Suốt chặng đường, không khí im lặng như tờ, nhưng đi được nửa đường, Tô Uẩn phát hiện có gì đó không đúng. Lên đến quốc lộ, Lục Dập vốn đi theo lộ trình hiển thị trên xe, trên màn hình rõ ràng chỉ ra hai ngã rẽ, rẽ trái về Bangkok, còn rẽ phải là hướng đi Chiang Mai.
Ban đầu Tô Uẩn nghĩ Lục Dập cài đặt nhầm vị trí, nhưng một lúc lâu sau, anh vẫn không có ý định thay đổi lộ trình, trên con đường thẳng tắp, một tấm biển sắt khổng lồ ghi chữ "Chiang Mai", người đàn ông không chút do dự rẽ vào, lái vào đường cao tốc đi Chiang Mai, cuối cùng cô cũng lên tiếng: "Chúng ta không về Bangkok sao?"
Trong xe không có nhạc, cửa sổ cách âm mọi tiếng gió và tạp âm bên ngoài, vì vậy Tô Uẩn nghe rất rõ lời anh nói.
"Về Bangkok làm gì, đã muốn theo tôi đến vậy thì theo cho đủ một lần luôn đi." Tranh thủ lúc rảnh, Lục Dập nghiêng đầu cười nhạt với cô, "Không muốn à?"
Trong giây lát, Tô Uẩn không ngờ tới tình huống này, khiến đầu óc cô trống rỗng nửa giây, nhưng rất nhanh cô đã có suy nghĩ, cũng cười đáp, "Đương nhiên là muốn."
Trả lời xong, Tô Uẩn không nói nhiều nữa, diễn vai ít nói, ngoan ngoãn đến mức hoàn hảo, đàn ông đều không thích phụ nữ quá thông minh, vì quá thông minh sẽ làm hỏng chuyện.
Quả nhiên, thấy cô ngoan ngoãn, Lục Dập cũng kiên nhẫn hơn nhiều, hỏi cô có nóng không.
Trong xe đang bật điều hòa, thổi thẳng vào đầu cô, không những không nóng mà còn hơi lạnh, Lục Dập dường như cũng nhận ra, liền tăng nhiệt độ lên, sau đó cho xe đỗ vào lề, vươn tay ra ghế sau lấy một chai nước đưa cho cô.
Trong lúc đó, tay anh vô tình sượt qua đầu Tô Uẩn, những lọn tóc rủ xuống lướt qua cổ tay anh, cảm giác ngưa ngứa.
Nhận được chai nước, Tô Uẩn không động đậy, ánh mắt ngây thơ: "Tôi là bệnh nhân."
Ý tứ đã quá rõ ràng, Lục Dập mím môi, nhận lại chai nước, không nói hai lời liền vặn nắp ra.
Dưới ánh mắt của anh, Tô Uẩn uống hết nửa chai nước, lau miệng rồi nói, đi tiếp đi.
Lục Dập bất giác cười một tiếng, quay người lại, cũng vặn nắp chai ra tu mấy ngụm, anh không quá câu nệ, cũng không biết có phải do quá khát không mà ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Lúc mở nắp chai khá mạnh tay, nước văng không ít lên người, chiếc áo sơ mi quân đội màu xanh nhạt không đeo cà vạt, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, nước bắn lên cổ, làm ướt một mảng áo áp sát vào ngực, hằn lên đường nét cơ bắp, từ cổ áo mở rộng nhìn xuống dưới...
Thật là...
Tô Uẩn lặng lẽ thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chưa đầy hai tiếng, xe đã vào đường vành đai 1 của Chiang Mai, lái vào khu phố cổ, trên bầu trời khu phố thỉnh thoảng có máy bay lướt qua, phát ra tiếng gió gầm rú, đây là khu thương mại gần sân bay Chiang Mai, cuối cùng xe dừng lại ở một con đường phía tây nam.
Cô không hỏi nhiều, chỉ thấy Lục Dập tiện tay khoác một chiếc áo khoác rồi xuống xe, dẫn cô vào trung tâm mua sắm Maya gần nhất, đến cửa một cửa hàng quần áo, Tô Uẩn sững người một lúc, khó hiểu nhìn anh.
Lục Dập không nói nhiều, cằm chỉ vào bộ đồ trên người cô, "Đi thay quần áo đi, đừng để người ta nghĩ trên xe tôi chở một bệnh nhân tâm thần."
Anh nhắc xong, Tô Uẩn mới nhận ra có gì đó không ổn, cô ra ngoài quá vội, trên người vẫn còn mặc đồ bệnh nhân. Nhân viên bán hàng tiến lên chào, nhìn Lục Dập rồi lại nhìn cô, người đàn ông tuy đã mặc áo khoác, nhưng vẫn không qua được con mắt tinh tường của nhân viên, qua lớp áo khoác hờ hững có thể thấy được quân hàm ẩn bên trong, từ vóc dáng và khí chất có thể đoán được cấp bậc không thấp.
Chỉ là thân phận đó đi cùng với khuôn mặt trẻ trung tuấn tú kia thực sự có chút không hợp.
Hai nhân viên khẽ trao đổi vài câu, sau đó một người ở lại, người kia chạy vào kho trong.
Từ lúc bước vào, Lục Dập luôn giữ vẻ mặt không cảm xúc, cầm súng thì được, chứ chọn quần áo thì đau đầu.
Anh khoanh tay ngồi trên ghế sofa trong cửa hàng, ý tứ thúc giục Tô Uẩn nhanh lên, nhưng người phụ nữ lại có vẻ khó xử, ấp úng nói: "Tôi không mang tiền."
Ngụ ý là "Anh sẽ trả tiền chứ."
Câu hỏi thừa thãi, Lục Dập liếc cô, vẻ mặt rõ ràng là cạn lời, trong vài giây, sự kiên nhẫn lại vơi đi mấy phần, anh nói: "Không cần cô trả tiền."
Được đảm bảo, Tô Uẩn vui vẻ hẳn, tiền không tiêu thì phí, nhân viên tư vấn đi theo sau cô giới thiệu, chưa đầy nửa phút, người nhân viên chạy vào kho cũng đã trở lại. Bên cạnh còn có một người phụ nữ trông lớn tuổi và có kinh nghiệm hơn, đeo một cặp kính, rất lịch sự.
Người phụ nữ đi đến bên cạnh cô, lịch sự cúi đầu, "Xin chào, tôi là quản lý của cửa hàng này, rất vinh hạnh, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không ạ?"
Vô cớ mà ân cần, Tô Uẩn cảm thấy có gì đó không đúng, đương nhiên suy nghĩ của cô cũng không sai, bà quản lý là người sành sỏi, đã nhận ra thân phận của anh từ lúc nhân viên báo cáo, tờ báo có tin tức trang đầu vẫn còn treo ở giỏ ngoài cửa hàng, tuy không ảnh hưởng đến việc kinh doanh nhỏ của họ, nhưng không đắc tội rõ ràng là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Tô Uẩn mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại một cách lịch sự, trong lúc thử đồ, cô ngẩng đầu nhìn vào gương, rồi giật mình lùi lại vì người trước mặt. Mái tóc rối bù, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cùng với khuôn mặt tiều tụy, trắng bệch như người chết, chẳng trách suốt đường đi ai cũng nhìn cô chằm chằm, Lục Dập không bị dọa đến mức ném cô xuống giữa đường cũng coi như là rất kiên nhẫn rồi.
Nhìn vào gương, cô nặn ra một nụ cười khổ, vuốt lại tóc, rồi xoa xoa mặt mới miễn cưỡng có được một chút sắc hồng.
Cô chọn năm bộ váy, giá cả đều không rẻ, lúc tính tiền tổng cộng là 979,920 Baht Thái*, Lục Dập không thèm nhìn hóa đơn, vội vàng quẹt thẻ rồi đi.
(*) 979,920 Baht: gần 800 triệu VNĐ :v
Lên xe, đi chưa đầy nửa tiếng, cảnh sắc ven đường dần chuyển từ nhà cao tầng sang đồi núi, cây cối, đây là đã ra khỏi đường vành đai thành phố, cuối cùng đến San Sai.
Cảnh sắc ở San Sai rất dễ chịu, suốt đường đi đều là những tòa nhà hai tầng chủ yếu là biệt thự, đi vào chỉ có một con đường xi măng đủ cho một chiếc xe đi qua, một số ngôi nhà được xây trên sườn dốc nhỏ, trông như nhà sàn.
Những ngôi nhà nhỏ ven đường hầu như nhà nào cũng có mái hiên bằng tôn hoặc gỗ để che nắng, rời xa thành phố, cuộc sống ở đây giống một thị trấn nhỏ hơn, tuy không phải tấc đất tấc vàng như Bangkok, nhưng lại nhàn nhã, tự tại, giá cả cũng thấp hơn, xe đỗ ven đường, Tô Uẩn xuống xe mua giúp anh một cây thuốc lá Golden Elephant cũng chỉ hết 1400 Baht Thái, rẻ hơn giá bán lẻ ở thành phố đến 400 Baht Thái.
Cầm số tiền còn lại, Tô Uẩn thật thà trả lại thuốc lá và một phần tiền cho anh, còn mình thì lén giữ lại một ít để phòng thân.
Lục Dập nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn cây thuốc lá, "Là một công dân Thái Lan, cô có biết tội tham ô công quỹ sẽ bị xử lý theo pháp luật như thế nào không?"
Chỉ có 200 baht thôi mà, Tô Uẩn đành bất đắc dĩ lấy số tiền trong túi ra trả lại cho anh, nhưng tay cô dừng lại giữa không trung. Lục Dập không nhận, chỉ hất cằm về phía số tiền còn lại, Tô Uẩn không hiểu ý anh, liền nghe anh thản nhiên nói: "Tiền boa không tính là tham ô."
Hóa ra là phí chạy vặt cho cô, Tô Uẩn muốn cảm ơn anh, bèn nhếch môi hỏi: "Vậy anh làm thế này có được coi là hối lộ không?"
Dù sao cũng là nhận tiền làm việc, tuy cô không có chức quan gì, nhưng theo ý của anh thì cũng gần như vậy. Thấy Tô Uẩn biết suy một ra ba, Lục Dập cười khẩy: "Tôi mà muốn hối lộ thì chỉ có chút thuốc lá và tiền này thôi sao."
Nhưng anh quay đầu đi, sắc mặt thoáng sa sầm, khiến đáy lòng Tô Uẩn dấy lên một nỗi sợ.
"Một cây thuốc lá thì nhiều quá."
"Anh có thể cho..." Nghĩ đến hai từ "hối lộ" mà anh nói, Tô Uẩn lanh trí bẻ lái: "Giữ lại cho mình, sau này hút dần."
Giải thích xong, người đàn ông quay đầu lại tiếp tục lái xe, Tô Uẩn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là một ông tổ sống khó chiều.
Không lâu sau, chiếc xe đã chạy vào trước sân của một ngôi nhà trong cùng ở San Sai. Trong sân có một khoảng sân lớn được ngăn cách bằng hàng rào, kiến trúc gỗ đỏ bên ngoài hơi khác so với xung quanh, một lối đi lát sỏi rất đẹp, hai bên trồng không ít hoa cỏ, có thể thấy chủ nhân của khu vườn này ngày thường rất biết tu thân dưỡng tính.
Xe đã tắt máy nhưng Lục Dập không xuống, một tay vịn vô lăng, mở cửa sổ châm một điếu thuốc giải khuây.
Giữa làn khói lượn lờ, đường nét của anh dần trở nên mơ hồ, Tô Uẩn không nhìn rõ vẻ mặt anh, bị khói sặc đến mức phải che miệng ho hai tiếng, Lục Dập nghiêng đầu, cười rồi dập tắt điếu thuốc.
Cửa xe mở ra, hai người một trước một sau đi vào sân, một người đàn ông từ phía đối diện đi tới.