Minh Quang Khải đem hai chân Nguyên Tiêu đặt ở trên vai, sau đó chính mình xâm nhập hoa viên thần bí bên trong, tận tình phóng túng.
“A…… Không cần…… Nơi đó…… Thực…… A……” Nguyên Tiêu bắt đầu thở dốc.
Hắn lại dùng hành động biểu hiện đối với nàng vô cùng khát vọng, đầu lưỡi linh hoạt cuồn cuộn nổi lên, âu yếm bộ ngực phấn nộn thuần khiết của nàng, cũng lặng lẽ vùi vào đóa hoa.
“A……” Hai tay của nàng nhanh bắt lấy đệm giường, thắt lưng mảnh khảnh nhịn không được vặn vẹo .
Lúc này trên da thịt mềm mại tuyết trắng của nàng chậm rãi nổi lên màu đỏ, cũng có một cỗ hơi thở yêu diễm.
Nàng vô kế khả thi, chỉ có thể mềm mại tùy ý hắn vùi đầu ở hai chân của nàng trong lúc đó, tận tình hút.
ðóa hoa ngượng ngùng của nàng được chiếc lưỡi điêu luyện của Minh Quang Khải đùa bỡn, càng ngày càng mềm mại trước nay chưa từng có, Nguyên Tiêu cũng bởi vì hưng phấn mà chảy ra rất nhiều mật ngọt.
“Thoải mái không?”
Hắn như là dã thú đói khát, trên mặt lộ ra vẻ xấu xa tươi cười, tựa như ác ma ban đêm đáp xuống thế gian, chuyên môn quyến rũ những cô gái thuần khiết.
Tay hắn thưởng thức khe hở nho nhỏ phấn hồng, dùng tay khiêu khích, đùa bỡn làm nàng không chịu nổi.
Hắn hoàn hoàn hút lấy, vẫn đem tín hiệu khoái hoạt không ngừng đưa đến thân thể của hắn.
Nguyên Tiêu toàn thân tê dại, hai chân chỉ có thể xụi lơ trên vai hắn, nàng hốt hoảng nghĩ, còn tiếp tục như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không chịu nổi.
Hắn khiêu khích tất cả cảm quan của nàng, làm thức tỉnh lại khát vọng tình cảm của cô gái trong nàng.
“Khải, muốn em đi! ðừng tra tấn em nữa.”
Chờ được tiếng cầu xin của nàng, hắn không chờ nàng nói lần thứ hai liền ôm thắt lưng của nàng, phóng ra vật kiên đĩnh đã sớm rục rịch, nhanh chóng đè lên thân mình mềm mại của nàng.
Nguyên Tiêu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn như lửa nóng, sau đó hắn dùng đầu gối tách hai chân nàng, dùng lực thật lớn để vào đóa hoa nhỏ non nớt giữa hai chân nàng.
Hắn đâm thật sâu vào trong cơ thể của nàng, phát ra một tiếng thở dài sung sướиɠ, thân thể cơ khát thèm muốn nàng, không ngừng tiến tiến xuất xuất.
“A…… Ân…… Trời ạ……” Cái miệng nhỏ hồng nộn phát ra ngâm thanh khoái trá.
Nàng không thể có khát vọng với nam nhân khác, nàng thừa nhận mặc dù cùng hắn hoan ái chỉ một lần, nhưng nàng rốt cuộc không thể thừa nhận nam nhân khác.
Nàng vong tình ôm hắn, phần eo không tự chủ được hưởng ứng hắn mỗi một lần hắn tiến công hữu lực.
“A…… A…… Khải……” Nàng bị hắn làm hưng phấn kêu to lên, nghe được thanh âm yêu kiều của nàng, hắn đưa tốc độ càng ngày càng tăng.
Hắn mê muội nhìn gương mặt như hoa đào của nàng, thở gấp vụt vụt, toàn thân da thịt trắng nộn có đầy vết đỏ dường như bị bóp nát trong bàn tay hắn.
“Tiêu tiêu, em quá tuyệt vời.”
“A…… Ân…… Nga……” Nàng vong tình yêu kiều, một đôi nụ hoa nhỏ trắng như tuyết nộn làm hắn mất hồn rung động .
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nàng, nàng thiên chân vô tài
trên mặt che kín dấu vết kích tình, làm cho nam nhân thấy đều lâm vào điên cuồng.
Lúc này hắn tựa như chưa đủ dã thú, liều lĩnh thèm khát ŧıểυ nữ nhân ngọt ngào trước mắt này.
Cảm giác muốn chinh phục bản lĩnh nam nhân làm hắn càng tiếp tục càng sâu.
Dường như chưa đủ, đồng thời, hắn cũng cúi đầu đem đầu nhũ hoa đang thẳng đứng mà nuốt lấy, nhẹ nhàng dùng răng nanh khẽ cắn, cũng không ngừng khiêu khích .
Cả hai mũi công kích mãnh liệt như thế rốt cục làm nàng hỏng mất, nàng cảm thấy một cỗ khoái hoạt ấm áp dũng mãnh vào trong thân thể, cảm thấy chính mình dần dần đạt tới đỉnh núi……
Hắn lại một lần nữa ở trên người nàng đạt tới thỏa mãn trước nay chưa có……
Khuôn mặt trắng noãn của nàng khi kích tình qua đi thật mệt mỏi, thoạt nhìn làm người ta lại muốn yêu. Tưởng chừng chỉ ham mê nhất thời, hắn rốt cục giữ lấy nàng, chẳng qua, tư vị sau nam nữ hoan ái, nàng cũng càng thêm mê người.
“Khải……” Thanh âm của nàng như mèo kêu mà nức nở.
Hắn ôm chặt lấy nàng, làm cho đầu của nàng rúc vào ngực hắn, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.
“Ngoan, đừng nói nữa, ngủ đi, hết thảy chờ ngày mai nói sau.”
Nguyên Tiêu thỏa mãn thở dài một hơi, nhắm lại hai mắt, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.
Cả một ngày, Nguyên Tiêu đều không yên lòng, bởi vì bị nàng ép hỏi, nguyên lai An Ny cư nhiên có quan hệ với mỹ nam tử ở trà nghệ quán.
Thật là! Cho nên, nữ nhân a! Thật sự không thể không cẩn thận, nghĩ đến học người ta chơi bời, chơi đùa cho đã, kết quả lại làm đối phương nhận ra. Càng thảm hơn, còn trở thành học muội của người ta, bị hắn hăm dọa.
“Ngươi rốt cuộc đối với người ta đã làm chuyện gì? Làm hắn đối với ngươi nhớ mãi không quên như thế.” Nguyên Tiêu cùng An Ny ngồi dưới một gốc cây đại thụ trong vườn trường, gió thổi mát mẻ làm người ta thật thoải mái.
“Ngượng quá đi !”
“Làm ơn đi! Lâm An Ny, ngươi ngay cả làm cũng làm rồi, còn sợ nói à?” Nguyên Tiêu tuyệt đối không tin tưởng An Ny cũng có nữ tính rụt rè.
“Ôi! Bánh trôi của ngươi không giống trước!”
Nguyên Tiêu mặt đỏ lên
“Ta nào có?”
“Như thế nào không có? Ngực của ngươi lớn hơn rồi!” An Ny lần tay lên ngực của nàng “Ngươi nhất định có nam nhân!”
Nguyên Tiêu vội vàng che khuất ngực chính mình, cả người nổi đầy da gà. Con nhóc này làm sao có thể biết được? Nàng lại không có biểu hiện ra cùng kẻ ngốc kia có quan hệ ái muội.
“Làm quái gì có!”
“Ngươi gạt ta, của ngươi tự nhiên thành lớn nè.”
“Ngươi …… Thật vậy hả?” Nguyên Tiêu đột nhiên có vẻ mặt kinh hỉ.
“Ân!”
Oa! Nguyên lai kẻ ngốc kia nói được làm được, ma trảo của hắn có thể làm cho bộ ngực của nàng lớn lên thật! Nếu còn tiếp tục nhờ hắn, nàng có thể biến thành hoa hậu.
“Cho nên ngươi cũng đừng nói ta !” An Ny chỉ đùa giỡn một chút, cũng thực đáng sợ a.
Lúc trước đắc tội An Ny, kết cục làm Nguyên Tiêu cả đời cũng quên không được, đồng thời cũng làm cho nàng hiểu được bị nữ nhân uy hiếp không thể khinh thường.
“Nhưng là người ta…… Người ta……”
“Ngươi sẽ không thích tên ŧıểυ bạch kiểm kia chứ?”
Nguyên Tiêu thẹn thùng gật gật đầu “Kỳ thật là! Ta chỉ muốn cùng hắn làm quen, bất quá…… Nếu ngươi thích hắn, Nguyên Tiêu ta tuyệt đối sẽ không cướp nam nhân của bạn, ngươi yên tâm.”
“Bậy bạ ! Cái gì là nam nhân của ta!”
“Không phải đã là……”
“Nếu ngươi thật sự muốn làm quen hắn, ta có thể giúp ngươi an bài.”
“Như thế nào an bài?”
“Ngươi trước hết viết thư tình đi a!”
“Gì cũ xì zậy!”
“Hắn thích cũ kỹ như vậy, nhất định sẽ thích loại phương pháp thổ lộ truyền thống này.”
“Ngươi tựa hồ thực biết rõ hắn?” Quả nhiên, An Ny cùng mĩ thiếu niên trà nghệ quán kia khẳng định không chỉ sơ giao, mà là rất thân mật.
An Ny mặt cư nhiên đỏ.“Dù sao ngươi cũng đừng quản!”
“Ân!” Chỉ cần có thể làm quen hắn, đó là chuyện nhất định rất tuyệt.
Không biết hắn có muốn tham gia chọn lựa ngôi sao hay không?
Bằng không cũng có thể làm người mẫu, nàng dù không tốt cũng có thể nói hắn cho nàng làm người đại diện…… ðúng rồi, nam nhân nhà nàng cũng rất ưu tú, cũng làm ngôi sao được vậy?! ðợi chút! Nàng vừa định nói cái gì a? Nam nhân nhà nàng……
Không, không, không! Không phải đâu! Chẳng qua là uống say loạn tính, lại không cẩn thận bị hắn dụ hoặc vài lần, nàng…… Nàng là trăm ngàn lần không muốn.
“Nguyên tiêu, nghĩ cái gì mà nhìn ngốc vậy a?” Bả vai Nguyên Tiêu bị An Ny rung rung một chút.
“Không a!” Nàng không thể thừa nhận đâu!
“Tốt lắm! Buổi tối nay nhiệm vụ chủ yếu của ngươi chính là viết một bức thư tình ướt át vào. Có vấn đề gì sao?”
“ðương nhiên……”
“Tiêu, về nhà !”
Mệnh lệnh của kẻ ngốc đại thiếu gia một tiếng đánh gãy lời của nàng, tiếp theo, thân mình cao to chậm rãi đi đến.
Hôm nay Minh Quang Khải một thân trang phục Armani, thoạt nhìn thật sự là rất anh tuấn.
“ði thôi!”
“Ta không có phải đi đâu!” Nguyên Tiêu nhìn An Ny, ám chỉ nàng đừng nói lời nghĩa khí, giúp nàng chạy.
Ha ha! Cái gì là tổn hại đâu? Chính là có phúc cùng hưởng, gặp nạn tuyệt đối sẽ không đồng làm.
An Ny cười nói:“Ta còn muốn đi giúp mẹ ta mua cái này, đi trước đây.”
“An Ny……”
ðúng vậy, An Ny cứ như vậy đi rồi, thật sự là không có lương tâm! Còn lại một mình nàng đối mặt với Minh Quang Khải, hảo…… Rất tự tại……
“ði thôi!”
“Ân!”
Cũng rất khó nói không cần, haizz, hảo nữ thì không cùng nam đấu!
Minh Quang Khải đem túi xách của nàng lại, Nguyên Tiêu sửng sốt một chút, không nghĩ tới một bộ dạng cao cao tại thượng như hắn, cũng sẽ thay nữ sinh xách đồ.
Hoàng hôn tịch dương rất đẹp, vườn trường tràn một mảnh màu hoàng kim, phía chân trời đám mây chuyển động, đẹp quá.
Kỳ thật, cùng hắn sóng vai đi như vậy, cảm giác thật là lãng mạn .
Tay nàng đột nhiên bị hắn cầm, nàng giật mình ngẩng đầu, trong óc cũng không tự chủ hiện lên hình ảnh hai người thân ái, nàng có chút xấu hổ đỏ mặt.
“Ai nói anh có thể nắm tay em vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng phát hiện tựa hồ như cùng hắn làm nũng, hắn nhất định sẽ hiểu lầm .
Quả nhiên ──
“Anh nghĩ cùng em dắt tay cả đời.” ðôi mắt hắn nhìn nàng âu yếm.
“ðừng tưởng rằng dùng lời ngon tiếng ngọt là có thể làm em choáng váng, em không phải cái loại nữ nhân nông cạn.”
“Vẫn là khẩu thị tâm phi?”
“Em……” Nàng vẫn như cũ giẫy không ra bàn tay to của hắn.
“Em đã không có ai trong lòng, sao không thể cùng anh ở cùng một chỗ, anh sẽ không bạc đãi em.”
“Em biết anh tuyệt đối có thể lo cho một nữ nhân không lo ăn mặc, cuộc sống thiếu phu nhân, nhưng em nghĩ cũng không muốn vật chất gì đó.”
“Bằng không đâu?”
“Bằng không……” Nàng cảm thấy chính mình nói nhiều lắm.
Hắn giữ chặt nàng, không cho nàng đi tới, ngược lại hai tay giữ chặt tay của nàng, cường thế nói: “Bằng không em trực tiếp nhận anh đi! Thật không biết em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Có đôi khi anh thật muốn đem em dùng sức lay động, bức em nói ra lời thật lòng.”
“Em nào có lời thiệt lòng gì?” Nàng thở dốc nói, nhìn ánh mắt cuồng dã thiêu đốt của hắn, nàng cũng kích động lên.
“Cãi lại là tâm phi?”
“Em nào có?”
“Còn nói không có?” Hắn khí thế bức người.
“Vốn không có.” Nàng đối với hắn rống giận.
“Anh mới không tin.”
“Anh dựa vào cái gì không tin? Anh đã có được người của ta, cảm xúc mới mẻ cũng nên tiêu bớt đi? Anh còn muốn muốn cái gì? ðừng tưởng rằng ỷ vào vẻ bề ngoài xuất sắc xinh đẹp của anh, lại là thiếu gia công tử có tiền có thế, là có thể chinh phục em, nói cho anh biết, em chán ghét anh! Chán ghét anh tự cho mình là đúng, chán ghét anh ngạo mạn tự đại, chán ghét anh luôn thích bắt nạt em, em chán ghét anh! Chán ghét anh!” Nàng một hơi lớn tiếng kêu gào.
“Em chán ghét anh? Em vốn là của anh, mặc kệ là thân thể em hay là trái tim em, đều là của anh.”
“Không có khả năng! Em vĩnh viễn cũng không yêu anh!”
Minh Quang Khải gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hai tay bóp chặt tay nàng đau quá, nhưng là nàng sẽ không hô lên, sẽ không khuất phục hắn, hắn không dễ dàng như vậy đến được lòng của nàng .
“Phải không? Anh đây có thể chứng minh cho em xem, nhìn em có bao nhiêu phần khẩu thị tâm phi.”
“Không! Không cần! Anh buông……”
Hắn dùng sức ôm lấy nàng, sau đó hướng tới bể bơi mà đi đến.
“Anh muốn làm cái gì? Nếu không buông, em kêu to lên đó!”
“Em kêu đi! ðến lúc đó xem ai bị mất mặt.”
“Anh nghĩ rằng em không dám…… Cứu ──”
Ngay cả cứu mạng cũng chưa biện pháp nào nói xong, miệng của nàng đã muốn bị che, tiếp theo nàng cư nhiên bị hắn thô lỗ quăng vào bể bơi.
“A!”
Một tiếng thét chói tai cùng với tiếng nước bùm văng tung tóe, sau đó lại là một tiếng nhảy cầu.
“Cứu mạng a……” Nàng uống liền mấy ngụm nước. Hoàn hảo là nàng biết bơi, bằng không nhất định sẽ bị hắn hại chết đuối.