng Môn Yến chờ sẵn, lời ra tiếng vào không ngớt, giờ lại biến anh thành kẻ xấu.
Thở dài một hơi, Lục Dập nghiêm túc nói: "Cháu đương nhiên biết ông muốn tốt cho cháu, chỉ là, chuyện này cứ để cháu suy nghĩ kỹ lại đã."
Thấy vẫn còn đường lui, Suyu không ép nữa, nở một nụ cười hiền hòa. Nụ cười này lọt vào mắt Lục Dập lại vô cùng chói mắt.
Cùng một nhà, nên ngay cả nụ cười giả tạo cũng giống hệt nhau.